Thẩm Tường đi lên đài luận võ, vẻ mặt bình tĩnh thoải mái, cũng không có bởi vì đối thủ của hắn là bốn tên khó chơi mà cảm thấy lo nghĩ, sự bình tĩnh và tự tin này cũng làm cho người ta phải cảm thấy bội phục.
Bốn tên nam tử đứng ở đài luận võ cùng với Thẩm Tường tuy rằng đều là mười chín hai mươi tuổi, nhưng bọn hắn đều thấp hơn so với Thẩm Tường một chút, thân thể không có dày người như Thẩm Tường, nhìn ngược lại là Thẩm Tường phải cường tráng hơn bọn hắn rất nhiều.
Lãnh U Lan ở dưới đài nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường ở trên đài, dùng một đôi con ngươi xinh đẹp tinh tế trong trẻo mà lạnh lùng để đánh giá Thẩm Tường, muốn nhìn thấu Thẩm Tường nhưng lại như trong mây mù, nàng ta không cảm ứng được một chút khí tức nào của Thẩm Tường.
"Bắt đầu!"
Vừa dứt tiếng, bốn nam tử kia cùng lúc lao tới Thẩm Tường, tốc độ cực nhanh, hơn nữa trên nắm tay ngưng tụ ra chân khí hùng hậu, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng chân khí bừng bừng đáng sợ được phát ra từ trên nắm tay của bốn tên này, bốn tên này cùng lúc tung ra một quyền, bốn nắm đấm này mang theo lực lượng kinh khủng giống như có thể đập nổ một ngọn núi lớn.
Thẩm Tường chắp hai tay sau lưng, đứng tại chỗ, thần tình lạnh nhạt, chỉ thấy bốn quyền mãnh liệt kia chạm vào trên người của Thẩm Tường, bộc phát ra một trận sóng khí, đưa tới một cơn cuồng phong (gió lớn), toàn bộ đài luận võ chấn động mãnh liệt, suýt chút nữa thì sụp đổ. Tại thời điểm này, tim của mọi người giống như ngừng đập, bốn năm đấm khủng bố như vậy cùng lúc nện vào một mục tiêu, đừng nói người, chỉ sợ khối sắt cũng phải bị đánh nát đi.
Nhưng Thẩm Tường lại không hề gì, bốn nắm đấm phân biệt đánh vào trước ngực và sau lưng của hắn, hắn ngay cả lông mày cũng không hề nhíu một cái, vẫn một mặt bình tĩnh như cũ đứng ở nơi đó, điều này làm cho toàn bộ quảng trường lập tức trở nên yên tĩnh, từng người đều ngây ra như phỗng, một mặt kinh ngạc.
Lãnh U Lan lại nhíu chặt lông mày, gắt gao nhìn lấy Thẩm Tường, nhưng trên khuôn mặt thành thục lạnh lùng và kiêu hãnh này lại tràn đầy vẻ kinh ngạc, cho dù là nàng ta dùng hết chân khí khả năng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được bốn quyền cùng lúc công kích tới, Thẩm Tường chẳng những không có dùng chân khí đi ngăn cản, có thể nói là một chút chuẩn bị cũng không có, cứ như vậy tùy ý chống đỡ bốn quyền kia.
Thẩm Tường không dùng chân khí, sau khi hắn bước vào cảnh giới Phàm Võ cảnh tầng tám, nhục thân đã được rèn luyện qua ở Tiên Ma đàm kia đã trở nên càng cường đại hơn, công kích của võ giả Phàm Võ cảnh tầng sáu đối với hắn mà nói là không đau không ngứa.
Kinh hãi nhất đương nhiên là bốn tên nam tử công kích Thẩm Tường, lúc một kích kinh khủng kia của bọn hắn đánh vào trên người Thẩm Tường liền như đá chìm đáy biển, lặng yên không có một tiếng động, để bọn hắn đối với thực lực của mình phải sinh ra nghi ngờ, bởi vì đối phương chỉ dùng nhục thân thì đã chặn được!
Bọn họ đều thi nhau lui lại, người có thể tùy tiện chống đỡ công kích được phát ra cùng một lúc của bọn hắn, thực lực bản thân có thể tưởng tượng được, chắc chắn cực kỳ cường hãn.
Đôi mắt Thẩm Tường nghiêm chỉnh, trên người bỗng nhiên toát ra một cỗ sát khí vô hình, để toàn thân bốn người kia trở nên lạnh lẽo, như là rơi vào địa ngục tràn ngập sự giết chóc, mà Thẩm Tường chính là một tôn sát thần, có thể giết chết bọn hắn một cách dễ dàng.
"Tự các ngươi xuống dưới, hay là phải bị ta đánh xuống?" Khóe miệng Thẩm Tường hiện lên vệt sát ý, rất là dọa người, đây là "Sát Lục Chi Tâm" một loại sát khí mà hắn tu luyện được bên trong Bạch Hổ thần công, có thể tạo áp lực về tinh thần cho người khác.
Thẩm Tường vừa nói xong, bốn người kia lập tức bỏ trốn mất dạng, bọn họ đều bị cỗ thần thức tràn ngập sự giết chóc kinh khủng kia bao phủ xuống, sớm đã bị chơi đùa tới mất tinh thần, không còn một chút ý niệm phản kháng nào.
Từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc, Thẩm Tường không hề động thủ, thì đã dọa cho bốn tên nam tử kia bỏ chạy mà tiến vào top tám! Loại kết quả này để mọi người rất ngoài ý muốn, để những người tiến vào top tám kia càng cảm thấy áp lực, đối mặt với một con quái vật như Thẩm Tường, phần thắng của bọn họ càng trở nên nhỏ hơn.
Sau đó chính là định ra bốn tổ đến luận võ, việc này vẫn là do Dược gia sắp xếp, Thẩm Tường cũng không nói gì thêm, trong mắt hắn, luận võ với ai cũng đều giống nhau, hơn nữa vô luận là Dược gia giở trò như thế nào đều đối với hắn không có một chút ảnh hưởng nào.
Đối thủ của Thẩm Tường lại là đệ tử Dược gia, hơn nữa dường như là huynh trưởng của Dược Thiên Hoa, tên là Dược Thông, Phàm Võ cảnh tầng sáu.
Điều này cũng làm cho Thẩm Tường cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn suy đoán chuyện sẽ không đơn giản như vậy, thực lực của hắn Dược gia là rõ ràng nhất , thế mà lại sắp xếp người trong gia tộc mình đến đánh với hắn, ở trong đó chắc chắn có vấn đề.
Đệ tử Dược gia đại đa số đều là học tập trồng trọt linh dược hay là thuật luyện đan, tại lúc vừa mới bắt đầu, về mặt thực lực sẽ thua kém những người khác rất nhiều, Dược Thiên Hoa của Dược gia chẳng những có thể luyện đan, hơn nữa tu vi cũng không tệ, chỉ là bây giờ mất tích, cho nên Dược gia có thể đưa ra người xuất sắc nhất căn bản là không có.
Thực lực của Dược gia chủ yếu là dùng đan dược ra để củng cố các gia tộc khác, mời chào lượng lớn võ giả vào ở Dược gia.
Thẩm Tường vẫn là ở một trận cuối cùng, mà buổi chiều với buổi sáng mai chỉ có hai trận, không có chuyện gì liên quan tới Thẩm Tường cho nên cũng không có đi, hắn cảm thấy còn không bằng đi luyện đan rồi tu luyện tốt một chút.
Thời gian một ngày trôi qua, Thẩm Tường nếm qua cơm trưa liền đi về phía Dược gia, tuy rằng hắn không có đi xem luận võ chiều hôm qua và sáng hôm nay, nhưng hắn vẫn là biết một chút về những người chiến thắng, đó là Thái tử và Lãnh U Lan kia chiến thắng, hơn nữa bọn họ sẽ là một tổ, sẽ luận võ với nhau vào buổi sáng ngày mai.
"Luận võ giữa Thái tử và con gái của đại tướng quân, thật có ý tứ, ngày mai ta phải đến xem." Thẩm Tường thầm nghĩ, đi lên đài luận võ, chờ Dược Thông lên đài.
Nam Vũ quốc tuy rằng có rất nhiều gia tộc võ đạo, nhưng vẫn có quân đội, bởi vì ở nơi biên cảnh, thường xuyên sẽ gặp phải mộ số người man rợ tấn công.
Đối với luận võ giữa Thẩm Tường và Dược Thông, tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Tường sẽ thắng, chỉ có điều rất nghi hoặc vì sao Dược gia lại để Dược Thông luận võ với Thẩm Tường, việc này căn bản chính là tốn công mà không có kết quả gì.
"Không hổ là người có thể để cho Thiên Hoa thảm bại, hy vọng Thẩm huynh lát nữa có thể thủ hạ lưu tình." Dược Thông đi tới trước mặt Thẩm Tường, trên mặt nở ra nụ cười nói.
Dáng vẻ Dược Thông giống với Dược Thiên Hoa tới mấy phần, hai đầu lông mày hiện ra một chút vẻ kiêu ngạo, nhưng nhìn kỹ thì ổn trọng hơn nhiều so với Dược Thiên Hoa.
Thẩm Tường không nghĩ tới con cháu Dược gia lại có thể khách sáo với hắn, hắn cũng cười nói: "Vậy chúng ta liền luận bàn một chút đi."
Nói xong, hai người lui lại.
"Bắt đầu!"
Lúc này Thẩm Tường đột nhiên bắt lấy vệt âm tàn và xảo trá ở bên trong đôi mắt của Dược Thông, trong lòng Thẩm Tường giật mình, hắn biết ở trong đó chắc chắn có vấn đề.
Dược Thông xuất thủ đầu tiên, một bước nhảy vọt tới trước mặt Thẩm Tường, hỏa diễm nóng rực bao lấy song quyền, nóng hôi hổi, hiện lên một cỗ chân khí hùng hậu nóng rực.
Nhìn thấy nắm đấm rơi xuống, Thẩm Tường lập tức tránh né, nhưng ở trong nháy mắt kia toàn thân hắn lại mềm nhũn, không còn chút sức nào, ngay cả chân khí đều không thể điều động, điều này làm cho trong lòng của hắn hoảng hốt không thôi.
Trên mặt Dược Thông lập tức tràn đầy vẻ dữ tợn, trầm thấp nói: "Thẩm Tường, ngươi xong đời." Trong khi nói chuyện, song quyền rực lửa kia như là múa rơi vào trên người Thẩm Tường, điên cuồng nện vào Thẩm Tường, chỉ là trong mấy cái nháy mắt, trên người Thẩm Tường đầu cũng bị nắm đấm cuồng bạo kia đánh trúng.
"Tên khốn này lại là Phàm Võ cảnh tầng bảy!" Thẩm Tường không nghĩ tới Dược Thông vậy mà giấu sâu như vậy, làm cho hắn phẫn nộ nhất chính là, Dược Thông này dùng mánh khóe thủ đoạn ti tiện với hắn, để hắn không thể nào điều động được chân khí, toàn thân bất lực.
Nhục thân Thẩm Tường có thể nói là cường hãn, tuy rằng lọt vào từng quyền nặng nề của võ giả Phàm Võ cảnh tầng bảy, nhưng không có bởi vậy mà trọng thương, điều này cũng làm cho Dược Thông phải kinh hãi không thôi.
"Ngươi là ở lúc mới bắt đầu, từ trong miệng phun ra độc dược không mùi không vị ra đi? Làm tê dại kinh mạch của ta, để cho chân khí của ta không cách nào vận chuyển thông qua kinh mạch, đúng không?" Thẩm Tường thấp giọng nói, dùng cặp con ngươi trong veo mà trấn định nhìn lấy Dược Thông.
Dược Thông không nghĩ tới Thẩm Tường lại phát giác ra thủ đoạn của hắn nhanh như vậy, nhưng hắn không có trả lời, vẫn điên cuồng ra quyền đối với Thẩm Tường!