Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 60: 38 (2)

Chương 60: 38 (2)


Dưới sự nhắc nhở của Lâm thị, nàng quỳ xuống tiếp nhận: "Đa tạ phụ thân mẫu thân đã ban tên."

Nàng hiểu được từ này về sau, sống dưới cái tên này thì Tống Dật chính là phụ thân của nàng, Kỷ Lan chính là mẫu thân của nàng, nàng cũng không thể gọi Lâm thị là "nương" mà sẽ là "di nương". Hai chữ "di nương" này đối với nàng là một sự sỉ nhục, bởi vì ở kiếp trước, nàng đã từng thật sự làm "di nương" ba lần...

Sau khi Tống Ngọc Tịch khấu đầu tạ ơn Tống Dật, Tống Dật liền cười lớn đỡ nàng đứng lên. Sau đó liền nắm tay Lâm thị rời khỏi phòng khách, đi hướng bên hành lang gấp khúc bên phải, chính là muốn dẫn các nàng đến nơi ở của lão phu nhân Quốc công phủ.

Quốc công lão phu nhân hình như là họ Tần. Đối với lão phu nhân, Tống Ngọc Tịch có chút ấn tượng. Bởi kiếp trước khi nàng bị Lý Trạm hưu bỏ, nghèo rớt mùng tơi đi tham gia yến hội của một vị phu nhân, bị người cười nhạo, vừa vặn bà cũng ở đó nên đã thay nàng giải vây, sau đó còn an ủi nàng vài câu, cũng để người mang cho nàng không ít đồ đạc, rồi còn nói với người bên ngoài là bà cùng mình có duyên phận, nhiều ít cũng đã thay nàng ngăn cản một chút khinh miệt cùng trào phúng. Cho nên, nàng vẫn luôn một mực nhớ kỹ chỗ tốt của Tần thị, lúc ấy còn nghĩ nếu mai sau tốt lên, nhất định phải báo đáp Tần thị. Nhưng nào ai có biết, nhân sinh của nàng sau này trôi qua càng ngày càng tệ, chứ đừng nói đến là báo đáp Tần thị, Về sau, cho đến khi nàng phải gả đi Bắc Tĩnh, cũng không một lần gặp lại lão phu nhân, đến khi nàng trở lại kinh thành thì lão phu nhân đã mất rồi.

Tống Dật dẫn Lâm thị cùng Tống Ngọc Tịch đến bên ngoài Trữ thọ viện. Lần này thì không thấy hắn mạnh mẽ xông vào mà rất quy củ để ma ma giữ cửa đi vào thông truyền, còn hắn đứng ở cạnh cửa nhẹ giọng nói với Lâm thị cùng Tống Ngọc Tịch:

"Lão phu nhân không thể so với phu nhân, lát nữa lúc gặp mặt phải ứng đối có quy củ một chút."

Lâm thị gật đầu, cảm kích liếc nhìn Tống Dật, Tống Dật nắm tay nàng, an ủi vỗ vỗ. Tống Ngọc Tịch đứng ở phía sau bọn, rõ ràng nhìn thấy từ khi vào cửa tới giờ, cho dù có người hay không có người, Tống Dật cũng chưa từng tránh hiềm nghi, trực tiếp nắm tay Lâm thị không buông. Không biết ông đối với các di nương khác trong phủ có phải cũng che chở như vậy hay không. Trong lúc chờ đợi ma ma thông truyền, Tống Ngọc Tịch không khỏi miên man suy nghĩ.

Nghe nói Tống Dật có bảy tám người di nương, nếu là nhà khác nạp di nương vào cửa, thì đều do chủ mẫu dẫn một đám đi gặp mặt. Nhưng hiển nhiên là lần này Tống Dật nhận được cầu cứu của Lâm thị liền vội vàng đi đến, chỉ trong mấy cái chớp mắt, đã quyết định mang Lâm thị cùng nàng về Quốc công phủ, tốc độ nhanh đến mức Kỷ Lan cũng không kịp an bài ra oai phủ đầu, Bởi vậy có thể thấy Tống Dật đối với Lâm thị có một loại chấp nhất hiếm thấy, loại chấp nhất này, không biết có được gọi là tình yêu hay không, hoặc có thể nói là một loại ham muốn chiếm giữ khá mạnh.

Ma ma thông truyền đi ra, lúc này Tống Dật mới thả tay Lâm thị ra, cung kính đi vào. Vừa tiến vào viện tử của lão phu nhân liền ngửi được mùi đàn hương nồng đậm, có thể thấy lão phu nhân thường ngày rất tin Phật, Nhưng khác với Kỷ Trữ thị chỉ tin Phật ở ngoài mặt, trong viện tử của Tần thị được sắp xếp theo đạo thiền, mang phong cách cổ xưa đơn giản của Phật giáo, từng bông hoa cọng cỏ trong viện cũng được chăm sóc cẩn thận, mặt đường cũng được đổi từ đá xanh thành đá trứng ngỗng, để có thể tránh được một ít hoa cỏ đã bắt đầu ra hoa đón xuân về.

Nhóm ma ma dẫn đường được thay đổi hai lượt trên đường đi, đến lần thứ ba, thì đã đến bên ngoài phòng chính có hai vị ma ma vén mành, Tống Dật nhấc chân định bước lên thềm thì thấy vị ma ma đứng bên phải đã tiến lên một bước, nói với Tống Dật:

"Quốc công xin dừng bước, lão phu nhân nói để ngài đợi trong sân, người muốn gặp riêng di nương cùng tiểu thư."

Tống Ngọc Tịch có chút ngoài ý muốn, ma ma này rõ ràng trong câu nói đã thừa nhận thân phận của nàng cùng Lâm thị, hơn nữa cũng xưng hô như vậy, qua đó có thể thấy lão phu nhân cũng tán thành thân phận của các nàng. Điều này thật là lạ kỳ, vốn nàng cho rằng nơi khó đột phá nhất, thì giờ đây lại không tốn quá nhiều sức lực, thật sự khiến cho Tống Ngọc Tịch cảm thấy bất ngờ.

Tống Dật ngẩn người, nhưng không dám như giống như lúc nãy hung hăng càn quấy ở trước mặt Kỷ Lan, thu bước chân lại, đứng ở dưới bậc thang nhìn sang Lâm thị, một lát sau, mới làm dấu tay xin mời với các nàng, rồi nói: "Nếu như lão phu nhân đã bảo các nàng vào, vậy các nàng đi vào đi thôi, ta sẽ ở bên ngoài chờ. Mặc dù lão phu nhân thoạt nhìn nghiêm khắc, nhưng lại là người thấu tình đạt lý, nên không cần quá sợ hãi, có cái gì thì nói cái đó là được."

Lâm thị bình tĩnh gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Tống Ngọc Tịch ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng, mới hiểu được ý tứ trong lời nói này của Lâm thị. Bây giờ Lâm thị chỉ là di nương, mà nàng là Thất tiểu tư, lúc hai người đi cùng nhau, nàng đúng ra phải là người đi trước, di nương có địa vị quá thấp, không được vượt qua tiểu thư, đây chính là quy củ.

Sắp xếp lại cảm xúc trong lòng, Tống Ngọc Tịch dẫn theo Lâm thị đi lên thềm đá, ma ma vén rèm quỳ gối hành lễ với các nàng, động tác nhanh nhẹn mời các nàng đi vào yết kiến lão phu nhân.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch