Chương 66: 42 (2) Nhưng gần đây nhìn thấy muội ngày càng lớn, thanh danh nhi nữ ngoại thất luôn không dễ nghe, nên lúc này mới quyết theo phụ thân vào phủ, các tỷ tỷ muội muội ngàn vạn lần đừng chê cười muội nhé."
Tống Ngọc Mộng thấy Tống Ngọc Tịch không tức giận, thì cũng cười nói: "Thất muội muội đừng nói như vậy, chúng ta làm sao lại chê cười muội chứ? Đều là tỷ muội một nhà, lão phu nhân luôn dạy dỗ chúng ta, bất luận phụ thân, mẫu thân cùng di nương các nàng có như thế nào, thì tỷ muội chúng ta cũng nên hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, ta hôm nay đã nói nhiều mấy câu, nhưng tuyệt không có ý tứ chê cười muội dùng di nương của muội."
Tống Ngọc Tịch mím môi cười cười, Tống Ngọc Thiền cũng nói thêm mấy câu:"Đúng vậy đó, tỷ muội chúng ta ở trong phủ cùng sinh hoạt chung một chỗ, không thể so với muội lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài, muội trở về là tốt nhất, tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ, sau này chúng ta lại có thêm một tỷ muội cùng nhau đùa nghịch chơi đùa, không cần đề cập đến vấn đề này nữa. Lão phu nhân đối với chúng ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần chúng ta sống hòa thuận, không cãi nhau gây lộn là được."
Tống Ngọc Tịch nói chuyện cùng các nàng cho tới bây giờ, cũng nhìn ra xác thực Tống gia đúng là như vậy. Lão phu nhân bất kể đích thứ, mặc kệ di nương các nàng có được sủng ái hay không, thì đều có thể đối xử như nhau, xử lý mọi việc trong phủ rất công bằng. Không cần phiền lòng về chuyện đích thứ, mọi chuyện đều được phân xử công bằng và công chính, như vậy hài tử trong nhà mới không vì ghen ghét mới không chạy theo người này, xa lánh người kia, ngược lại sẽ nuôi dưỡng hài tử có tầm nhìn xa hơn và hoàn thiện tính cách hơn.
Ở kiếp trước, nàng đều nghe người ta nói cô nương Tống gia đoan trang rộng lượng, nhân phẩm xuất chúng như thế nào. Lúc đó nàng luôn cảm thấy không công bằng, cảm thấy mình cũng không quá kém so với các nàng, nhưng đơn giản có suy nghĩ như vậy so ra đã kém các nàng ấy không biết bao nhiêu lần, Tống Ngọc Tịch cảm thấy vô cùng hổ thẹn ở trong lòng.
Lão phu nhân Tần thị xác thực là con người vĩ đại, bà dùng một phương pháp dạy bảo mà không phải nhà nào cũng dám thực hiện, nuôi dạy ra hài tử có tính tình rộng rãi vô tư. Trong số những nữ hài ở đây, chỉ có Tống Ngọc Thiền là con của chính thê, còn lại tất cả đều là thứ xuất, nhưng tất cả đều có được mọi thứ như nhau, được dạy dỗ, không phân chia đích thứ. Các nàng là do di nương trong phủ sinh ra, nhưng lại không cùng ở một chỗ với di nương, các nàng tự có viện tử riêng, có không gian của riêng mình, ngày thường tiếp xúc nhiều với lão phu nhân, nghe dạy bảo của lão phu nhân, nên tinh tường hiểu rõ, chính bản thân mình không chỉ là hài tử do các di nương sinh ra, mà hơn thế các nàng chính là nữ nhi của Tống gia, bất luận đích thứ, đều có nghĩa vụ phải trở thành một cô nương Tống gia đạt tiêu chuẩn.
Kiếp trước bởi vì Lâm thị mất sớm, Tống Ngọc Tịch vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân phận Kỷ Uyển Diễm mà sống đầy uất nghẹn, trong nội tâm tràn đầy oán hận cùng bất mãn, bởi vì chưa từng có được cho nên luôn cảm thấy thế gian này thiếu nợ nàng rất nhiều. Vì trong lòng luôn tức giận bất bình nên kết quả là lòng nàng càng ngày càng hẹp hòi, một lần rồi lại một lần gả sai cũng đều không khiến nàng tỉnh táo lại, cũng không khiến nàng có thể nghiêm túc nhìn thẳng vào ý nghĩa thực sự của cuộc đời, vĩnh viễn đần độn u mê, không muốn tiến bộ, cuối cùng đánh mất chính mình.
Trước khi rời đi, Tống Ngọc Tịch cùng mấy người tỷ muội ước hẹn ngày mai lại gặp nhau. Sau khi rời Tây Thiên viện, liền cùng các cô nương đi hành lễ cáo từ với đích mẫu Kỷ Lan, mấy di nương đã quay trở lại viện, nên Kỷ Lan cũng không đi ra gặp mấy nàng mà chỉ để có mấy cô nương hành lễ ở gian rồi rời khỏi. Hách ma ma bên người Kỷ Lan thỉnh Tống Ngọc Thiền lưu lại, nói phu nhân đặc biệt làm bánh ngọt cho nàng, nhưng Tống Ngọc Thiền lại nói mình có lớp sau buổi trưa, rồi lại để cho Hách ma ma lấy điểm tâm chia thành năm phần, đưa cho chúng tỷ muội cùng đem về.
Có thể thấy được, Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan cũng không thân thiết, vì giống như lời từ chối này, Tống Ngọc Thiền cũng không có suy nghĩ nhiều đã nói ra, có thể thấy được đây là phương thức ở chung từ trước đến nay. Tống Ngọc Tịch không nghĩ mình cũng sẽ có một phần điểm tâm giống như các cô nương khác, ở ngoài cửa hành tạ lễ với đích mẫu, rồi cùng các cô nương rời khỏi chủ viện.