Tống Ngọc Hàn nhìn thấy Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Tịch, thì dáng vẻ như được đại xá, vội vàng đứng lên, tiến lên nghênh đón nói: "Đại tỷ, Thất muội muội, mấy người đều đến rồi?"
Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, thế nhưng, Tống Ngọc Hàn đã ăn trái đắng, giờ chỉ cần có người tới cứu nàng thì nàng mặc kệ người tới là ai, đến mấy người, nhiều người đến thì nhiều nhất là bị nhiều người cười chê mà thôi, nhưng nếu không ai tới cứu nàng, nói không chừng nàng phải quăng mình xuống Ánh Nguyệt Hồ rồi cũng nên.
"Ôi chao, con mang một đống người đến đây làm gì vậy? Để đọ nhân số sao?"
Tống Ngọc Thiền cũng không khách khí trừng mắt với Tống Minh, nói: "Cửu thúc, người có khách nhân muốn chiêu đãi, vậy con có khách nhân, cũng không được chiêu đãi sao? Chúng con cũng không phải đến từ viện của người, từ lúc nào mà chúng con lại không thể tới nơi này rồi hả?"
Tống Minh tuy là trưởng bối của mấy người Tống Ngọc Thiền, nhưng cũng giống như một huynh trưởng, bị Đại điệt nữ nói móc đôi câu cũng không tức giận, chỉ vào bàn cờ nói:"Xem con nói kìa, cứ giống như là ta không chào đón các con vậy, mấy lời này là nói móc ta sao? Nào tới đây, nếu đã đến rồi, thì đoán chừng chính là cứu binh của Hàn tỷ nhi rồi. Nha đầu kia lúc trước ăn nói vô cùng ngông cuồng, nhưng rốt cuộc lại thảm bại vì kỳ nghệ của mình, lại còn tự nhận là kế thừa kỳ thánh, thật là khiến người chê cười mà."
Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, khó có thể tin được nhìn người trước mặt, nàng biết người ngồi đối diện đánh cờ cùng Tống Ngọc Hàn là ai, còn có người ngồi ở bàn đá bên cạnh đang uống trà nàng cũng biết.
Người ngồi cùng bàn với Tống Minh chính là người vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn mặc một bộ áo dài thủy mặc màu Thanh Trúc [1] được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, áo ngoài bằng lụa Uy Đoạn [2] hoa văn mây tròn [3] màu Thạch Thanh [4], khoác áo choàng bằng lông cáo màu xám bạc, tóc đen như mực được cột bằng tử kim quan khảm ngọc [5], mặt mày trong trẻo như trăng mùa thu, khí sắc tươi tắn như buổi sớm mùa xuân, mặt mày như họa, mắt như hoa đào, không phải Tiêu Tề Dự thì còn ai vào đây? Thế nhưng hắn lại ngồi ở ghế dưới dành cho khách, đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu niên có vẻ rất thân cận với Tống Minh, ăn mặc hoa lệ, khí độ bất phàm, dung mạo tuấn tú, khóe miệng tươi cười, còn lộ ra một chiếc răng khểnh. Lúc các nàng đi tới, Tống Minh đang cùng hắn trò chuyện sôi nổi, ngược lại lại vắng vẻ Tiêu Tề Dự, chuyện này cũng quá bất thường rồi.
[1][2][3] xem thêm chú thích bên dưới
[4] lụy Uy Đoạn: lụa satanh do nước Uy Khấu (tên nước Nhật Bản ngày xưa) làm ra
Thế nhưng, Tống Ngọc Tịch rất nhanh liền hiểu được lý do, Tiêu Tề Dự căn bản không tiết lộ thân phận, cho nên Tống Minh mới đối đãi với hắn như khách nhân bình thường.
Đang chăm chú nhìn, thì Tống Ngọc Tịch cảm nhận có một ánh mắt khác đang nhìn nàng chằm chằm, dựa theo cảm giác, đưa ánh mắt nhìn sang thì thấy trong lòng chấn động, người ngồi đối diện Tống Ngọc Hàn cùng nàng ấy đánh cờ, chính là Nhị Công tử Tấn Dương Hầu phủ Lý Trạm, trượng phu đầu tiên ở kiếp trước của nàng, Lý Trạm!
Hắn mặc một thân áo choàng màu xanh ngọc in hoa, vạt áo thêu hoa văn sóng nước màu xanh nhạt, đầu không đội mũ quan, mà tết thành từng bím tóc nhỏ, cột bằng lụa xanh, để hết ở sau đầu. Hắn có dung mạo thanh tú đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, ngũ quan đường nét rõ ràng, dáng vẻ hào hứng sáng sủa, có vẻ đẹp nữ tính không thua nữ tử. Trước đây, sau khi gả cho hắn, Tống Ngọc Tịch mới biết, mẫu thân thân sinh của hắn hóa ra là người Hồ, cho nên, hắn có nét phong tình của dị vực, vì hắn có khuôn mặt tuấn tú, nên hắn mới có thể bất khả chiến bại khi tán tỉnh các bóng hồng.
Giờ phút này Lý Trạm cũng miệng treo nụ cười nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trong trẻo, có chút chiếm hữu. Từ trước đến nay, Lý Trạm đều dùng ánh mắt có chút giống như lang sói để nhìn nữ nhân, khiến nữ nhân bối rối nhưng cũng không nhịn được mà khuynh tâm vì hắn.
Tống Ngọc Tịch rùng mình một cái, lập tức thu lại ánh mắt, thản nhiên lùi xuống đứng sau lưng Tống Ngọc Thiền, mắt mũi nhìn tâm, yên lặng mà theo dõi diễn biến.
"Chắc hẳn vị này là Thất tiểu thư trong lời Nhị tiểu thư. Tướng mạo lại xuất chúng như vậy, không biết kỳ nghệ ra sao. Lý Trạm đứng lên từ chỗ ngồi, lập tức thu hút hơn phân nửa ánh mắt của cô nương trong đình, chỉ thấy hắn câu môi, dáng vẻ nói cười dịu dàng đã có lực sát thương rất lớn. Tống Ngọc Tịch dường như nghe thấy âm thanh hít khí của Tống Ngọc Mộng và Kỷ Uyển Thanh.
Nàng không muốn cứ như thế mà nói chuyện với hắn. Tuy nói ở kiếp trước hắn chưa từng chạm vào nàng, thế nhưng nói cho cùng, hắn cũng là nam nhân duy nhất cưới nàng làm chính thê. Nàng cũng đã từng nghĩ muốn lấy lòng hắn, yêu hắn say đắm, nhưng mặc kệ nàng làm cái gì, thì dường như Lý Trạm đều không hài lòng, chưa từng có ý nghĩ dừng chân trong ôn nhu của nàng. Cho đến mãi về sau này, sau khi Lý Trạm cấu kết ngoại tộc giết cha huynh, vì đại nghĩa diệt thân, ngồi lên vị trí Tấn Dương Hầu, liền vội vã hưu bỏ nàng, chỉ vì muốn nàng nhường ra vị trí chính thê để cưới đích trưởng nữ của Tín Quốc công phủ...Lúc đó, Tống Ngọc Tịch mới hiểu được, từ đầu đến cuối Lý Trạm chỉ muốn cưới một nữ nhân có thể trợ giúp cho sự nghiệp của hắn, là một quý nữ nhà cao cửa rộng có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường cho hắn, cho nên lúc bị đuổi ra khỏi cửa, nàng thực sự đã chết tâm.
Vì vậy, đối với Lý Trạm, Tống Ngọc Tịch có tâm tình vô cùng phức tạp, nàng không tự chủ được mà muốn né tránh ánh mắt thâm thúy kia.
Tiêu Tề Dự thu hết vào trong mắt, trong lòng càng thêm xác định suy đoán của mình.
Nàng...thật sự là trở lại.
"Kỳ nghệ như thế nào, đánh rồi khắc biết chứ sao. Đại điệt nữ à, ta nói cho con biết, Lý huynh cùng Mạnh huynh, còn có vị này...à...Tề huynh, tất cả đều là khách nhân của ta. Nhị điệt nữ tự dưng tới khiêu khích, bị người bắt được nhược điểm, có gan chơi lại không có gan chịu, đó cũng là do nàng ấy không đúng."
Tống Minh nói vậy với Tống Ngọc Thiền, Tống Minh không phải dòng chính của Quốc công, nhưng cũng được coi như trưởng bối, cho dù hắn có không đáng tin cậy, thì Tống Ngọc Thiền cũng không thể chỉ thẳng mặt hắn mà mắng. Nàng nhìn thoáng qua Lý Trạm đang đứng chắp tay, thấy hắn cười ấm áp như muốn hòa tan núi băng, vô thức trong lòng cũng khẽ động, thế nhưng rất nhanh bình ổn lại tâm tình, nói: