Đêm khuya, trên đỉnh một ngọn núi cao trong rừng, lập loè một màu xanh, từ nơi xa nhìn lại, giống như một ngôi sao buông xuống đỉnh núi.
Vì để tránh cho việc tu luyện đưa tới dị tượng bị người phát hiện, Thẩm Tường mượn hái thuốc làm lý do, đi tới sâu vào trong rừng núi để tu luyện.
Vì để có thể thu được nhiều linh khí hơn, vì có thể cảm ứng được phong và lôi trong thiên địa, hắn bò tới trên đỉnh núi, lúc này chỉ thấy tầng mây trên đỉnh núi sôi trào, cuồng phong gào thét, tình cờ trong lúc đó tầng mây lập loè ra từng đạo từng đạo lôi điện, lôi điện rơi thẳng mà xuống, đánh vào trên đỉnh núi, dường như muốn bổ đỉnh núi ra.
Loại dị tượng kinh người này chính là Thẩm Tường tu luyện Thanh Long thần công mà dẫn tới.
Cuồng phong, thiên lôi chớp giật đều là hắn tu luyện cả ngày dẫn tới, giờ khắc này lôi điện nhắm đánh trên thân thể của hắn, chẳng những có thể rèn luyện thân thể đồng thời còn có thể làm cho hắn thu lấy lực lượng lôi điện cường hãn vào trong cơ thể.
Loại hành động này có thể nói là điên cuồng, phải biết lôi điện kia là một loại thiên tượng có bản chất tàn phá mạnh nhất của tự nhiên, cho dù là võ giả bước vào Chân Vũ cảnh cũng không dám tùy ý đối mặt, nhưng Thẩm Tường tu luyện Thanh Long thần công lại cần dùng thiên lôi phụ trợ.
Cảnh tượng kỳ dị này vẫn kéo dài đến nửa đêm mới dừng lại, mà Thẩm Tường bởi vì chịu đựng thống khổ mà vặn vẹo mặt cũng chậm chậm khôi phục lại, y phục trên người hắn đã sớm bị phách nát bét, hơn nữa còn có rất nhiều vết thương cháy đen bốc khói, bất quá trên mặt những vết thương này đều lập loè ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh nồng nặc khí tức thuộc tính mộc, chữa trị thương thế.
"Chút thống khổ đó có đáng là gì? Ta phải cường đại hơn!"
Song quyền Thẩm Tường nắm chặt lại, trong lòng hét lên, cắn răng và chịu đựng từng đợt sét đánh, cắn răng chịu đựng sự thống khổ để sấm sét rèn luyện thân thể của hắn.
Không hổ là Thần công, không chỉ có thể gây ra hiện tượng lạ mà còn cho phép cơ thể có thể chịu đựng được sấm sét đánh vào, thông qua đó rèn luyện thân thể và làm cho cơ thể càng cường tráng hơn.
Vài ngày trôi qua, thân thể Thẩm Tường bị lôi điện nhắm đánh, lúc này hắn đã hoàn thành việc tôi luyện thân thể cơ bản!
Hai mắt Thẩm Tường mở hé ra, hai đạo lôi điện từ đôi mắt kiên nghị kia lóe lên trông rất là kinh người.
"Thần công chính là thần công a, quả nhiên không phải những thứ võ công tầm thường kia có thể so sánh! Chỉ trong một tháng thì đã để cho ta tiến vào cảnh giới Phàm Võ tầng năm!"
Lúc này hắn đã tiến vảnh giới Phàm Võ tầng năm!
Thẩm Tường quan sát trong cơ thể năm vòng xoáy chân khí trong đan điền, chỉ cần lại lớn mạnh hơn một chút là có thể làm cho hắn điều khiển chân khí tùy theo ý muốn của mình, đây chính là cảnh giới Phàm Võ tầng năm hay còn gọi là cảnh giới Chân Khí!
Mười sáu tuổi hắn nắm giữ thực lực cảnh giới Phàm Võ tầng năm cũng coi như là thiên tài rồi!
Thẩm Tường nhìn hai tay bốc lên chân khí một đỏ một xanh, một là chân khí thuộc tính Hỏa, một là chân khí thuộc tính Mộc, nói rõ bước đầu hắn đã nắm giữ được Thanh Long thần công và Chu Tước thần công.
Lúc này Thẩm Tường chỉ cảm thấy mình giống như thay da đổi thịt, bất luận là nhục thân hay là chân khí đều cực kỳ mạnh mẽ, dù sao đây chính là chân khí do tu luyện Thần công mà ngưng tụ ra, tu luyện thần công rèn luyện ra thân thể.
Lúc này Thẩm Tường mới hiểu được tại sao Thần công là Thần công, đó là công pháp có thể để cho người ta tu luyện thành Thần!
"Nơi này linh khí quá mỏng manh, ngươi muốn lớn mạnh vượt bậc thì chỉ có thể dựa vào đan dược! Bây giờ ngươi đã có thể phóng xuất ra chân khí thuộc tính Hỏa thì đã có thể bắt đầu học tập luyện đan."
Tô Mị Dao truyền âm nói cho hắn.
Tô Mị Dao và Bạch U U cũng hy vọng Thẩm Tường có thể trưởng thành nhanh hơn một chút, chỉ có như vậy các nàng mới có thể sớm ngày khôi phục lại thực lực của mình, vậy mới không có bất luận sức mạnh hay tình cảnh nào làm cho các nàng cảm thấy sợ hãi.
"A, đây không phải là Thẩm đại công tử sao? Thiên tài Luyện Đan sư của Dược gia phát ra lời khiêu chiến đối với ngươi, nói muốn so đấu thuật luyện đan và luận bàn võ công với ngươi."
Thẩm Tường vừa bước vào cửa chính của Thẩm gia thì đã nhìn thấy một thiếu niên trên mặt đầy vẻ ngạo mạn nói với hắn.
"Khiêu chiến? Chuyện xảy ra khi nào?"
Trong lòng Thẩm Tường cảm thấy kinh ngạc, hắn nhưng là đã đi ra ngoài được khoảng mười ngày.
Thiếu niên kia nở ra nụ cười khinh thường nói:
"Hóa ra là ngươi không biết, chúng ta còn tưởng rằng ngươi là sợ mà trốn đi mất rồi! Đây là chuyện của mười ngày trước, ai bảo vị hôn thê kia của ngươi bị thiên tài của Dược gia người ta nhìn trúng? Lần này thì ngươi xui xẻo rồi."
Thẩm Tường đã có xúc động muốn đánh người nhưng hắn vẫn là cố nhịn xuống, cười nói:
"Thẩm Chấn Hoa, ngươi có còn nhớ rõ khi ngươi còn bé bị ta đánh cho ngã sấp mặt vào đống cứt hay không? Chẳng lẽ bây giờ ngươi tới là muốn xem ta bị xấu mặt có phải hay không?"
Thiếu niên này tên là Thẩm Chấn Hoa, là nhi tử của một một vị thống lĩnh chi nhánh của Thẩm gia, Thẩm gia có rất nhiều chi nhánh, trải rộng khắp các nơi trong Nam Vũ quốc, những thống lĩnh này cũng rất cường hãn, chỉ có một ít chuyện quan trọng thì bọn họ mới có thể tập trung tới trong sơn trang của Thẩm gia.
Thẩm Chấn Hoa rất tức giận nhưng hắn vẫn nhịn xuống, cười khẩy nói:
"Đương nhiên là tới thăm ngươi một chút, xem ngươi bị thiên tài của Dược gia đánh thành như thế nào, ta rất muốn nhìn xem vẻ mặt của ngươi khi thua mất vị hôn thê có dung mạo đẹp như thiên tiên kia như thế nào."
Nói xong, Thẩm Chấn Hoa cười rộ lên rồi rời khỏi.
Thẩm Tường hừ một tiếng, bước chân nhanh chóng ròi khỏi, hắn muốn đi tìm phụ thân, trên đường hắn trở về thì đã nghe nói Thẩm gia có chuyện xảy ra vì lẽ đó mà các thống lĩnh của những chi nhánh này mới trở về.
Trong một thư phòng của Thiên Hổ viên!
Thẩm Tường vội vàng chạy vào, vội vàng hỏi:
"Cha, gia gia rút khỏi vị trí tộc trưởng, đây là sự thật sao?"
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Hổ nghiêm nghị, gật đầu nói:
"Là sự thật! Gia gia ngươi lui ẩn, chắc là đi tìm kiếm những môn phái võ đạo kia, cho nên thống lĩnh các chi nhánh của Thẩm gia mới lần lượt trở về đây để tranh đoạt vị trí tộc trưởng."
Tộc trưởng Thẩm gia thoái vị, chuyện này mang ý nghĩa là phải chọn ra một tộc trưởng mới, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, bởi vì bao năm qua cứ mỗi khi Thẩm gia lựa chọn tộc trưởng mới đều xảy ra rất nhiều tranh đấu, gặp phải chấn thương là không thể nào mà tránh được.
Lên làm tộc trưởng của thế gia võ đạo có thể nắm giữ được quyền lực chí cao vô thượng, nắm giữ tài nguyên phong phú, vì thế cho nên có rất nhiều người phải liều mạng cũng muốn giành được.
Phụ thân của Thẩm Tường cũng sẽ tranh đoạt vị trí tộc trưởng, đến lúc đó Thẩm Tường chắc chắn sẽ bị cuốn vào, nếu như hắn không có thực lực thì đây chính là chuyện tương đối nguy hiểm.
Vị trí tộc trưởng của Thẩm gia từ trước tới nay không có kiểu cha truyền con nối mà đều là dựa vào tranh đoạt mà được, dù sao thì đây chính là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, có thực lực mới là người có quyền nói chuyện, chỉ có thể hiện ra thực lực cường hãn mới có thể làm cho người khác tin tưởng và nghe theo, vì lẽ đó muốn làm tộc trưởng Trầm gia thì phải lấy võ phục nhân tâm.
Thẩm Tường thấy sắc mặt của Thẩm Thiên Hổ rất nghiêm nghị, cẩn thận hỏi:
"Cha...rất khó giải quyết sao?"
Thẩm Thiên Hổ thở dài một tiếng, nói:
"Rất khó giải quyết, cùng tranh đoạt vị trí tộc trưởng với ta sẽ có mấy người, trong đó có hai huynh đệ mà ta cần phải cẩn thận nhất...Mà thôi không nói chuyện này, thiên tài của Dược gia tuyên bố muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi đi từ chối hắn đi."
Từ chối? Sau khi Thẩm Tường biết được chuyện khiêu chiến thì chưa từng nghĩ tới muốn từ chối, bây giờ hắn đã có cảnh giới Phàn Võ tầng năm, hơn nữa trên người còn mang theo Thần công, bởi vì hắn tu luyện là Thái Cực thần công có thể nội liễm khí tức, vì lẽ đó mà Thẩm Thiên Hổ không thể phát hiện nhi tử của mình lớn mạnh vượt bậc.
"Cha, ta tuyệt đối không thể để cho Tiết gia và Dược gia coi thường! Ta muốn ứng chiến!"
Ánh mắt Thẩm Tường rất kiên định, mắt đầy ý chí chiến đấu, trên người ngay lập tức bốc lên một cỗ chân khí hùng hậu tinh thuần, cái này khiếu cho con ngươi của Thẩm Thiên Hổ co rút lại, trong lòng kinh ngạc, hắn có thể từ cỗ chân khí kia nhìn ra con trai của hắn vượt qua quá khứ xưa đâu bằng nay.
Thẩm Thiên Hổ có thể nghĩ tới nhi tử của mình chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, có thể nhìn thấy nhi tử của mình cường đại lên thì hắn cũng rất cao hứng.
Bàn tay lớn của Thẩm Thiên Hổ vỗ vào trên bả vai của Thẩm Tường, cười to nói:
"Phụ thân ủng hộ ngươi, nhất định phải làm cho Dược gia biết được cái gì gọi là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn!"
Thẩm Tường gượng cười nói:
"Cha, vậy người có thể cho ta mượn ít tiền được không?"
Tuy Thẩm Tường có một phụ thân lợi hại, nhưng bản thân mình thì lại rất nghèo, hơn nữa phụ thân hắn lo lắng hắn sẽ trở thành công tử bột, vì lẽ đó mà cuộc sống rất giản dị, mới đưa tới chuyện đường đường là tôn tử của tộc trưởng thế nhưng xem ra thì rất nghèo túng.
Tuy rằng Thẩm Thiên Hổ lợi hại, nhưng vì tăng lên thực lực của chính mình, vì trợ giúp Thẩm Tường thu thập đan dược cũng tốn đi không ít, cho nên hắn không cho phép Thẩm Tường tiêu tiền lung tung bậy bạ.
"Để làm gì?"
"Ta muốn mua chút linh dược để trồng."
Thẩm Tường thấp giọng nói, coi ngươi đảo như rang lạc.
Trồng linh dược, đây chính là chuyện rất cần kinh nghiệm, hơn nữa cần phải chăm sóc tỉ mỉ, thông thường người trồng linh dược, tất cả đều là người luyện đan, đều là một ít lão đầu tóc bạc phơ, người trẻ tuổi trồng linh dược đây chính là chuyện rất hiếm có, thứ nhất là không có kinh nghiệm, thứ hai không có sự kiên trì, phải biết có một số loại linh dược cần phải chăm sóc trải qua rất nhiều năm tháng mới có thể trưởng thành.
Thẩm Thiên Hổ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một thằng nhóc khoảng mười mấy tuổi muốn đi trồng linh dược, tuy nhiên hắn thấy Thẩm Tường rất tự tin cũng nhịn đau mà móc ra một cái túi đựng đồ.
"Nếu như ngươi dùng để chơi đùa thì ta sẽ đánh nát cái mông đít của ngươi, cho ngươi cảm thấy trong vòng một tháng ngồi ghế là ác mộng cỡ nào."
Thẩm Thiên Hổ nở nụ cười âm trầm làm cho Thẩm Tường rùng mình một cái.
"Ba ngàn đại linh tiền! Nếu như ngươi không có tự tin để ba ngàn đại linh tiền này tăng lên gấp đôi thì sau này cũng đừng hỏi tiền của ta."
Thẩm Thiên Hổ lấy ra một tấm ngân phiếu nói.
Thẩm Tường mỉm cười và nhận lấy, nói rằng:
"Yên tâm đi, ta muốn trở thành Luyện Đan sư trẻ nhất Thẩm gia!"
Trong lòng Thẩm Thiên Hổ giật mình, hắn tự nhiên biết Thẩm Tường bây giờ đã không phải là Thẩm Tường không có linh mạc trước kia, trong lòng của hắn cũng âm thầm vui vẻ, nếu như đúng như vậy thì sẽ làm cho Thẩm gia càng cường đại hơn, phải biết Thẩm gia đã qua nhiều năm chưa từng xuất hiện một vị Luyện Đan sư.
Thẩm Thiên Hổ cười lớn một tiếng:
"Vậy thì xéo đi nhanh lên, nếu như ngươi dở mánh khóe gì với ta, ngươi đợi bị đánh đi! Ta đi giúp ngươi trả lời Dược gia."
Thẩm Tường nhận được ba ngàn đại linh tiền thì vội vã rời khỏi.