Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 100: 62 (1)

Chương 100: 62 (1)





Con thuyền Hoài Đông đã neo ở bến cảng, Tống Ngọc Tịch nhìn nó, mặc dù không xinh đẹp như trong tưởng tưởng của nàng, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, vẫn rất khổng lồ, phong cách cổ xưa lộ ra tang thương bên trong. Không bao lâu nữa, nàng sẽ khiến nó theo gió vượt sóng, sớm hoàn thành sứ mạng.

Ở trên bến tàu thủy vận chiêu mộ người chèo thuyền cùng người lái thuyền chính quy, một thuyền tám mươi người, cộng với Lâm Phàn và hai mươi tráng đinh có nền tảng mà nàng đã chiêu mộ từ dân chúng, cứ như thế mà bắt đầu bước lên con đường đi biển. Mặc dù, hiện giờ còn chưa khai mở vùng cấm biển, toàn bộ đều phải thông qua đất liền mà tiêu thụ, nhưng nàng nhớ rõ có một trạm hàng hóa nam bắc nhỏ ở Phủ Phụng Thiên [1], về sau từ nơi đây truyền ra đồ vật dị vực, thì mọi người mới biết đến địa điểm này. Trạm hàng hóa đó cũng mua bán đồ từ Tây Vực, nơi bọn họ đến chính là sa mạc Mông Cổ, gian nan tốn sức mới đưa được hàng hóa chuyển đến Phụng Thiên, thế nhưng bởi vì phải trả giá lớn, nên giá cả hàng hóa rất cao, cũng không có nhiều người mua.

[1] Phủ Phụng Thiên: là một phủ cũ của Trung Quốc vào thời nhà Thanh. Phủ Phụng Thiên là thành phố Thẩm Dương ngày nay.

Tống Ngọc Tịch chính là muốn để Hoài Đông đi một chuyến đến Phụng Thiên, để bọn họ đi trạm hàng hóa nam bắc tìm một loại đồ vật gọi là "thủy tinh pha lê", chỉ cần là vật này, thì vô luận có bao nhiêu, tất cả đều mua về cho nàng. Còn những vật khác, ngược lại có thể mang ít hàng mẫu về, để nàng nhìn xem, đợi đến lần sau đi thì lại mua về.

Lại giao cho Lâm Phàn một vạn lượng ngân phiếu, để hắn và Phúc Bá đi cùng nhau, ra ngoài thực hiện chuyến đi này. Mặc dù Phúc Ba đối với quyết định này của Tống Ngọc Dịch cảm thấy vô cùng bất lực, thế nhưng một vạn lượng bạc đặt ở trên người Lâm Phàn, khiến hắn thật sự lo lắng, trở về suy tính hai ngày, vẫn quyết định đi cùng Lâm Phàn.

Sau khi thuyền Hoài Đông xuất phát, Tống Ngọc Tịch cũng không nhàn rỗi mà mời người tu sửa tửu lâu. Trong thời gian này, nàng thậm chí còn đặt tên cho tửu lâu, đặt làm bảng hiệu treo ở bên ngoài:-- Phù Dung Viên, đây là danh tự trong mộng của nàng.

Mọi việc được tiến hành ngay ngắn rõ ràng. Bận rộn cả buổi, giữa trưa trở lại trong viện, chợt nghe Mai Tường nói, Tống Ngọc Thiền đã tới tìm nàng, bảo nàng sau khi trở về thì tới Hương La Viện.

Gần đây không hiểu tại sao Tống Ngọc Thiền lại trở nên say mê hồ cầm, thường xuyên nghe thấy âm thanh khàn khàn truyền ra từ bên trong Hương La Viện nàng. Tống Ngọc Tịch còn tưởng rằng Tống Ngọc Thiền bảo nàng đi qua là vì muốn luận bàn hồ cầm với nàng, nhưng không nghĩ tới, nàng ấy nói với nàng, đích trưởng tôn nữ của Trữ Quốc công phủ, Tần Sương đã viết thiếp mời cho tất cả cô nương trong phủ, mời các nàng hai ngày sau tới Trữ Quốc Công phủ làm khách.

Tống Ngọc Tịch nhìn tấm thiệp mời của mình. Tống Ngọc Thiền nói: "Tần Sương muội cũng biết đấy, chính là người đạt được hoa khôi lần này."

Tống Ngọc Tịch gật đầu nói: "Vâng, muội biết nàng ấy. Lần trước nhìn thấy."

Tống Ngọc Thiền cười nói: "Trữ Quốc công phủ với nhà chúng ta là thế giao, lại có quan hệ thông gia lui tới, tổ mẫu là cô tổ mẫu của Tần Sương, chúng ta cũng thường đến chơi, nhưng ngược lại muội lại là lần đầu tiên. Tính tình của Tần Sương cũng tốt, không khác biệt lắm với Ninh tỷ nhi, đều là người dễ ở chung.

Không khác biệt với Ninh tỷ nhi...Trong đầu Tống Ngọc Tịch hiện lên khuôn mặt cười như có như không của Kỷ Uyển Ninh. Nàng cũng sẽ không quên, ánh mắt tràn đầy hận ý như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng ta khi nhìn mình, sau khi kết thúc hội hoa xuân lần trước.

"Được. Muội đã biết."

Tiếp theo Tống Ngọc Thiền lại nói với Tống Ngọc Tịch một ít tình huống đơn giản của Trữ Quốc công phủ. Sau khi Tống Ngọc Tịch ghi nhớ từng chuyện, liền cầm thiệp mời trở về Vũ Đồng Viện.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà đã đến ngày ước hẹn. Ngày hôm đó, Tống Ngọc Tịch mặc trường sam lụa hoa màu nguyệt sắc [2] có họa văn mây thêu kim tuyến, chải búi tóc nguyên bảo, trên búi tóc cắm nghiêng hai trâm cài tóc ngọc châu rạng rỡ, trên tai đeo hoa tai đá mắt mèo màu màu hạt lựu, vô cùng mộc mạc có chút đơn sơ. Nhưng nàng trời sinh diễm lễ, trang phục mộc mạc như vậy cũng không thể khiến nàng tầm thường đi chút ít, ngược lại có thể trông đàng hoàng hơn. Kiếp trước, nàng thích mặc quần áo thiên về hoa lệ, xinh đẹp khiến người kinh diễm, nhưng nếu chỉ quá kinh diễm thì cũng khiến lòng người lo lắng.

[2] nguyệt sắc: màu xanh lam nhạt

Hôm nay cùng đi còn có Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn, ba cô nương hành lễ với Tần thị, rồi ra cửa.

Trữ Quốc công phủ cùng Trấn Quốc công phủ nằm ở trên hai con đường khác nhau, đi xe mất khoảng một khắc. Sau khi xuống xe ngựa, thì được ma ma chuyên biệt tới dẫn đường, sau khi vào cửa, lại đổi tỳ nữ, vừa vào cửa có thế cảm nhận không khí không sai biệt lắm với Trấn Quốc công phủ. Bọn hạ nhân chăm chú, mũi mắt nhìn tâm, dụng tâm làm việc trong tay mình, hoàn toàn không có chút cử chỉ tùy ý giống như những nhà bình thường.

Tần Sương tự mình tới nghênh đón Tống Ngọc Thiền. Nàng ta không xinh đẹp giống như cô nương Tống gia, khuôn mặt tròn to giống cái dĩa, mặc dù rất gầy nhưng xương gò má lại cao, vô cùng giống với khung xương của Trữ Quốc công. Nếu sinh là đàn ông thì có lẽ sẽ nhiều thêm mấy phần kiên cường, nhưng sinh là nữ nhi, rốt cuộc cũng không xinh đẹp. Thế nhưng, nàng sinh ra lại giống Trữ Quốc công, cho nên Trữ Quốc công vô cùng sủng ái đích trưởng tôn nữ này, địa vị trong phủ của Tần Sương không hề thua kém đích tử một chút nào, ăn mặc chi phí lại càng có thể so với công chúa.

Thần sắc của nàng ta có chút kiêu căng, chỉ thân cận cùng Tống Ngọc Thiền, đối với Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Tịch đi sau lưng thì không hề để ý, tự mình dẫn các nàng đi chào thỉnh an với chủ mẫu. Chủ mẫu của Trữ Quốc công phủ là Trữ Quốc công phu nhân Vương thị, thế nhưng, Vương thị tuổi đã gìa, tuy nói chưa hoàn toàn giao quyền cho Thế tử phu nhân Lý thị, thế nhưng đối với những việc vặt vãnh trong phủ thì cũng không quản. Ba người đi thỉnh an Vương thị và Lý thị, nhận mấy kim quả tử [3], sau đó mới đi theo Tần Sương đến viện của nàng ta.

[3] kim quả: là một thỏi vàng hoặc bạc nhỏ được sử dụng làm tiền tệ ngày xưa.

Viện của Tần Sương rất lớn, bên trong còn có hồ nước có cảnh quang rất đẹp, hòn non bộ sắp xung quanh, có lương đình ở phía trước. Trong đình bên hồ đã có mấy cô nương ngồi, lúc các nàng đến, Kỷ Uyển Thanh một lần nữa đang kể lại cho mọi người về hội hoa xuân ngày đó, còn Kỷ Uyển Ninh ngồi ở một bên uống trà, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

Tần Sương tới, Kỷ Uyển Thanh liền đứng lên nghênh đón, nhìn thoáng qua mấy người Tống Ngọc Thiền, ánh mắt rơi lên trên người Tống Ngọc Tịch, nhàn nhạt chào hỏi Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn, sau đó trông thấy Tống Ngọc Tịch, thì mới lạnh lùng cười cười.

Tống Ngọc Thiền nhíu mày, nhưng Tống Ngọc Tịch lại không hề để ý, đi theo sau cùng vào đình.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch