Sau khi Tống Ngọc Mộng kết thúc diễn tấu, tất cả mọi người đều đồng thanh khen ngợi, đùa giỡn rằng, chính là nhìn trên danh tiếng của Tống gia và lai lịch của nhạc khí thì cũng phải khen ngợi.
Bởi vì Kỷ Uyển Ninh cũng chơi đàn không hầu, nên mọi người vây quanh nàng ta hỏi về phương diện này. Kỷ Uyển Ninh rất giỏi nói chuyện, khéo léo khen ngợi Tống Ngọc Mộng, thành công dời đi chủ đề về bản thân.
Một cô nương mắt híp, lông mày dày, mặt một bộ váy xanh lam đậm có vạt đối họa tiết hoa nhỏ, nói với Kỷ Uyển Ninh: "Kỷ nhị tiểu thư năm nay cũng nên tham gia chứ. Những năm qua, chỉ nhìn thấy mấy tiểu thư khác của Kỷ gia dự thi, nhưng không thấy bóng dáng ngươi đâu, thật là đáng tiếc."
Kỷ Uyển Ninh trả lời: "Ta cũng muốn tham gia, nhưng lão thái quân nói ta học nghệ chưa tinh, Kỷ gia có mấy tỷ muội khác tham gia là được rồi. Huống chi, tất cả mọi người đến làm khách của Bình Dương Hầu phủ, ta là gia chủ, đương nhiên muốn tận tình khoản đãi. Trong phủ có nhiều chuyện, cũng không có thời gian để ta luyện tập, đến lúc đó lên biểu diễn, không khéo còn khiến mọi người chê cười đấy."
Nàng ta nói chuyện cẩn thận, lại không đắc tội ai, nên trong vòng giao lưu của các cô nương, nhân duyên vô cùng tốt. Thế nên về sau nàng ta bỗng nhiên nổi tiếng, mọi người cũng cảm thấy trước nay là do nàng ta khiêm tốn mà thôi, căn bản cũng không suy nghĩ lý do tại sao nàng ta phải khiêm tốn như vậy. Đợi đến lúc mọi người phát hiện ra thì nàng ta đã đi quá xa quá nhanh, thực xin lỗi là người ta vọt thẳng lên làm Hoàng hậu luôn rồi.
Đang nghĩ đến đây, thì chợt nghe một cô nương xinh đẹp khác nói:
"Năm nay ngươi không tham gia, thì thật là đáng tiếc, nghe nói năm nay... Không chỉ có mấy vị công chúa dự thi, mà thậm chí Hoàng hậu nương nương còn có mấy vị hoàng tử cũng đều tham dự. Trước đây có lần ta theo tổ mẫu vào cung, nhìn thấy từ xa xa, nhưng cũng chưa thấy rõ, cũng không biết lần này có may mắn nhìn thấy hay không."
Đề tài như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ yên ả, lập tức gây dậy sóng giữa chúng cô nương. Tất cả đều quên cả tập luyện, túm lại một chỗ chia sẻ tin tức nho nhỏ mà từng người nghe được. Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn không thể nán lại, nói muốn đi bái kiến lão thái quân. Khi các nàng vừa tới thì lão thái quân còn đang nghỉ ngơi, nhưng giờ thời gian chắc cũng vừa đúng. Tống Ngọc Thiền chính là ngoại tôn nữ của Trữ thị, mặc kệ ngày thường tình cảm như thế nào, nhưng đã đến rồi thì nhất định phải đi bái kiến.
Tống Ngọc Tịch cũng không muốn lưu lại, thế nhưng nàng càng không muốn đi gặp Trữ thị, nên cũng không đi cùng, Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn rời đi trước. Thống nhất đợi lúc ăn cơm tối, cho nàng dập đầu vài cái thì coi như xong chuyện, mà Tống Ngọc Mộng cũng bị mấy cô nương quấn lấy hỏi han, còn có vị tiểu thư muốn mượn đàn không hầu của nàng gảy thử một hai, cho nên nàng đương nhiên cũng không rời đi được, thế nên đã đồng ý với Tống Ngọc Tịch, buổi tối sẽ cùng nhau thỉnh an lão thái quân.
Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn vừa rời khỏi, mọi người liền vây quanh Tống Ngọc Mộng nói chuyện. Tống Ngọc Tịch thấy không ai chú ý tới mình, liền len lén đi theo sau nha hoàn đưa nước trà, chuồn ra ngoài từ cửa hông.
Sau khi đi ra, mới hiểu thế nào là trời cao biển rộng, vạn vật tĩnh lặng. Ở bên trong ồn ào, tụ tập bàn chuyện, không khác gì chợ bán thức ăn. Một đám tiểu thư ưa thích bát quái, giả dối tươi cười, còn không êm tai bằng những âm thanh ở chợ bán thức ăn đâu đấy.
Đứng ở sau cửa hông xác nhận phương hướng một chút, thì Tống Ngọc Tịch liền biết đây là nơi nào. Kỷ gia chính là đại bản doanh của nàng ở kiếp trước. Kiếp trước, qua vài năm, Kỷ Mang cũng được điều đến kinh thành, Kỷ gia ở Uyển Bình trở thành nhà thờ tổ, chỉ trở về những dịp lễ tết và tế tổ. Ở kiếp trước, trước khi thành thân, nơi nàng ở lâu nhất chính là Bình Dương Hầu phủ, cho nên nơi này vẫn tương đối quen thuộc đối với nàng.
Noãn các nơi các nữ quyến tụ tập nằm hơi xa với khách uyển dành cho nữ quyến. Nàng chỉ cần đi qua cửa thùy hoa ở cuối bức tường này, đi vòng đằng sau chái phòng của nam khách uyển là tới. Nàng đi men theo con đường mòn dọc theo chân tường, bởi vì nàng biết đường đến cửa thùy hoa còn một đoạn, cho nên cũng không hề gấp gáp, mà vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, hồi tưởng lại năm đó. Tiết trời cuối tháng ba cũng không quá lạnh, ánh nắng mặt trời trong hoa viên vừa vặn, nàng một mình một người đi dạo nơi yên tĩnh này, nên thực hi vọng con đường này dài hơn một chút.
Đến một cây xanh cao lớn cành lá rậm rạp mọc ở chân tường thì nàng đứng nghỉ một chút, định dợm chân vòng qua cây đại thụ đi tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói:
"Này, đừng đi."
Tống Ngọc Tịch đột ngột dừng lại, nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy ai nên nàng tưởng mình nghe lầm, định nhấc chân thì giọng nói kia lại truyền tới: "Này này, đừng đi vội. Ta ở trên đầu tường."
Ta ở... trên đầu tường...
Tống Ngọc Tịch ngẩn người, sau đó liền ngẩng đầu nhìn lên, quả thật trông thấy trên đầu tường nằm sấp một nữ tử bộ dáng vô cùng chật vật. Một bên áo váy bằng gấm có ống tay hẹp hoạt tiết hoa [1] bị nàng làm cho vô cùng bẩn thỉu, mà không những là quần áo, thậm chí mặt mũi của nàng ấy cũng bẩn không tả nổi. Thế nhưng mặc dù bẩn thỉu như thế, thì khuôn mặt mày rậm mắt to, mắt hạnh má đào cũng vẫn rất đoan chính, thấy Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nhìn mình, cô nương kia xấu hổ cười cười với Tống Ngọc Tịch, nói:
"Ài, ta đi một lúc lâu cũng không tìm được đường, nên nghĩ leo tường mà đi, nhưng ai ngờ bức tường này lại cao như vậy, ta cũng không dám xuống, thật vất vả mới gặp được ngươi, ngươi có thể đỡ ta xuống được không."
[1] họa tiết hoa: gốc phấn thải tiểu toái hoa (粉彩小碎花). Xem chú thích ảnh ở bên dưới.
Tống Ngọc Tịch biết bức tường này đúng là rất dài, nếu là người lần đầu tiên tới đây, thì đúng thật là không biết cuối bức tường này có một cánh cửa, nàng nói:
"Ta làm sao mà giúp ngươi đây? Tường cao như vậy là do ngươi tự leo lên sao?"
"Ài, còn không phải là dẫm lên cành cây rồi trèo lên sao. Thôi ngươi đừng có hỏi nữa, mau mau giúp ta xuống." Cô nương kia đích thật có vẻ đã nằm đó được một lúc rồi, sắc mặc trắng bệch, đoán chừng là bị dọa sợ.
Tống Ngọc Tịch thật sự không còn cách nào, đành phải dang hai tay ra, nói: "Ta cũng không biết leo cây, nếu không ngươi nhảy xuống, ta đỡ ngươi."
Cô nương kia do dự một lúc, trong mắt không hề có sự tín nhiệm. Tống Ngọc Tịch cũng không thể khiến một người xa lạ hoàn toàn tin tưởng mình, đành phải nói thêm: "Bằng không ta đi gọi người tới cứu ngươi là được, ngươi là cô nương nhà ai?"
"Đừng đừng đừng, ngàn vạn cũng đừng... Ài, thôi chết thì chết, ngươi nhớ đón lấy ta đó nha!" Cô nương này rõ ràng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.