Hai cái lò luyện đan cùng lúc được mở ra, lò luyện đan của Dược Thiên Hoa là năm viên đan dược màu xanh, mà lò luyện đan của Thẩm Tường thì là ba viên đan dược màu đen.
"Dược Thiên Hoa luyện chế ra năm viên Linh Nguyên đan, Thẩm Tường luyện ra chính là ... là ba viên Tẩy Tủy đan." Một tên trưởng lão của Thẩm gia nói, trong giọng nói mang theo vẻ vô cùng kích động, Thẩm gia xuất hiện một tên thiên tài luyện đan, chỉ cần là người của Thẩm gia thì đều sẽ vô cùng kích động giống như hắn.
Dược Thiên Hoa và trưởng lão của Dược gia nhìn lấy ba viên đan dược đen thui, ngửi ngửi mùi thơm của đan kia, đó đúng là Tẩy Tủy đan, mà Các chủ Linh Đan các cũng cầm lấy một viên đến kiểm tra tỉ mỉ.
"Đây đúng là Tẩy Tủy đan, hơn nữa phẩm chất rất tốt! Việc này thật khó làm cho người ta có thể tiếp nhận a! Một tên tiểu oa nhi như vậy vậy mà có thể luyện ra được loại đan này." Các chủ Linh Đan các liên tục sợ hãi thán phục, khắp khuôn mắt đều là thần tính phức tạp, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình sống tới bảy tám chục năm qua đều như sống trên thân chó.
Trong quang trường rộng rãi thốt lên một tràng dài, sau khi đạt được xác nhận, mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi, bọn họ thế nhưng là chính mắt thấy được quá trình luyện đan, Thẩm Tường xác thực không có dở trò gì, đúng là luyện ra Tẩy Tủy đan đan dược phàm cấp trung phẩm!
Chuyện Thẩm Tường không có được linh mạch sớm đã bị người quên mất, hắn lúc ở bên trong lòng của mọi người chính là một tên Luyện Đan sư có tiềm lực to lớn!
Khuôn mặt của Dược Thiên Hoa xám như tro tàn, trên gương mặt tuấn tú kia tràn ngập sự tức giận, ghen ghét, âm tàn, nếu như có thể mà nói, hắn hận không thể giết chết đi Thẩm Tường, bởi vì hắn cảm thấy thua Thẩm Tường là một loại sỉ nhục.
"Có chơi có chịu! Lấy đồ vật của ngươi ra đi!" Trên mặt Thẩm Tường nở ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng ở trong mắt Dược Thiên Hoa thì lại là nụ cười khinh thường, nụ cười chế giễu để trong lòng Dược Thiên Hoa tức giận không thôi.
Toàn thân trưởng lão Dược gia kia phát run lên, là bị tức, chỉ là bởi vì thua mà tức giận, Dược gia bọn họ chẳng những thua mất đồ vật, còn thua luôn cả thanh danh, thiên tài Dược gia của bọn họ còn không bằng một người không có linh mạch của Thẩm gia.
Trưởng lão Dược gia rất không tình nguyện giao tiền đặt cược cho Thẩm Tường.
Thú đan ngàn năm to như quả óc chó, nhìn giống như một viên Lục Bảo thạch, bên trong lưu động đều là tinh nguyên của dã thú ngàn năm. Thiên Văn quả kia thì to như quả táo, cầm lên rất nặng, nắm trong tay có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong.
Đạt được hai loại tài liệu luyện đan trân quý này, trong lòng Thẩm Tương mừng thầm một trận, nếu như luyện thành đan dược, thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhanh.
"Thẩm Tường, ta muốn luận võ với ngươi!" Dược Thiên Hoa rút bảo kiếm bên hông ra, đằng đằng sát khí nói.
Thẩm Tường thế nhưng là ngay cả người có Phàm Võ cảnh tầng bảy cũng đánh bại, Dược Thiên Hoa tự nhiên không cần phải nói, cho nên người của Thẩm gia cũng cực kỳ yên tâm.
Thẩm Thiên Hổ khẽ thở dài: "Người trẻ tuổi, tuyệt đối đừng tự đại, nếu không sẽ thua thiệt." Lúc này tâm tình của Thẩm Thiên Hổ hết sức kích động, con của mình chẳng những có thể luyện ra được Tẩy Tủy đan, còn kiếm được hai phần tại liệu luyện đan trân quý.
"Tỷ thí thì tỷ thí, nếu như tổn thương đứt gân xương cũng đừng trách ta, dù sao quyền cước là không có mắt." Thẩm Tường chậm rãi nói, trưởng lão Thẩm gia và Thẩm Thiên Hổ đã lui sang một bên.
Mà trưởng lão Dược gia thì có chút lo lắng, hắn nhưng là sống hơn mấy chục năm rồi, nhìn ra được chỗ bất phàm của Thẩm Tường, tuyệt đối không phải là một tên phế vật không có linh mạch như trong lời đồn a.
"Thiên Hoa, ngươi có nắm chắc thắng hắn không?" Trưởng lão Dược gia trầm giọng hỏi.
"Tự tin một trăm phần trăm, ta thế nhưng là võ giả Phàm Võ cảnh tầng năm, hơn nữa võ công tu luyện đều là tuyệt hảo." Dược Thiên Hoa đang cố nén lửa giận nhìn lấy Thẩm Tường, hận không thể giết chết Thẩm Tường ngay lập tức.
"Được, chỉ là luận bàn đơn giản, ngươi đừng có lấy tính mạng của hắn, dù sao chúng ta đều ở trong Thẩm gia." Trưởng lão Dược gia nói xung thì cũng rời khỏi đài cao.
Thẩm Tường cảm thấy có chút buồn cười, trước đó người khác cảm thấy hắn không thể luyện chế ra được Tẩy Tủy đan, bây giờ Dược Thiên Hoa thế mà còn tưởng rằng thực lực của hắn rất yếu.
"Nếu đã tỷ thì vậy không bằng thêm chút tiền đặt cược đi thế nào?" Thẩm Tường cười mỉm nói.
Trông thấy Dược Thiên Hoa không nói gì, Thẩm Tường biết Dược gia đã không đánh cược nổi.
Thẩm Tường cười nói: "Nếu như ngươi thắng thì Thú đan ngàn năm và Thiên Văn quả ta sẽ trả lại cho các ngươi! Nếu như thua, vậy thì Các chủ Linh Đan các phải gia nhập Thẩm gia chúng ta, trở thành Luyện Đan sư của Thẩm gia chúng ta, hơn nữa ta còn muốn một nửa linh dược của Linh Đan các, thế nào?"
Linh Đan các đã trở thành sản nghiệp của Dược gia, đã nói lên rằng Các chủ Linh Đan các đã bị Dược gia lôi kéo được, mà Các chủ Linh Đan các ở trên phương diện luyện đan cũng có trình độ nhất định, chi nên Thẩm Tường muốn lôi kéo nhân tài này tới Thẩm gia.
"Không thành vấn đề! Nhưng Linh Đan các vẫn là của Dược gia chúng ta." Trưởng lão Dược gia đáp ứng rất sảng khoái, hắn thấy chỉ là một tên Luyện Đan sư và một số linh dược mà thôi, Dược gia bọn họ không thiếu những thứ này, huống chi Dược Thiên Hoa có tự tin một trăm phần trăm sẽ chiến thắng.
Các chủ Linh Đan các chỉ than nhẹ một tiếng, bị người coi như tiền đặt cược rất khó chịu, bất quá hắn cảm thấy gia nhập Thẩm gia cũng không sao cả, nói không chừng hắn còn có cơ hội trao đổi đến một chút Địa Ngục Linh Chi với Thẩm Tường.
"Ngươi lấy ra binh khí đi!" Dược Thiên Hoa đung đưa thanh bảo kiếm lập lóe sắc bén trong tay, lạnh lùng nói.
Thẩm Tường lắc đầu nói ra: "Ta không dùng binh khí."
"Vậy cũng đừng trách ta không khách khí." Dược Thiên Hoa vung kiếm lên, bộ pháp vững vàng, đạp đến đài cao phải run rẩy, vừa nhìn đã biết công kích của hắn chắc chắn là tràn ngập lực lượng cuồng bạo.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng mọi người không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại rất tỉnh táo, bởi vì hai thiên tài Luyện Đan sư trẻ tuổi sắp bắt đầu luận võ.
Luyện Đan sư cho người cảm giác không phải là rất mạnh, nhưng đây là rất sai lầm, nếu muốn trở thành một Luyện Đan sư đúng cách ấy thì đầu tiên phải đối với việc khống chế chân khí một cách thành thạo tự nhiên, thần thức cũng phải đủ cường đại, lúc này mới có thể điều khiển hỏa diễm theo đúng ý muốn của mình, đồng thời cũng có thể ứng đối chuyện trong lúc luyện đan đột nhiên xảy ra nguy hiểm.
Có đôi khi Luyện Đan sư còn cần phải tự mình hái thuốc, đó cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, chứ đừng nói Luyện Đan sư vốn có rất nhiều đan dược để ăn, cho nên thực lực của Luyện Đan sư tuyệt sẽ không yếu. Chỉ là Luyện Đan sư có người bảo vệ, cho nên Luyện Đan sư thông thường đều không cần phải xuất thủ.
Nhìn thấy trường kiếm sắc bén kia đâm tới, Thẩm Tường đột nhiên đạp mạnh về phía trước, hướng quyền mà ra, chỉ thấy chân khí màu xanh lập tức bao trùm cánh tay của hắn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái đầu hổ.
"Thiên Hổ Bạo Sát quyền! Đứa nhỏ này vậy mà đã bước vào Phàm Võ cảnh tầng sáu!" Thẩm Thiên Hổ kinh hô, Thiên Hổ Bạo Sát quyền là hắn tự mình sáng tạo ra võ công thượng thừa Linh cấp, như mãnh hổ bay nhào, đồng thời chân khí còn sẽ sinh ra uy lực nổ tung.
Chỉ cần mắt không mù thì người nào cũng có thể nhìn ra được Thẩm Tường đã tiến vào Thần Thức cảnh, bởi vì hắn có thể sử dụng thần thức khống chế chân khí tràn ra ngưng tụ thành hình thái, ngưng tụ thành một cái đầu hổ, chỉ có Thần Thức cảnh trở lên mới có thể làm được.
Mười sáu tuổi, chẳng những có thể luyện chế ra Tẩy Tủy đan, còn có thực lực Phàm Võ cảnh tầng sáu, thiên phú bực này thế nhưng là ngàn năm khó gặp một lần, cũng chỉ có Tiết Tiên Tiên của Tiết gia kia mới có thể so sánh, bởi vì như trong lời đồn thì Tiết Tiên Tiên đã từng đánh với trưởng lão của Tiết gia tới bất phân cao thấp, mặc dù chỉ là nghe đồn, nhưng rất nhiều người đều thà rằng tin tưởng còn hơn không.
Phải biết những trưởng lão kia đều có thực lực trên Phàm Võ cảnh tầng sáu, hơn nữa bản thân đã trải qua hơn trăm trận chiến, Tiết Tiên Tiên một thiếu nữ mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi đã có thể sánh vai cùng, thiên phú bực này chỉ sợ cũng chỉ có Thẩm Tường mới có thể so sánh nổi.
Nắm đấm của Thẩm Tường như là một con mãnh hổ nổi giận, chân khí cuồng báo phá vỡ không khí, tuôn ra từng tiếng nổ vang rền, đón kiếm mang phun ra nuốt vào của trường kiếm đâm tới.