Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 91: 57 (2)

Chương 91: 57 (2)
Ta thề, ta sẽ không làm vậy, ta cam đoan sẽ không nói bất luận câu gì với Hoài Vương. Nếu gặp, thì nhìn cũng sẽ không nhìn. Nếu ta nhìn, thì người có thể đào mắt ta ra, cứ quyết như vậy nhé."

Tiêu Tề Dự nheo hai mắt lại, như thu hết ánh sáng rực rỡ trong phòng, câu môi nói: "Nàng đây là đang cam đoan sao? Vì sao?" Nàng thật sự chưa ý thức rằng, cam đoan này với lúc trước tựa hồ mang theo hàm nghĩa khác, giống như là... đúng vậy...giống như cam đoan...giữa tình nhân với nhau. Tiêu Tề Dự đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình tốt hẳn lên. Những ngày này hắn luôn nghĩ về những lời nói của nàng ở trong Quan Lan Đình, còn có dáng vẻ muốn trả lại ngọc bội cho hắn của nàng. Ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, hành động của nàng lúc đó, khiến cho hắn vô cùng không thoải mái.

Tống Ngọc Tịch nhìn người nam nhân mà nàng không thể nhìn thấu này, cảm giác thần sắc trên mặt hắn vô cùng kỳ quái, nên nàng phòng bị nói: "Vì sao là sao thế nào?" Có chuyện gì xảy ra với người này vậy, nàng chính là đang cam đoan với hắn tuyệt đối sẽ không tiếp cận kẻ thù tranh ngôi đoạt vị với hắn, chẳng lẽ hắn còn nghe không hiểu hay sao?

Tiêu Tề Dự thầm cảm thấy trong lòng thoải mái, quyết định tha thứ cho sai lầm nàng phạm phải trước đó, hắn chuyển lực chú ý lên tay nàng, đưa tay với nàng, nói: "Tay nàng bị thương, để ta nhìn một cái."

Ánh mắt của Tống Ngọc Tịch càng thêm phòng bị. Rốt cuộc người này là muốn làm gì đây!

Tiêu Tề Dự thấy nàng không nhúc nhích, thì dứt khoát đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đưa tay bắt lấy tay trái của Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy mặt liền đỏ lên, trong lòng như nổi trống, theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng hắn nắm rất chặt khiến nàng không thể phản kháng. Bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ, cái cảm giác này, cho dù đã trải qua hai đời thì nàng cũng chưa từng cảm thụ qua.

Tiêu Tề Dự ngược lại không phát hiện được sự khác lạ của Tống Ngọc Tịch, cẩn thận nhìn vết thương trên mu bàn tay của nàng, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới buông tay nàng ra. Tống Ngọc Tịch dùng tay phải của mình trùm lên bàn tay trái, có chút xấu hổ cúi đầu. Nàng vốn cho rằng chuyện dừng ở đây rồi, nhưng ai ngờ Tiêu Tề Dự quay người đi đến giá đỡ chậu rửa mặt vò một chiếc khăn bố gấm Tùng Giang, rồi trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Tống Ngọc Tịch, một lần nữa bắt lấy tay của Tống Ngọc Tịch, dùng khăn bố lau miệng vết thương cho nàng. Chà lau vô cùng cẩn thận không kém gì xử lý vết thương của chính hắn. Sau đó chỉ thấy hắn móc từ trong vạt áo một chai bạch ngọc có miệng lớn, bên trong chứa cao mỡ màu cam trong suốt. Hắn dùng ngón giữa thon dài lấy một ít cao rồi bôi lên tay Tống Ngọc Thịch, nhẹ nhàng thoa đều, vừa bôi vừa thổi, cẩn thận đến mức khiến cho Tống Ngọc Tịch vô cùng ngượng ngùng chỉ mong có cái hố để chui vào.

Nàng do dự xấu hổ nói: "Cái này...Ta, ta có...thuốc..."

Tiêu Tề Dự vừa bôi, vừa nói: "Thuốc kia của hắn là thuốc trị thương, của ta là chuyên chữa các vết trầy xước, vết sẹo..." Sau khi bôi xong, Tiêu Tề Dự mới trở lại bình thường, buông Tống Ngọc Tịch ra, ngẩng đầu đối mặt với nàng. Tống Ngọc Tịch bị hắn nhìn có chút bối rối, không biết phải nhìn vào đâu. Chỉ thấy Tiêu Tề Dự duỗi ra một tay với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy khóe mắt có chút run run.

Vị Hoàng Thái tử điện hạ cao quý này, rốt cuộc tối nay uống lộn thuốc gì rồi?

Tiêu Tề Dự thấy nàng không có phản ứng, lúc này mới hạ giọng không vui nói: "Thuốc hắn đưa cho nàng đâu?"

Tống Ngọc Tịch ngẩn người, hắn gì cơ... Sau khi ánh đèn thoáng chiếu lên bình thuốc nhỏ đặt trên bàn, thì nàng mới kịp phản ứng. Đột nhiên hiểu ra, từ bên trong túi tùy thân lấy ra bình phỉ thúy nhỏ mà thiếu niên trên cái cây kia đưa cho, đưa tới tay Tiêu Tề Dự. Tiêu Tề Dự nhìn nhìn chai thuốc, câu môi cười, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, mà cầm bình bạch ngọc đặt ở trên bàn đến trước mặt Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch khó hiểu nên không dám nhận. Hắn mới ngẩng đầu lên trừng nàng một cái, Tống Ngọc Tịch lúc này mới kịp phảng ứng, ngây người thò tay nhận lấy bình thuốc từ trong tay hắn.

Tiêu Tề Dự thỏa mãn cong môi cười với nàng: "Của ta...tốt hơn so với của hắn." Ngữ khí vô cùng đắc ý, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài trầm ổn của hắn, cũng không giống với người đã sống nhiều năm mà so với bé trai ít tuổi hơn hắn còn ngây thơ hơn!

"Nàng nhìn ta làm gì! Cất đi đi!"

"..."

Quả nhiên là ngây thơ!

Tống Ngọc Tịch âm thầm ở trong lòng trừng mắt với hắn, nhưng ngược lại trên mặt lại không dám lộ ra. Nhìn nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, bất đắc dĩ muốn nhét vào trong tay áo, thì lại nghe thấy người nào đó ở bên cạnh thâm trầm nói một câu:

"Để ở trong túi tùy thân ý!"

"..."

Tống Ngọc Tịch quả thực muốn nhào tới lay tỉnh hắn, hành vi cùng ngữ khí ngây thơ bực này, quả thực khiến người hoài nghi có phải trong quá trình trọng sinh hắn đã để quên não của hắn rồi không, thật sự không thể hiểu nổi mà!

Tống Ngọc Tịch oán thầm trong bụng, thế nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thêm câu nào, dù sao nàng vẫn còn ở trên địa bàn của hắn, hơn nữa nàng vẫn chưa thể hiểu nổi, vị Hoàng thái tử điện hạ cao cao tại thượng này, hơn nửa đêm cướp nàng tới, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ lại chính là muốn thay thuốc cho nàng, rồi đổi lại chai thuốc cho nàng sao?

Tiêu Tề Dự thấy nàng ngoan ngoãn cất bình bạch ngọc vào túi tùy thân bên trong, thì lúc này mới kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mở cửa sổ phía tây, ném bình phỉ thúy nhỏ kia ra ngoài cửa sổ, VÍU...UU! Ném ra ngoài, giống như ném mối họa lớn trong lòng của hắn, không một chút lưu tình.

Tống Ngọc Tịch đen mặt.

"Được rồi, nàng mất tích đã đủ lâu, để ta sai người đưa nàng trở về." Sau khi Tiêu Tề Dự xử lý sạch sẽ "mối họa lớn trong lòng" thì lần nữa khôi phục dáng vẻ cao sang lạnh lùng vốn có của hắn, nói với Tống Ngọc Tịch như vậy.

Tống Ngọc Tịch miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ tươi cười với hắn, nàng mất tích lâu như vậy, rốt cuộc là do ai hả?? Cũng không biết phải giải thích như thế nào với Lạc Hà cùng Lục Hoàn đây.

"Đúng rồi, ngày mai nàng có lên đài sao? Biểu diễn cái gì vậy? Là khiêu vũ trên mặt trống do chính nàng nghĩ ra sao? Nếu nàng nhảy điệu kia, ta cho nàng điểm tối đa!" Sau khi nói xong câu này, tựa hồ như cảm thấy chưa đủ, Tiêu Tề Dự lại thêm vào một câu: "Nàng cũng biết, ngày mai ta cũng có tư cách cho điểm đó."

Khiêu vũ trên mặt trống là vũ đạo Tống Ngọc Tịch tự nghĩ ra ở kiếp trước, là một điệu múa vô cùng đẹp, chỉ tiếc cần kỹ thuật vô cùng khó. Giờ đây nàng cũng không muốn lãng phí tâm tư vào việc này, nên nàng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu:

"Thực xin lỗi...lần này cũng không biểu diễn cái đó."

[1] hoa văn hải thủy giang nhai



Click để xem ảnh



[2] mũi túi mật



Click để xem ảnh



[3] ghế tử đan



Click để xem ảnh







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch