Vốn Triêu Nhan đang ngắm đèn, lại nghe Lục Hoàn hô lên một tiếng:"Cô nương!". Lúc quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Uyển Diễm.
-------------------------------
Kỷ Uyển Diễm cầm đèn lồng dốc sức liều mạng chạy về phía trước, rốt cuộc nàng đã nhìn thấy gì? Nàng rõ ràng đã nhìn thấy hắn: người đã nhặt xác nàng ở kiếp trước, là một người mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến: Thái tử đương triều Tiêu Tề.
Năm đó đế vương đăng cơ, đổi lại bố phòng nội thành, kinh thành bị vây từ trong ra ngoài giống như thùng sắt. Lúc đấy hắn mang theo binh, cũng giống nàng bị nhốt ngoài kinh thành. Nàng may mắn nhìn thấy hắn hai ba lần, nhưng nhân vật như người ở trên mây như hắn lại là người nhặt xác nàng ở dưới đáy vực, điều này quả thật khiến người khó có thể tin được.
Mặc kệ hắn thuận tiện cũng tốt, cố tình cũng vậy, Kỷ Uyển Diễm thầm nghĩ nói một tiếng cảm ơn trước mặt hắn. Cho nên, vừa rồi lúc thoáng nhìn thấy thân ảnh đó ở trong đám người, nàng liền không hề do dự mà chạy đuổi theo.
Kỷ Uyển Diễm xách đèn lồng, đi xuyên qua dòng người đông đúc trên đường. Lò sưởi cầm tay không còn, trang sức cũng đánh mất, chỉ mang theo đúng một cái đèn lồng, thở hổn hển đứng trên cây cầu dài cuối hẻm Xuân Hi, không bị bắt cóc đi đã là vô cùng may mắn.
Có lẽ thân ảnh lúc trước nàng nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi, chàng làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ, thân phận chàng là gì cơ chứ, làm sao có thể xuất hiện ở hội hoa đăng này. Nàng cười cười tự giễu, thật là quá hồ đồ rồi. Có lẽ nàng đã quá cảm động khi thấy người đó không nề hà gì mà ôm lấy thi thể của nàng ở kiếp trước, ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, mấy ngày này tâm tình nàng lại không tốt, nghĩ ngợi lung tung cũng nhiều, nên nhìn thấy ảo giác cũng là bình thường.
Sau khi nghĩ như vậy, Kỷ Uyển Diễm cũng tiêu tan ý định, nhìn ánh lửa của hoa đăng trôi trên sông, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Kiếp trước nàng nổi danh như vậy còn không gặp được chàng, chớ nói chi đến kiếp này tiền đồ đã xa vời, mang theo đèn lồng hình con thỏ đã chợt tắt, chuẩn bị quay về.
Thế nhưng, khi nàng vừa quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú cười như không cười đang nhìn mình. Phong thái uy nghi, tự nhiên từ trong xương, chàng mặc một bộ áo dài màu mực Thanh Trúc, khoác ngoài là áo lông chồn màu đen, vô cùng đẹp đẽ quý giá, tóc đen như mực được cột lại bằng Thanh Ngọc quan [1], tuấn tú lại phóng khoáng. Dáng người chàng khá cao, lần đầu tiên nhìn thấy chàng, Kỷ Uyển Diễm mới hiểu sâu sắc bốn chữ "Cao thẳng như tùng" là như thế nào. Dưới ánh đèn, ngũ quan của chàng tuấn tú tinh xảo như được thần điêu khắc [2] mà thành, khí chất nghiêng về lạnh lùng, nhưng cặp mắt hoa đào đa tình kia tạo sự thân cận trong chút lạnh lùng nghiêm túc này, bên trong ẩn chứa vầng sáng, trời sinh tôn quý, quý khí từ trong xương, người như vậy xứng đáng ngồi lên vị trí tôn quý nhất kia, nhưng ai có thể ngờ, chàng lại thua trong tay Hoài vương điện hạ, kẻ thực chất là người âm hiểm xảo trá kia.
[1] Thanh ngọc quan: Quan ngọc bằng đá saphie. Quan ngọc là mũ đội ngày xưa của nam tử.
[2] Gốc: Quỷ Phủ Thần Công, dùng chỉ những cảnh quan, hoặc trang trí tinh xảo như được thần tạo nên chứ không phải do bàn tay con người
Hai bên sông chật ních những người bán hàng rong, âm thanh rao hàng ồn ào ầm ỹ, hoa đăng xuôi theo dòng nước chiếu sáng mặt sông, ngũ thải ban lan [3], hai người như những người bạn già lâu năm tương kiến [4] sau một đời, cũng giống như những kẻ đứng trên cầu Nại Hà kia, một lớn một nhỏ, có dáng vẻ như đang ngắm nhìn Thương Hải Tang Điền[5] giữa dòng người qua lại trên chiếc cầu này. Bị chọc cười bởi ý nghĩa của mình, Kỷ Uyển Diễm vô thức nhoẻn miệng cười.
[3] ngũ thải ban lan: ngũ sắc gồm vàng, xanh, đỏ, trắng, đen
Dưới ánh đèn, Kỷ Uyển Diễm, mắt hạnh sáng trong, da trắng như tuyết mỹ mạo như hoa, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, đôi môi oánh nhuận trơn bóng, cả người như tỏa hào quang rực rỡ. Đường nét khuôn mặt đã bắt đầu lộ ra nét đẹp tuyệt thế, tóc mai rơi trên má, khuôn mặt như ánh nắng ban mai, giống như viên ngọc minh châu được giấu trong hộp châu báu, giấu diếm hào quang, chỉ đợi ngày hiển lộ, tỏa sáng tứ phương khiến người kinh diễm. So với lúc nàng mười lăm tuổi, thời điểm hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở kiếp trước, thì tư thái và phong độ bây giờ của nàng vẫn còn lộ vẻ non nớt. Dù sao bây giờ nàng mới mười một tuổi, dáng người chưa cao, răng còn không biết đã thay hết chưa, mặc xiêm y cũng không có rực rỡ hoa lệ như trước kia, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người đui mù.
Dường như đã cách mấy đời, cuối cùng mới gặp được nàng.