Mặc dù là vậy, Kỷ Uyển Diễm cũng không hề e sợ, mấy người phía sau nàng đều quỳ sấp xuống, thậm chí Từ ma ma còn sợ đến mức phát sốt. Đây chính là công đường đấy, đừng nói là đi vào, chỉ cần nhìn thôi bà đã thấy hoa hết cả mắt, cô nương là đang muốn làm gì đây. Tuy nha đầu Mai Mặc kia chết rất oan uổng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nha hoàn, còn chưa từng nghe nói qua, có vị chủ tử nào mà lại vì một nha hoàn đã chết tố cáo lên tận công đường đâu.
"Dân nữ Kỷ Uyển Diễm, chính là đích nữ của Đại phòng Kỷ gia, trước đó không lâu đã ở riêng, sống ở một viện nhỏ. Ngày ngày trôi qua vốn rất tốt nhưng vào đêm qua, ngay tại nhà của ta, nghĩa tỷ đang sống sờ sờ lại bị đánh chết, nô bộc trong viện của ta không ai may mắt thoát khỏi, đều bị đả thương. Người đánh vô cùng hung hãn, còn cướp đi của cải và tiền bạc trong viện của ta, hủy phòng ở của ta. Gia mẫu trước đây đã bị điên, sau đêm qua bị dọa sợ càng trở nên điên khùng, dân nữ không có nơi giãi bày lý lẽ, đành phải đến đây nhờ quan gia thay ta xét xử."
Kỷ Uyển Diễm từng câu từng chữ nói rõ sự việc một cách tường tận. Kỷ Mang chống khuỷu tay lên bàn, nghe một cách rất thờ ơ, nhưng nào ngờ dân chúng vây quanh bên ngoài nghe xong rất xúc động, nhao nhao lên tiếng chỉ trích dưới chân thiên tử mà lại có thể xảy ra một sự việc tàn nhẫn vô lý như vậy, âm thanh thảo luận ngày càng to, Kỷ Mang lại vỗ kinh đường mộc, quan sai uy vũ trấn áp mới có thể đè xuống được một chút.
Thở một hơi, Kỷ Mang lạnh nhạt nói:
"Nghĩa tỷ của ngươi? Ngươi lấy đâu ra nghĩa tỷ?"
"Bẩm đại nhân, nghĩa tỷ của ta tên là Mai Mặc, đã từng là nha hoàn của Kỷ gia. Sau khi tách khỏi chủ viện, Mai Mặc được gia chủ Kỷ gia bán ở chợ nô vào tháng giêng đầu năm nay, cùng ngày được ta mua về, thủ tục mua bán đầy đủ, có quan gia Kỷ gia ký tên chấp thuận trên khế thân làm bằng chứng. Sau khi Mai Mặc được ta dùng tiền chuộc về, liền là người tự do, ta cùng nàng kết nghĩa kim lan [1], kết thành tỷ muội. Nhưng nào ngờ vào đêm qua, nha hoàn Liễu Bình bên cạnh Tam phu nhân của chủ viện, dẫn theo hai mươi người tiến vào trong viện của ta, không chỉ hủy hoại đồ đạc, còn đánh chết nghĩa tỷ của ta ngay trên giường, nghĩa tỷ của ta chết không nhắm mắt, chết quá oan uổng, kính xin Tri phủ đại nhân minh xét."
[1] kim lan: tình bằng hữu tâm đầu ý hợp
Lời nói của Kỷ Uyển Diễm nghe rất thương tâm, nhưng Kỷ Mang nghe xong như lọt vào sương mù. Hít sâu một hơi, vẫn không thể tin được Kỷ Uyển Diễm chỉ vì một đứa nha hoàn mà làm đến mức này.
"Đại nhân, ta biết đại nhân cùng Tam phu nhân là tương kính như tân, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, đại nhân chẳng lẽ muốn mặc kệ không quan tâm sao? Nghĩa tỷ của ta mặc dù xuất thân nghèo khổ, Tam phu nhân lại có thân phận cao quý, nhưng cho dù là vậy thì dân chúng nghèo khổ liền có thể tùy tiện bị người thân phân cao quý một gậy đánh chết sao, trên đời này chẳng lẽ lại không có công lý như vậy, người có xuất thân khốn khổ cứ phải nhẫn nhục chịu đựng sao? Xin đại nhân cho gọi tỳ nữ Liễu Bình bên người Tam phu nhân để thẩm vấn."
Lời nói của Kỷ Uyển Diễm một lần nữa khơi dậy oán hận nơi công đường, dân chúng bên ngoài vừa nghe xong thảm án này, vốn trong lòng đã vô cùng tức giận, nay lại nghe được bốn chữ "xuất thân nghèo khổ" của Kỷ Uyển Diễm nói trúng tiếng lòng. Trên bậc thềm đá này vẫn còn rất nhiều người có xuất thân nghèo khổ đấy. Người phú quý muốn sai khiến dân chúng có xuất thân nghèo khổ, cũng cần một lý do chính đáng, mà lý do đó, tuyệt đối không phải là dùng phương pháp "đàn áp/" này.
Dân chúng bên ngoài đều lên tiếng ủng hộ Kỷ Uyển Diễm, yêu cầu Tri phủ đại nhân thẩm vấn tội phạm. Kỷ Mang lại vỗ kinh đường mộc mấy lần, nhưng cũng không khiến cho dân chúng bên ngoài dừng huyên náo. Đến lúc này hắn mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao trời vừa hửng sáng, Kỷ Uyển Diễm đã khua chiêng gõ trống mang thi thể tới cáo trạng, nha đầu này thật sự quá nham hiểm.
Mặc dù Kỷ Mang không sợ Kỷ Uyển Diễm làm lớn sự việc, thế nhưng cũng sợ không ngăn được miệng lưỡi thế gian. Hiện giờ hắn sắp thăng chức, trong lúc này lại gây ra một án oan, ảnh hưởng đến thanh danh làm quan của hắn, đó là chuyện tuyệt đối không được xảy ra.
Kỷ Mang còn chưa đến mức phải thẩm vấn Kỷ Chu thị, nhưng thẩm vấn Liễu Bình thì lại là chuyện có thể làm được. Do dự một chút, rồi sai người gọi Liễu Bình đến công đường thẩm vấn.