Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nạn Đói, Vật Phẩm Của Ta Có Thể Thăng Cấp

Chương 92: Cẩn thận chút

Chương 92: Cẩn thận chút




Dương Thần có chút tiếc nuối cất bao cổ tay đi, đang định tiếp tục cường hóa súng đinh, đột nhiên Bành Mẫn ở bên ngoài gọi: "Dương Thần, có thể ăn rồi."

"Được."

Dương Thần lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

"Vù vù..."

Gió núi lạnh lẽo rít gào, thổi vào mặt như dao cắt.

Đống lửa gần trong gang tấc xua tan cái lạnh trên mặt đất, khiến người ta thoải mái, chỉ là khói bị gió núi thổi bay tứ tung, có chút cay mắt.

Bành Mẫn ngồi xổm bên đống lửa, nhìn canh thịt trong cái chậu kim loại… nồi sắt bị hun đen, có chút không biết làm sao: "Chúng ta hình như không có đũa, cũng không có bát, làm sao bây giờ?"

"Đũa và bát? Dùng để làm gì?"

Dương Thần cũng giống như đại đa số người hoang dã, từ nhỏ đến lớn chưa từng dùng bát đũa để ăn.

Hắn trực tiếp cầm nắp nồi, múc một ít canh vào nắp, đưa nắp nồi lên miệng uống một hớp, lập tức hai mắt sáng lên.

"Không tệ, rất ngon."

Không chỉ ngon, vì trong canh thịt có thêm thịt hung cầm, năng lượng còn rất dồi dào.

Hắn vừa khen vừa lại múc thêm một ít, sau đó đưa cho Bành Mẫn.

"Vẫn là ngươi có biện pháp." Bành Mẫn vui vẻ nhận lấy nắp nồi uống.

Hai người cứ thế thay phiên nhau dùng nắp nồi uống canh thịt, cụng ly, kêu sảng khoái, khiến Kim Luân cùng mấy Tiến Hóa Giả tam giai trở lên ở đằng xa ngẩn người ra.

Tuy nhiên ngoại trừ mấy người bọn họ, những người còn lại đều không cảm thấy có gì không đúng.

Ngay cả Hồ Châu cũng vậy, người hoang dã hầu như đều ăn như vậy, không có thời gian để câu nệ, trừ khi có điều kiện.

Thấy Dương Thần chuẩn bị đưa tay vào nồi vồ thịt, Kim Luân vội vàng sai một người thường đến đưa bát đũa cho hai người, còn tặng kèm một cái muôi.

Lý do không sai Tiến Hóa Giả đi qua, là lo lắng Dương Thần cho rằng bọn họ đi xem trò cười, giữ lại cho Dương Thần đủ mặt mũi.

"Hai vị đại nhân, Kim Luân đại nhân sai ta đưa đến cho hai vị."

Người thường này sau khi đưa bát đũa xong liền xoay người rời đi, không dám nhìn nhiều canh thịt trong nồi, đó không phải thứ hắn có thể nghĩ đến.

"Bọn họ vậy mà mang theo bát đũa, thật tốt." Bành Mẫn kinh hỉ cầm lấy bát đũa và muôi, múc một bát cho Dương Thần.

"Đây chính là bát đũa? Đúng là rất tiện lợi, bất quá cũng chỉ lúc uống canh thịt mới dùng được."

Dưới sự hướng dẫn của Bành Mẫn, Dương Thần rất nhanh học được cách dùng đũa, chỉ là có chút không quen.

Nhưng đã trở thành Tiến Hóa Giả, đã muốn sống cuộc sống của người trên người, vậy thì phải học một số "lễ nghi" của người trên người, bắt đầu từ việc cầm đũa.

"Canh thịt có muối... Ký ức xa xôi."

Bành Mẫn vừa uống canh thịt, vừa cảm khái nói: "Ta lúc còn rất nhỏ đã từng uống một hớp, đã sớm quên mất mùi vị thế nào, không ngờ lại ngon như vậy."

"Sau này chúng ta ngày nào cũng uống."

Dương Thần hào khí nói: "Nếu thật sự uống không hết, còn có thể uống một bát, đổ một bát."

"Vậy thì lãng phí lắm, ăn không hết có thể nấu ít một chút, loại canh thịt này năng lượng rất dồi dào, đều có thể no bụng rồi." Bành Mẫn vội vàng nói.

Có lẽ là vì vừa mới thức tỉnh, thân thể cần đại lượng năng lượng để thúc đẩy tiến hóa, cho nên mỗi khi nàng uống thêm một hớp canh thịt, đều có thể cảm giác thân thể dường như đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà theo thân thể từng chút từng chút trở nên mạnh mẽ, nàng cảm ứng được rõ ràng hơn đối với lực lượng đặc thù trong cơ thể.

Nhưng nàng vẫn như cũ không thể tùy tâm sở dục khống chế được cỗ lực lượng đó, cần phải từ từ m

ò mẫm.

"Phụt ha ha ha..."

Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng cười lớn.

Dương Thần cùng mọi người nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Liền thấy một thanh niên ăn mặc hoa lệ, đỉnh đầu đầy sương gió, từ dưới núi sải bước đi lên.

Mà phía sau thanh niên kia, còn có năm sáu trăm người đi theo, xem ra cũng là quý tộc của khu vực an toàn nào đó.

Vì nhóm người kia đều cầm đèn, cho nên dù cách vài trăm mét, người trên núi đều có thể nhìn rõ số lượng của bọn họ.

"Cười chết ta rồi, hai tên tiện dân kia vậy mà đang thảo luận nếu canh thịt nhiều thì uống như thế nào..."

Thanh niên kia cười lớn nói: "Còn uống một bát đổ một bát, buồn cười chết ta rồi, phụt ha ha ha..."

Phía sau thanh niên, rất nhiều người cũng đều cười theo.

Những người đó hiển nhiên đều là Tiến Hóa Giả, hơn nữa cấp bậc tiến hóa hẳn là đều không thấp, nếu không không có khả năng cách xa như vậy mà vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Dương Thần hơi nhíu mày, âm thầm cảnh giác.

"Cẩn thận một chút." Bành Mẫn nhắc nhở, bởi vì cảnh tượng này có chút quen mắt.

Dương Thần gật đầu.

Kim Luân cùng mọi người ở đằng xa cũng hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, không hẹn mà cùng làm ra tư thế phòng bị.

Bởi vì lộ trình lên núi của nhóm người kia giống với bọn họ, nếu nhóm người kia không rẽ ngoặt, nhất định sẽ xảy ra xung đột với bọn họ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch