Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngày Tàn Của Thế Giới (Chư Giới Tận Thế Online)

Chương 136: Luyện Tập

Chương 135: Luyện Tập





Cố Thanh Sơn hỏi: "Thân pháp này có tên không ạ?""

Bách Hoa tiên tử nói: "Thần kỹ này gọi là Súc Địa Thành Thốn, con là người đầu tiên ta truyền thụ.""

"Tạ ơn sư tôn."" Cố Thanh Sơn nói.

Bách Hoa tiên tử lấy ra một ngọc giản, bảo: "Pháp quyết ở trong này, nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi ta bất cứ lúc nào. Con cũng không thể bỏ cung thuật và kiếm thuật, bản thân phải nắm chắc thời gian mài giũa tài nghệ.""

"Vâng.""

Ban đêm.

Điện Phong Lan.

Cố Thanh Sơn nhìn ngọc giản trong tay, trong lòng bất giác thấy lo lắng hơn.

Chính giữa giao diện Chiến Thần có một hàng chữ nhỏ lấp lánh trôi nổi.

[Phát hiện công pháp: Súc Địa Thành Thốn, kỹ năng cấp bậc: Thần kỹ, xin hỏi có học hay không?]

[Học kỹ năng này, giá trị hồn lực tiêu phí: 1000 điểm.]

[Giá trị hồn lực hiện tại là: 530/20.]

Cố Thanh Sơn đã đoán ra, thế nhưng khi nhìn lượng tiêu hao để tập Thần kỹ này vẫn âm thầm tặc lưỡi.

Lúc trước hắc đã học rất nhiều kỹ năng, thậm chí đến việc thức tỉnh bí kiếm mà cùng lắm cũng chỉ tiêu phí 10 điểm hồn lực. Nhưng học thân pháp hạng nhất thế này sẽ mất 1000 điểm hồn lực.

Hắn khẽ than một tiếng.

Lúc mở đường máu đến thế giới Thần Võ, giết bao nhiêu quái như vậy mà hồn lực cũng chỉ có hơn 600 điểm.

Vẫn chưa đủ thì không học được.

Cố Thanh Sơn vò đầu bứt tai, hận không thể trở lại tiền tuyến, đi chém giết ba ngày ba đêm.

Hai thế giới đều đang xuất hiện những thay đổi trước nay chưa từng có, nếu bản thân không thể nhanh chóng mạnh lên, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thành đồ ăn cho quái vật.

Làm cách nào mới có thể thu gom đủ hồn lực đây?

Cố Thanh Sơn suy nghĩ khổ sở, lúc lơ đãng tay chạm vào kiếm. Bỗng nhiên mắt hắn lóe sáng, nhớ đến chuyện gì đó rồi vui mừng nói: "Có rồi!""

Ban đầu ở thế giới Thần Võ, lúc thức tỉnh kiếm thuật, giao diện Chiến Thần có nói một câu thế này.

[Xét thấy bản thân người chơi có hiểu biết sâu rộng với kiếm thuật, lượng tiêu hao để thức tỉnh tu vi kiếm đạo ngày xưa giảm tới mức thấp nhất.]

Nói cách khác, nếu bản thân vốn có nhận thức sâu sắc với kỹ năng, như vậy, số điểm cần tiêu hao để lĩnh ngộ kỹ năng mong muốn cũng sẽ giảm bớt một lượng tương ứng.

Cũng có nghĩa là, nếu bản thân hắn thật sự tu luyện kỹ năng hạng nhất này thì chắc hẳn cũng có thể giảm bớt mức phí hồn lực.

Không sai! Nhất định là thế!

Cố Thanh Sơn dứt khoát cầm lấy ngọc giản, khắc nội dung bên trên ngọc giản vào thần hồn. Hắn vừa mới ghi nhớ xong, bốp một tiếng, ngọc giản đã nát thành bột phấn.

Cố Thanh Sơn nhắm mắt thật lâu, đứng yên, lẩm bẩm nói: "Bước đầu tiên, phải luyện tập 12 động tác cơ bản.""

Cơ thể hắn vừa động, tiến nhanh về phía trước.

Nhưng nếu có người đứng cạnh nhìn sẽ thấy rõ hắn không tiến lên, mà cả người lui về phía sau.

Cố Thanh Sơn dời sang phải, nhưng nhìn thì lại bước sang trái.

Loại tư thế kỳ lạ này đúng là quỷ dị, làm người khác khó chịu không nói nên lời.

Cố Thanh Sơn đột nhiên ngã ngồi xuống đất.

"Hỏng rồi, vừa rồi sai một bước, làm lại từ đầu.""

Hắn chán nản nói, xoa cái mông đau, đứng lên tiếp tục luyện tập.

Đêm dài vắng vẻ, toàn bộ điện Phong Lan trống trải không một tiếng động.

Cố Thanh Sơn giống như nhập ma, không ngừng luyện tập động tác cơ bản của Súc Địa Thành Thốn.

Gặp phải chỗ khó, hắn cau mày thử lại lần nữa, mãi cho đến khi có thể miễn cưỡng thi triển.

Mới chỉ có động tác cơ bản đã thật sự quá khó, dựa vào kinh nghiệm tu đạo hai đời của Cố Thanh Sơn, còn phải mất rất lâu mới hiểu được, đừng nói đến việc có thể tập nhuần nhuyễn động tác đó, thi triển thành công.

Vỏn vẹn một đêm dài, hắn không nghỉ ngơi, mệt mỏi thì dừng vài phút, linh lực không đủ thì trực tiếp uống đan dược.

Buổi sáng.

Điện Bách Hoa.

"Thanh Sơn đâu? Sao lại không đến ăn sáng?"" Ngỗng trắng hỏi.

Tần Tiểu Lâu ngạc nhiên nói: "Mỗi ngày hắn đều tới đúng giờ, hôm nay sao thế nhỉ?""

Tú Tú rộng lượng nhảy xuống khỏi ghế tựa rồi nói: "Ta đi gọi hắn."" Nàng đi nhanh như chớp.

Tần Tiểu Lâu nhìn theo Tú Tú chạy đi, đăm chiêu nói: "Hiện giờ Tú Tú và lão Tam rất thân.""

"Ừ, sau khi khảo nghiệm trở về thì khá dính lấy hắn."" Bách Hoa tiên tử lơ đãng nói.

Nàng tự ép cho mình một ly nước trái cây, trong mắt mang theo ý cười.

Tú Tú hào hứng đi đến đại điện Phong Lan, lớn tiếng gọi: "Tam sư huynh, ăn sáng thôi, hôm nay Nhị sư huynh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!""

Không có ai trả lời.

Tú Tú tò mò đi qua cửa điện Phong Lan, nhìn lướt qua sảnh lớn trống không, chỉ thấy Cố Thanh Sơn ngồi ủ rũ dưới đất.

Thấy bộ dạng Cố Thanh Sơn như vậy, Tú Tú bỗng khẩn trương bước tới: "Tam sư huynh, huynh sao vậy?""

"À, không có gì, không có gì."" Sắc mặt Cố Thanh Sơn xám như tro nói.

Tú Tú không dễ gạt, liếc mắt một cái đã nhận ra Cố Thanh Sơn có vấn đề.

Không phải tẩu hỏa nhập ma rồi chứ? Nghe nói lúc luyện công, nếu không cẩn thận, sẽ dễ dàng xuất hiện tình trạng như vậy.

Tú Tú không chút do dự, lập tức rút bùa truyền tin ra, vội vàng nói hai câu rồi để bùa đưa tin đi.

Trong điện Bách Hoa.

Một ngọn lửa nóng bay vào, dừng trước mặt Bách Hoa tiên tử.

"Thanh Sơn xảy ra chuyện!""

Bách Hoa tiên tử nhận bùa, vẻ mặt biến đổi, cả người biến mất giữa đại điện.

"Cái gì? Sao lại thế này?"" Tần Tiểu Lâu vừa hỏi ra miệng đã thấy ngỗng trắng bay ra ngoài. Hắn ta vội vàng buông bát đũa rồi cũng chạy ngay ra ngoài.

Trong điện Phong Lan, mấy thầy trò vây quanh Cố Thanh Sơn.

Bách Hoa tiên tử nắm lấy tay Cố Thanh Sơn, độ linh lực vào chuyển đến khắp thân thể, nhập vào đan điền, tiến vào ý thức, tuần hoàn một vòng lớn rồi mới thu hồi lại.

"Hắn không có sao, Tú Tú."" Bách Hoa tiên tử nói.

"Con, con thấy Tam sư huynh...""

"Không liên quan đến Tú Tú, là con nóng lòng muốn luyện, nhất thời không tiến triển gì, cho nên sắc mặt không tốt khiến cho Tú Tú hiểu lầm."" Cố Thanh Sơn vội nói.

Mắt thấy sợ bóng sợ gió một lúc, lúc này mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi, ăn sáng."" Ngỗng trắng kêu gọi mọi người.

Mấy người cùng nhau đi ra khỏi điện Phong Lan, nhưng đi được một nửa, vẫn thấy Cố Thanh Sơn ngồi im trên đất như cũ.

Sao vậy?

Rốt cuộc tên này sao thế?

"Thanh Sơn, rốt cuộc con bị sao thế?"" Bách Hoa tiên tử nghiêm mặt hỏi.

Sư tôn đã hỏi, Cố Thanh Sơn không thể không đáp.

Hắn thở dài một tiếng rồi nói: "Ngày hôm qua con luyện thân pháp suốt đêm.""

"Ừ.""

"Ban đầu có chút khó khăn, càng về sau càng thuần thục.""

"Ừ.""

"Lúc luyện mấy động tác chân cơ bản, cũng có chút thu hoạch.""

"Ừ.""

"Nhưng mà...""

"Sao?""

"Nhưng mà sáng hôm nay, bỗng nhiên con quên mất cách đi đứng thế nào rồi...""

Mấy người họ đều ngẩn người, nhìn Cố Thanh Sơn giống như đang nhìn một sinh vật chưa bao giờ gặp phải.

Thì ra là vậy, khó trách hắn ngồi đó cau mày ủ rũ, một bước cũng không đi.

Một sự im lặng khác thường.

"Ha ha ha ha ha ha!"" Đầu tiên là Tần Tiểu Lâu cười như điên.

Ngay sau đó, ngỗng trắng cũng nằm ngửa ra đất cười, hai chân đạp loạn.

Tú Tú tỏ vẻ cảm thông nói: "Sư huynh, không có sao cả, ta tin huynh sẽ nhanh chóng có thể...Phụt, ha ha ha!""

"Cười cái gì mà cười! Đây là vì hắn say mê luyện tập, quá nhập tâm thôi!"" Bách Hoa tiên tử hung hăng trừng mắt nhìn đám đồ đệ.

Sư tôn cũng đã cười, hơn nữa còn cười nhiều nhất. Cố Thanh Sơn thầm nói trong lòng.

"À, ta đã quên nói với con, khi luyện kỹ năng cơ bản của bộ pháp này sẽ xuất hiện tình trạng như vậy. Trong thời gian này, để Tú Tú đưa cơm cho con đi, chờ khi nào con gọt giũa thông thạo kỹ năng, đương nhiên có thể nhớ cách đi lại bình thường."" Bách Hoa tiên tử nói với hắn.

Cũng chỉ có thể làm như vậy, Cố Thanh Sơn thở dài.

Mấy người nén cười đi ra ngoài, trong điện Phong Lan còn lại mình Cố Thanh Sơn.

Hắn lẩm bẩm nói: "Đúng là mất mặt, luyện kỹ năng này suýt thì nhập ma.""

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên giao diện Chiến Thần, rõ ràng là có gì đó xuất hiện.

Cố Thanh Sơn chú ý đến việc này, mau chóng nhìn lên phía trên giao diện Chiến Thần.

Dòng chữ nhỏ lấp lánh xuất hiện trên màn hình.

[Vì người chơi không ngừng kiên trì cố gắng, cảm ngộ được một phần Súc Địa Thành Khốn, giảm điểm hồn lực cần tiêu phí để học kỹ năng này xuống.]

[Học tập thần kỹ: Súc Địa Thành Khốn, điểm hồn lực cần tiêu: 998 điểm.]

[Gía trị hồn lực bây giờ: 530/20]

Mới giảm xuống hai điểm.

Trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn cảm thấy cả người bứt rứt.

Ngay sau đó, hắn lại đột nhiên phấn chấn lên.

Thế giới hiện thực bây giờ còn chưa biết thế nào, cũng không biết Anna đã đi chưa. Sao bản thân có thể vì kỹ năng hạng nhất này mà ủ rũ suy sụp, dừng bước không tiến lên cho được?

Thế là hắn đứng lên, tiếp tục luyện.

Tới giữa trưa, Bách Hoa tiên tử và Tú Tú cùng nhau tới.

Bách Hoa tiên tử nhìn tiến độ của hắn, bèn tự mình vào cuộc, chỉ dạy tỉ mỉ. Có sư phụ ở đây, Cố Thanh Sơn tu luyện thần kỹ làm ít mà hiệu quả, rất nhiều vấn đề được giải quyết dễ dàng, tiến bộ nhanh chóng.

Thoáng một cái, một ngày trôi qua.

Lại vụt một cái, năm ngày trôi qua.

Giữa trưa hôm nay, Cố Thanh Sơn bỗng sải bước đến điện Bách Hoa ăn cơm trưa.

Tần Tiểu Lâu ngạc nhiên nói: "Đệ đã khỏe rồi à? Thật không bình thường, sư tôn nói năm đó người luyện tập kỹ nghệ này, thời gian tầm...""

Rầm!

Truyền ra một tiếng vang, Tần Tiểu Lục bị đánh bay ra ngoài, dán vào bức tường một lúc lâu rồi mới từ từ trượt xuống đất.

Bách Hoa tiên tử không đổi sắc mặt nói: "Thanh Sơn, luyện cho tốt, đừng để người khác ảnh hưởng, làm phiền đến tiến độ tu luyện.""

"Vâng."" Cố Thanh Sơn đáp.

Ăn trưa xong, Cố Thanh Sơn trở lại điện Phong Lan, tiếp tục luyện tập.

Bốn giờ sau, giao diện Chiến Thần lại xuất hiện một hàng chữ.

Cố Thanh Sơn dừng động tác lại, nhìn lên màn hình giao diện Chiến Thần.

[Vì người chơi không ngừng kiên trì nỗ lực, hiểu được Súc Địa Thành Thốn, giá trị hồn lực cần tiêu phí để học kỹ năng này đã giảm xuống.]

[Học tập thần kỹ: Súc Địa Thành Khốn, giá trị hồn lực cần tiêu: 530 điểm.]

[Gía trị hồn lực bây giờ: 530/20]

[Người chơi đã đạt được điều kiện để học, có học hay không?]

Nhìn mấy chữ này, Cố Thanh Sơn thở phào một tiếng.

Cuối cùng có thể học rồi.

Cố gắng tiếp tục khổ công rèn luyện, có thể tiếp tục làm giảm điểm hồn lực, thế nhưng luyện tập nhiều ngày như vậy, bây giờ Cố Thanh Sơn không thể chờ đợi được giây phút nào nữa.

"Học."" Hắn không do dự nói.

[Tiêu phí 530 điểm hồn lực, giá trị hồn lực còn dư lại: 0/20]

[Thần kỹ: Súc Địa Thành Thốn, bắt đầu lĩnh ngộ, cấp bậc kỹ năng hiện tại: Sơ cấp.]

[Súc Địa Thành Thốn (sơ cấp): Thông qua thân pháp đặc biệt đột phá hạn chế không gian, trực tiếp xuất hiện ở vị trí chỉ định.]

[Cự lỵ thi triển: 3 mét.]

Cố Thanh Sơn xem xong, thở dài nói: "Chỉ có thể thi triển trong phạm vi 3 mét, xem ra sơ cấp rất yếu, phải luyện tập nhiều hơn, nhanh chóng tăng cấp bậc kỹ năng.""

Hắn lại nhớ tới mình còn một kỹ năng có tính mở rộng, chính là Loạn Vũ.

Hai hạng kỹ năng này đều cần người chơi không ngừng rèn luyện trong thời gian dài, mới phát huy được uy lực thật sự của kỹ năng.

Cố Thanh Sơn nhìn sang đồng hồ cát của mình, cát bên trong đồng hồ thong thả rơi xuống.

Chỉ sợ là ở thế giới hiện thực đã qua được mấy giờ rồi.

"Thôi, dù sao tạm thời không thể quay về được, ta sẽ dốc sức ứng phó, luyện cho thật tốt!"" Cố Thanh Sơn hạ quyết tâm.

Ngay sau đó, hắn rút cung Dạ Vũ ra, bắt đầu luyện tập thuật bắn cung.

Cứ như vậy, luyện bắn cung đến mệt, hắn lại luyện thân pháp, luyện thân pháp mệt, hắn lại đổi sang bắn cung.

Một ngày ba bữa, Cố Thanh Sơn không đến điện Bách Hoa nữa.

Đói bụng hắn trực tiếp ăn đan Tích Cốc, mệt mỏi thì dùng linh đan giảm bớt mệt nhọc.

Hắn như bị nhập ma, luyện liên tục mười ngày.

Những lúc ấy, thầy trò Bách Hoa Tông đều đến xem mấy lần. Cuối cùng mỗi lần xem xong, mấy người họ đều trở lại bàn cơm.

Bách Hoa tiên tử nhìn Tần Tiểu Lâu như có suy nghĩ rồi lầm bầm nói: "Hay là để Thanh Sơn làm Nhị sư huynh...""

Tần Tiểu Lâu quá sợ hãi, nói: "Sư phụ, chuyện vai vế này, tuyệt đối không thể loạn được.""

"Tu vi con không cao, lại không phải kiếm tu như Thanh Sơn."" Bách Hoa tiên tử nói: "Nhỡ mà một ngày nào đó con ra ngoài bị người ta bắt nạt, cuối cùng còn phải gọi người sư đệ này tới giúp, nói ra cũng thật dọa người.""

Tần Tiểu Lâu ngớ ra.

"Đánh nhau không lại, gọi sư đệ đến giúp sẽ bị chê cười."" Bách Hoa tiên tử dụ dỗ từng chút một: "Nhưng nếu con gọi sư huynh đi đánh nhau giúp, sư huynh ra mặt thay sư đệ, không ai có thể nói được gì.""

"Hình như... Cũng có lý."" Hai tay Tần Tiểu Lâu ôm đầu, khổ sở suy nghĩ về cái lợi và hại.

Nửa ngày sau.

Mọi người trong Bách Hoa tông đang vây quanh bàn ăn cơm trưa.

"Sư phụ, sư huynh, hình như Tam sư huynh không luyện nữa." Tú Tú chạy vào, thở hổn hển, hưng phấn nói.

Mấy hôm nay cứ rảnh rỗi là nàng lại chạy sang điện Phong Lan, phụng bồi Cố Thanh Sơn luyện tập kỹ thuật, đứng ở một bên cổ vũ.

"Không luyện nữa? Vậy đệ ấy đang làm gì?" Ngỗng trắng hỏi.

"Huynh ấy đi tắm thay quần áo rồi." Tú Tú nhíu lỗ mũi, trên mặt mang theo vẻ chê bai nói: "Mấy ngày trước trên người huynh ấy toàn mồ hôi thúi, con bảo huynh ấy đi tắm thay đồ đi, cả người huynh ấy như điên như rồi, không nghe thấy lời con, hôm nay lại tự động đi tắm."

Ngỗng trắng suy nghĩ một lát, cười nói: "Xem ra đã có thu hoạch rồi.”

Cố Thanh Sơn ngâm mình trong suối nước nóng, nhìn phần thuyết minh trong giao diện Chiến Thần, trong lòng có một loại cảm giác thành tựu sâu sắc.

[Loạn Vũ (trung cấp): Kỹ năng Mở rộng, trong khoảng thời gian ngắn liên tục bắn ra 10 mũi tên, dùng hình cung và đường bay không thể dự đoán trước để công kích đối phương.]

[Súc Địa Thành Thốn (trung cấp): Thần kỹ, tùy ý chỉ định vị trí, hoặc thông qua nắm bắt phong tỏa hơi thở của kẻ địch, thông qua thân pháp đặc thù đột phá giới hạn không gian, trực tiếp xuất hiện ở vị trí tương ứng.]

[Cự ly thi triển: 30 mét.]

30 mét, đã có thể dùng với thực chiến rồi.

Lúc này, một ánh lửa đột nhiên bay tới.

Cố Thanh Sơn nhận lấy bùa lửa, vận linh lực, bên trong lập tức truyền tới giọng thì thầm của Tú Tú: "Sư huynh sư huynh, sư phụ hình như đang chọn công pháp Trúc Cơ kỳ cho huynh."

Cố Thanh Sơn cười một tiếng, thu bùa lửa lại.

Hắn mở giao diện thao tác Chiến Thần ra, nhìn lại đồng hồ cát, bên trong chỉ còn lại bảy hạt cát.

Sắp được trở về rồi.

Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn đồng hồ, lẳng lặng nhìn từng viên cát một chậm rãi rơi xuống như ống kính quay chậm.

Đã đến giờ.

Một màn sáng loé qua, hắn biến mất khỏi thế giới tu hành.



Đế quốc Sanorlanka.

Hoàng cung.

"Vẫn không có tin tức gì sao?"

"Tại sao vẫn chưa có tin tức gì? Các người đều ăn cơm chùa hết sao? Ta phải chém đầu các ngươi!"

Quốc vương đế quốc, một ông lão tóc hoa râm ngồi ở ngai vàng, sắc mặt lạnh lùng hỏi.

Phía dưới, mấy tên sĩ quan run rẩy, tất cả đều quỳ rạp xuống đất: "Công chúa nói ngài ấy sẽ lập tức trở về, nhưng mà chúng thần vẫn không phát hiện được tung tích của công chúa ở biên giới."

"Hừ, đồ vô dụng, lập tức hạ lệnh, giết..."

Ông bỗng nhiên chú ý tới, người phụ nữ cả người đều toả ra hào quang của thần thánh đang hướng về phía mình ra hiệu.

Ông hiểu được động tác tay kia, bèn phẫn nộ xua xua tay, nổi giận nói: "Cút xuống hết cho ta! Đừng để ta nhìn thấy đám phế vật các ngươi lần nữa!"

Đầu mấy tên sĩ quan ứa đầy mồ hôi lạnh, vội vàng lui ra ngoài.

Đến khi bọn họ đều đi hết, ông ta thở hổn hển mấy cái, vẻ mặt mới dần dần hòa hoãn một chút.

"Ngài Giáo Hoàng tôn kính, chuyện bổn vương thỉnh cầu quý giáo xử lý, bây giờ tiến triển như thế nào?" Giọng nói ông lão đột nhiên trở nên ôn hòa.

"Đang làm, xin bệ hạ không cần bận tâm, sẽ hoàn thành nhanh thôi."

Người phụ nữ mặc giáo bào trắng thuần khiết, cả người tản ra từng tia hào quang trả lời. Bà ước chừng hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ ưu nhã, trên đỉnh đầu treo một cái vòng hào quang sáng loáng, nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc sẽ tưởng là Thánh mẫu hạ xuống trần gian.

Dáng vẻ như vậy, uy thế như vậy, nếu như bà xuất hiện ở bên ngoài hoàng cung, không biết có bao nhiêu phàm phu tục tử sẽ quỵ xuống đất quỳ bái cúng lạy.

Đáng tiếc là, bà mang theo một tầng lụa mỏng, chẳng ai thấy được diện mạo thật sự của bà.

"Lui ra hết đi, ta trò chuyện cùng Giáo Hoàng.” Ông lão phân phó nói.

Tất cả mọi người đều lui xuống.

Trong đại điện, sự tĩnh mịch bao trùm khắp nơi.

"Tới đây." Ông lão ngồi trên ngai vàng nói.

Giáo Hoàng không đáp gì.

"Tới đây, cầu xin bà."

Giọng ông lão có chút ý cầu khẩn.

Giáo Hoàng thánh khiết thở dài, nhấc giáo bào lên, từng bước một đi tới ngai vàng.

Chân của bà bị tật, cho nên đi rất chậm, nhưng mà ông lão đã hiện rõ sự cao hứng.

Giáo Hoàng bước từng bước một đi lên ngai vàng, đứng ở bên cạnh ông lão.

Bà vuốt ve đầu ông, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, mặc dù còn nhiều tên chết cũng không hối cải, nhưng ngày tận thế của bọn họ chính là hôm nay."

Ông ta bật khóc thành tiếng, nói: "Bà biết điều ta mong muốn không phải thứ này."

Giáo Hoàng dừng một chút, giọng trở nên êm ái: "Rất nhanh thôi, ráng nhịn chút nữa, rất nhanh là có thể rồi."

"Ta không chịu nổi, ta không làm! Ta muốn ... " Giọng nói ông ta đột nhiên đứt đoạn. Đầu ông dần dần gục xuống, cả người ngồi phịch ở trên ghế, giống như đột nhiên mất đi linh hồn.

Nhưng trên ngực ông lão đột nhiên xuất hiện một cánh tay, một đôi tay mọc đầy những móng tay sắc nhọn, từ trong cơ thể của ông thò ra bên ngoài. Đôi tay này dùng sức xoè ra hai bên, lồng ngực ông lão cũng bị mở ra theo.

Trong lồng ngực ông lão không hề có bất kỳ bộ phận nào, nhưng lại cất giấu một người thấp nhỏ.

Đây là một người nhỏ tý cả người đầy nếp nhăn, trên đầu chỉ có vài sợi tóc thưa thớt, cả khuôn mặt nhăn nhúm, nhưng mà giọng nói lại tràn đầy thanh âm bén nhọn.

Người thấp bé kia than vãn khóc lớn nói: "Mẹ, con không muốn ở chỗ này, nơi này thật cô đơn."

"Cực cưng của ta." Giáo Hoàng ôm nó vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Cho mẹ thêm hai ngày, chỉ cần thu cả quốc gia này vào túi rồi, thì con sẽ không cần phải đóng kịch nữa."

Người tí hon bắt lấy Giáo Hoàng, điên cuồng gào thét nói: "Tại sao mẹ không hiểu lời con, con muốn Anna, con muốn Anna, con muốn cô ấy làm tân nương của con!"

"Anna là của con, không ai có thể cướp đi, con trai thân ái của ta." Giáo Hoàng dụ dỗ khuyên nhủ.

Bà bỗng nhiên vạch khăn che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt không hề có lớp da bên ngoài, cùng với hai hốc mắt đen ngòm trống rỗng. Bà nhéo nhéo cái mặt của con trai, nói: "Con ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, sẽ có được Anna. Đây chính là đế quốc của hoa hồng có gai, nếu như con không cố gắng, làm sao có thể lấy được nó về tay mình?"

Người thấp bé khóc thút thít một tiếng, nói: "Thật không?"

"Thật." Giáo Hoàng ẵm người hắn ta, vội vàng khuyên nhủ: "Chỉ cần con cố gắng chống đỡ thêm hai ngày, ta sẽ mang Anna trở lại, gả cho con."

"Được, vậy con sẽ cố gắng, con nhất định sẽ cố gắng, con muốn Anna." Người bé nhỏ vừa nói, vừa leo vào trong cơ thể của ông lão, đóng lồng ngực lại từ bên trong.

Đầu ông lão lại ngẩng lên, dùng giọng già nua, thốt ra lời nói tràn đầy nhiệt huyết điên cuồng: "Ta muốn Anna, ta muốn cô ấy, cô ấy là cô dâu của ta."

Đột nhiên, ngoài điện truyền tới một tiếng vang.

"Ai!" Ông lão phẫn nộ quát.

Theo tiếng quát của ông lão, Giáo Hoàng đã đứng yên ở dưới bậc thềm, lớp lụa mỏng trên mặt lại phủ lên lần nữa. Nhìn dáng vẻ ưu nhã cao quý kia của bà, hệt như chưa từng rời khỏi chỗ.

Ngoài đại điện truyền tới một giọng nói truyền báo sợ hãi.

"Bệ hạ, công chúa Anna gửi tin đến, yêu cầu trực tiếp nói chuyện cùng ngài."

"Anna!"

Ông lão vui sướng kêu một tiếng, hai tay đè lên ghế như muốn đứng lên.

Lão nhìn Giáo Hoàng một chút, mặc dù cách một tầng lụa mỏng, lão vẫn có thể cảm giác được sự bất mãn của Giáo Hoàng.

Ông ta rụt rụt người lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nói chuyện điện thoại thì nói chuyện điện thoại, có thể bắt đầu rồi."

Chỉ trong chốc lát, thiết bị truyền tin bí mật đã được kết nối, màn hình sáng lên.

Máy truyền tin vượt qua từng tầng phòng vệ, từ Liên bang Tự Do xa xôi truyền tới nơi này.

Ông lão và Giáo Hoàng cùng nhìn màn hình, sắc mặt của hai người đều có chút biến hoá.

"Ngươi là ai?" Trong giọng nói ông già xen lẫn tức giận, sát ý cùng ghen tị.

Chỉ thấy trên màn sáng, Anna cùng với Phùng Hoắc Đức đứng ở đằng xa, đám người điên cuồng ùn ùn kéo đến, nhưng dưới công kích của bọn họ không thể tiến đến gần.

Mà một người đàn ông với gương mặt anh tuấn gấp vạn mình, đang đối mặt với màn sáng.

"Thánh quốc bệ hạ, xin chào ngài. Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Cố Thanh Sơn."

"Ngươi muốn làm gì, tại sao lại ở cùng với Anna của ta?" Ông lão kiềm chế cảm xúc lại, nói nhanh gần như quát lên.

"Không phải ngài bảo bọn họ đến Liên Bang tìm kiếm nhân tài tột đỉnh sao?" Cố Thanh Sơn chỉ vào mình: "Chính là tôi đây."

Ông lão hơi khựng lại, tựa hồ nhớ tới gì đó, lẩm bẩm nói: "... Là vậy à."

Cố Thanh Sơn nói: "Tôi là nhà khoa học chiến giáp cơ động cấp cao nhất trong Liên Bang, bây giờ đang bị một đám người bị nhiễm vi-rút bao vây, Anna nói tôi có yêu cầu gì, đều phải có được sự đồng ý của ngài trước tiên."

Ông lão lại ngẩn người.

Giáo Hoàng vẫy tay một cái, sau lưng lập tức xuất hiện hai tên giáo sĩ mặc hắc bào.

"Hắn thật sự là người có học vấn cao nhất về chiến giáp trong Liên Bang?" Giáo Hoàng lạnh lùng hỏi.

Một tên giáo sĩ hắc bào nói: "Cố Thanh Sơn là chuyên gia nghiên cứu về cơ giáp thế hệ mới, đoạn ghi hình cơ giáp biểu diễn lần trước Giáo Hoàng nhìn thấy chính là Thiên Thần Rực Lửa mà cậu ta chế tạo."

"Hắn làm được loại cơ giáp đó?"

"Đúng vậy."

Giáo Hoàng dừng một hồi, bắt đầu thấy có chút hứng thú.

Bà gật gật đầu với ông lão.

"Cố... Thanh Sơn, ngươi muốn gì? Cầu xin sự che chở của Giáo Hoàng?" Ông lão nhìn hắn một cái, lại ngắm nhìn Anna ở đằng xa, trog lòng bỗng nhiên tràn đầy nghi ngờ.

"Tôi muốn thuê Anna với Phùng Hoắc Đức, hộ tống tôi đi đến chỗ an toàn, nhưng mà bọn họ không nghe."

"Dĩ nhiên không được, nó phải lập tức trở..." Giáo Hoàng vươn tay đè lên bả vai ông lão, ông lão không cam lòng ngậm miệng lại.

Giáo Hoàng nhẹ nhàng hỏi: “Nhà khoa học, vì mạng sống, ngươi có thể cống hiến gì cho Thánh quốc?"

"Năm hạng nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới nhất về cơ giáp, đều là thành quả đánh dấu cho một thời đại mới." Cố Thanh Sơn nhanh chóng đáp.

Giáo Hoàng nhìn về phía tu sĩ hắc bào. Người nọ ném một đồng xu ra, nhìn xem là mặt nào, sau đó gật gật đầu: "Lời này là thật."

Đôi mắt Giáo Hoàng hơi nheo lại, nói: "Năm hạng mục đổi lấy một mạng của ngươi, quá ít."

"Tôi có thể cho thêm một thành tựu nghiên cứu, tổng cộng sáu hạng mục, chỉ cần bọn họ có thể ra tay bảo vệ tôi." Cố Thanh Sơn nói.

Giáo Hoàng đột nhiên hỏi: "Đều là thành quả mà ngươi làm ra?"

"Không sai, tôi có thể đặt cọc trước." Cố Thanh Sơn nói. Vừa dứt lời, hắn lập tức chuyển một tệp số liệu qua.

Giáo Hoàng nhìn về phía tên giáo sĩ mặc áo choàng đen. Giáo sĩ kia đi tới, nghiêm túc kiểm tra số liệu.

Chỉ trong chốc lát, gã gật đầu nói: "So với kĩ thuật chiến đấu cơ giáp mà chúng ta hiện có thì nổi trội hơn hẳn một bậc, có vài chỗ là kĩ thuật nằm trong giả thiết của chúng ta, đối phương đều đã hoàn thiện trọn vẹn, không có chút sơ suất nào." Trên mặt người nọ bỗng nhiên hiện ra vẻ tiếc nuối, xoa tay nói: "Nhưng, trong này chỉ có một nửa số liệu."

"Một người rất cẩn thận." Giáo Hoàng bật cười, càng trở nên hứng thú hơn.

... Không ngờ Anna thật sự câu được con cá lớn như vậy. Vị công chúa nhỏ này hoá ra cũng thật có năng lực.

Nhưng Thánh giáo sắp nắm được quốc gia trong tay, mà Anna lại là người của Hoàng tộc, khẳng định không thể dùng.

Mà thôi, cứ để cô ngoan ngoãn làm cô dâu của con trai, để cho nó vui vẻ là được.

Giáo Hoàng khẽ cười một tiếng, quay mặt về phía máy truyền tin nói: "Chúng ta có thể thiết lập quan hệ cộng tác lâu dài không? Ngươi biết là, về mặt khoa học kĩ thuật, Thánh quốc còn quá lạc hậu."

Cố Thanh Sơn cung kính nói: "Trong tay tôi còn có mười mấy hạng mục thành quả, nếu như Thánh quốc có nhu cần, xin ra giá thích hợp."

"Là một nhà khoa học của Liên Bang mà ngươi không còn trung thành với Liêng Bang sao?" Giáo Hoàng đột nhiên hỏi.

Cố Thanh Sơn cười một tiếng, nói: "Nếu như Giáo Hoàng biết tôi đã trải qua những gì, sẽ hiểu rõ thái độ của tôi với Liên Bang."

Hắn chỉ cảnh tượng xa xa sau lưng, nói: "Thời thế thay đổi, tôi phải nghĩ cho mình nhiều hơn”.

Giáo Hoàng nhận lấy một phần văn kiện trong tay giáo sĩ, quét hết một lượt.

Không sai, phong cách các quý tộc của Liên Bang chính là như vậy, ngay cả kĩ thuật bước nhảy di chuyển giữa các vì sao vào ba mươi năm trước... cũng bị bọn họ chiếm đoạt theo cách này.

Người tên Cố Thanh Sơn này, cũng có trải nghiệm tương đồng, chỉ có điều thời thế biến hoá khôn lường, tạm thời đã cứu hắn ta một mạng. Người như vậy, tuyệt đối sẽ không trung thành với Liên Bang.

Lúc này, người giáo sĩ đang nghịch nghịch đồng xu trong tay, đúng lúc nói: "Hắn không nói dối, hắn thật sự có mười mấy hạng mục kĩ thuật nòng cốt."

Lần này cuối cùng Giáo Hoàng cũng bắt đầu xem trọng sự việc. Kĩ thuật cơ giáp xuất sắc có thể thúc đẩy xã hội đi lên, có thể sinh ra lợi ích cực lớn, chỉ cần áp dụng kĩ thuật thì sẽ giúp dân chúng nâng cao năng lực sản xuất. Điều này đối với Thánh giáo mà nói là một nguồn lực hỗ trợ vô cùng to lớn.

Vì không phải tất cả giáo sĩ đều có thể may mắn thức tỉnh được Thiên Tuyển kĩ thần bí của Thánh giáo.





Phát Hiện





**Chuương 136: Phát Hiện (1)



**

Khoa học kĩ thuật sẽ là một nhân tố trợ giúp, bổ túc vô cùng tốt.

Giáo Hoàng nghĩ tới đây liền nháy mắt ra hiệu cho ông lão.

Ông lão bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta trao quyền Anna bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi thoát khỏi nguy hiểm... nhưng mà bây giờ, để ta gặp nó một lát."

"Anna" Cố Thanh Sơn quay về sau lớn tiếng gọi: "Tới đây."

Gương mặt xinh đẹp của Anna xuất hiện trên màn sáng.

Ông lão si ngốc nhìn chằm chằm vào cô, ra lệnh: "Sau khi con hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, lập tức về nước."

"Vâng, cha." Anna bất ngờ nhìn cha mình, lại kinh ngạc nhìn sang Giáo Hoàng.

Truyền tin kết thúc.

"Mẹ, sao người lại..." Sự phẫn nộ trên gương mặt khiến tất cả nếp nhăn co lại thành nhúm.

"Không có tại sao hết, chuyện này có lợi rất lớn với chúng ta, lần này Anna không trở lại cũng phải trở lại."

Giáo Hoàng nói xong, lập tức phân phó: "Thông báo về sở phán quyết Thánh Thần, bảo người mạnh nhất trong số bọn họ, mang người đi đến Liên Bang Tự Do, đưa Anna cùng nhà khoa học đó về đây."

"Vâng." Một tên giáo sĩ áo đen nhận lệnh đi ra ngoài.

"Con trai, lần này đã hài lòng chưa?" Giáo Hoàng hỏi.

"Mạnh nhất? Người mà mẹ nói là Hill? Thánh đồ Hill?” Ông lão nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng hỏi.

"Đương nhiên là cậu ta, Anna quá nghịch ngợm, chỉ có cậu ta mới có thể bắt được nó." Giáo Hoàng nói.

"Hài lòng, rất hài lòng, ha ha ha, con thật sự muốn gặp Anna nhanh một chút."

Lần này ông lão rốt cuộc cũng yên tâm, vừa nói vừa khua tay múa chân.

Liên Bang Tự Do.

Thủ đô.

Khu phố đã không còn tồn tại, thay vào đó, là một mảnh đất đai nám đen.

Từng tốp người chen chúc đi lên, trong mắt mang theo dục vọng khao khát được ăn uống cực điểm, xông đến chỗ ba người Anna.

Anna che lỗ mũi, có chút phiền chán nói: "Sao mà nhiều thế không biết, thúi chết mất."

Hai đường màu đỏ xoay tròn dưới chân của cô lan rộng ra ngoài, bất kỳ một tên vị nhiễm vi-rút ăn thịt người nào vừa đụng phải đều lập tức bị thiêu thành đống tro màu đen.

Một vài con quái vật biết bay, còn chưa đến gần, đã bị ngọn lửa bùng lên trong không khí thiêu thành một đống khói bụi.

Cô bỗng nhiên đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, ngước đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về Cố Thanh Sơn.

"Trước kia muốn tôi sống chết cũng phải đợi anh trở về, là vì muốn nói chuyện với cha tôi sao? Nhưng mà dựa vào thực lực của anh, tại sao còn phải cần tôi bảo vệ?"

Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, trong lòng có chút lúng túng.

Chẳng lẽ nói, kiếp trước cô bị Thánh giáo bắt đi, đã từng có quan hệ vợ chồng với người lùn đó một năm?

Kiếp trước thiếu cô một mạng, kiếp này tôi đã trở lại rồi, bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cô phải trải qua vận mệnh bi thảm như vậy nữa.

Nhưng lời như vậy sao có thể nói ra.

Cố Thanh Sơn cắn cắn răng, dứt khoát không tìm cớ nữa, trực tiếp bỏ quách thể diện đi.

"Tôi chính là cần cô bảo vệ, hơn nữa quốc vương bệ hạ cũng đồng ý rồi."

Nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, khiến cho Anna run sợ hồi lâu vẫn không cách nào mở miệng.

Một lát sau.

Anna bỗng nhiên đỏ mặt, sờ sờ vòng cổ trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại.

Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận!

Phùng Hoắc Đức nhìn một màn này, dùng sức véo chính mình.

Rất đau, đây hoá ra là thật!

Cố Thanh Sơn nhìn ngắm bốn phía.

Những người đã biến thành quỷ ăn thịt người, bổ nhào về bên này, người trước gục ngã người sau tiến lên, căn bản không quan tâm đến sức lực mạnh mẽ của Anna.

Từng đốm lửa thiêu đốt cơ thể bọn họ, bọn họ dần dần trở nên chậm chạp, dừng lại, sau đó hóa thành từng đống tro tàn lã chã rơi xuống nền đất.

Khi thi thể bị thiêu đốt, mùi thối nồng nặc lan toả khắp nơi, cả thế giới chẳng khác nào địa ngục.

Cố Thanh Sơn đột nhiên bị một bóng người bay vụt qua hấp dẫn sự chú ý.

Đó là một cô gái có con ngươi màu đỏ, bắp thịt trên cánh tay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hai khúc xương trắng dã sắc nhọn.

Cô gái kia điên cuồng giết hại những gì có thể nhìn thấy, trong miệng phát ra những tiếng thét hưng phấn.

"Giết giết giết, cảm giác này thật tuyệt vời, đúng là không gì sánh kịp!"

Khi ả vung tay, xương trắng trên cánh tay như những lưỡi kiếm sắc nhọn, chém giết những tên quỷ ăn thịt người, thậm chí cả những người bình thường đang chạy trốn cũng bị chém thành mấy khúc thịt đầy máu.

Mỗi khi xương trắng chém đứt một khúc thịt, nụ cười trên mặt ả lại sâu thêm một phần, cho đến cuối cùng, ngay cả mái tóc dài của ả cũng tự nhiên tung bay, giống như kẻ hút thuốc phiện đã rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát.

Những luồng ánh sáng màu máu như có dần có thực thể bắt đầu tập trung dần trên người ả.

Cố Thanh Sơn nhìn vậy con ngươi chợt co lại.

Nhanh như vậy đã thức tỉnh năng lực, con quỷ này trước khi bị nhiễm vi-rút, nhất định là chức nghiệp giả.

Chức nghiệp giả sau khi biến thành quỷ giết người, năng lực chức nghiệp sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một loại năng lực mới cao hơn một bậc so với năng lực trước đó.

Loại đột biến tiềm năng đầy kỳ tích này, nếu như không phải có đặc tính điên cuồng say mê với chuyện giết người, thì thật sự có không ít chức nghiệp giả tình nguyện thử nó.

Cô gái này, trong thời gian ngắn như vậy, mà đã kích thích bộc phát năng lực lần nữa, trong đám quỷ giết người kia cũng coi như là một người xuất sắc.

Nếu để thêm một thời gian nữa, ả nhất định sẽ trở thành quỷ giết người cấp cao có sức mạnh đáng sợ.

Cố Thanh Sơn giương Cung Dạ Vũ lên , một mũi tên bay ra.

Ba!

Đầu cô gái kia giống như tinh khí cầu bị nổ, bị một mũi tên bắn cho vỡ tung.

Thi thể không đầu hơi lắc lư, trong trận mưa máu tung bay, dần ngã xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa.

Cố Thanh Sơn hạ cung xuống, thở dài.

Xa xa, tiếng nổ của chiến giáp cơ động chiến đấu vang lên bên tai không dứt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gào thét kêu khóc.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhiều đội quân nhân, nhanh chóng lướt qua đường phố.

Cố Thanh Sơn và Anna nhìn mảnh đất bị cháy đen nhưng chỉ một lát là dời mắt đi chứ không quan sát thêm gì nữa.

"Chức nghiệp giả”

"Không bị nhiễm."

"Ừ, rất mạnh, không gặp nguy hiểm."

"Mặc kệ bọn họ."

Bọn họ vừa nói xong, thân ảnh liền nhanh chóng biến mất.

Trên chiến trường của con người, thường thì chỉ thấy đầy chiến giáp cơ động, rất hiếm khi nhìn thấy quân nhân hiện thân.

Nếu như một tên quân nhân không lái chiến giáp cơ động, cũng không lái chiến hạm tinh không, mà xuất hiện ở trên chiến trường, như vậy hắn ta nhất định là chức nghiệp giả.

Nói cách khác, cuối cùng quân đội tinh nhuệ của Liên Bang cũng đã hành động.

Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ.

Chiến hạm nhanh chóng hạ xuống trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.

Cửa chiến hạm vừa mở ra, một đội quân nhân nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Thanh Sơn, quân nhân cầm đầu cúi người một cái, nói: "Theo chỉ thị cấp cao, mời ngài đi cùng chúng tôi đến chỗ tránh nạn."

"Đi thôi, đi xem tình huống trước đã." Cố Thanh Sơn nháy mắt với Anna.

Anna gật đầu một cái, bước theo Cố Thanh Sơn vào chiến hạm.

Thế giới vốn đang hoà bình trật tự, đột nhiên thay đổi khiến người ta không thể tin nổi, ngay cả Thánh quốc cũng xuất hiện trường hợp tương tự như vậy.

Cô cũng muốn mau chóng biết được, chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng đến nhường nào.

Còn có một chuyện khiến cô càng lo lắng hơn, cần phải tìm một chỗ an toàn, để cẩn thận kiểm tra thực hư.

Bộ chỉ huy Tam quân.

Anna nhìn bản đồ trên màn sáng, phát hiện chuyện này có có chút vượt ngoài dự liệu.

Trên bản đồ thế giới, màu xanh đại biểu cho an toàn dần dần biến mất, bị thay thế bởi màu đỏ đại biểu cho đám quỷ ăn thịt người.

"Đó là cái gì?" Cô chỉ vào một điểm nhỏ màu đen.

Điểm màu đen đó chậm rãi xê dịch trên bản đồ, dường như đang hướng về phía của Liên Bang Tự Do.

Trên màn sáng, xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Gió lớn điên cuồng gào thét, hơi nước phủ lên màn hình như những hạt cát.

Đây rõ ràng là đoạn phim được quay dưới điều kiện thời tiết cực kỳ tồi tệ.

Cả một đoạn phim dài nhưng rất khó để nhận biết được hình dáng cụ thể của cái bóng đó.





Công Chính






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch