Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 22: Sứ giả nhìn trộm (2)

Chương 22: Sứ giả nhìn trộm (2)




Nó đi qua đống lửa mà Liễu Bình ngồi, ánh mắt dừng trên người nữ tu sĩ Luyện Khí một lát, rồi nói: "Một mầm non không tệ, ngươi chính là nền móng của văn minh tu hành, ta chúc phúc ngươi."

Nữ tu chắp tay hành lễ.

Khuôn mặt nhìn về phía nam tu sĩ, nói tiếp: "Chậc chậc, lại thêm một mầm môn đang trưởng thành một cách khỏe mạnh, ta chúc phúc ngươi."

Nam tu sĩ hành lễ.

Khuôn mặt nhìn về phía Liễu Bình, yên tĩnh một lát.

Dị biến xuất hiện...

Trong hư không, bỗng có từng hàng chữ nhỏ đang bùng cháy xuất hiện:

[Nó đang sử dụng một loại lực lượng nào đó, tra xét ngươi một cách toàn diện."

[Bởi vì ngươi đang ở trong trạng thái "Một Người Không Có Phần Diễn", tất cả tin tức liên quan tới ngươi đã được ẩn giấu một cách chặt chẽ cẩn thận nhất.]

[Nó không thể phát hiện bất kỳ khác thường nào của ngươi.]

[Nó cảm thấy ngươi là rác rưởi.]

[Tra xét kết thúc.]

Tất cả chữ nhỏ xuất hiện nhanh, biến mất còn nhanh hơn.

Khi tất cả chữ nhỏ đều biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Bình.

Khuôn mặt mặc một bộ áo choàng đen kia nói:

"Rác... người trẻ tuổi, ngươi cũng sẽ có tiền đồ rất rộng lớn."

Nói xong, khuôn mặt rời khỏi đống lửa chỗ Liễu Bình đang ngồi, tiếp tục đi về phía một đống lửa khác.

Liễu Bình đứng tại nơi hẻo lánh, yên lặng không nói gì.

Khốn kiếp.

Ngươi muốn nói là rác rưởi, đúng không?

Với lại ngươi chúc phúc tất cả mọi người, cuối cùng lại không chúc phúc ta, điều này cũng quá rõ ràng, chẳng lẽ không để ý tới cảm nhận của ta một chút nào sao?

Một cơn gió thổi tới.

Liễu Bình chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.

Lúc này hắn mới giật mình, chẳng biết khi nào phía sau lưng mình đã có một lớp mồ hôi lạnh.

Hắn bỗng cảm thấy may mắn rằng mình là một kẻ không có đất diễn.

Mặc dù quá trình này có hơi khó chịu.

Thế nhưng tác dụng của năng lực này quá tốt!

"Này, tại sao vừa rồi ngươi lại đột nhiên dám nhắc nhở ta?" Liễu Bình ngẫm nghĩ rồi âm thầm hỏi.

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:

[Danh Sách đương nhiên không thể bị lộ ra, thế nhưng chỉ là việc tiến hành thuyết minh tình huống chiến đấu của ngươi thì vẫn không thành vấn đề.]

Ặc...

Hóa ra chỉ là thuyết minh mà thôi.

Liễu Bình ở nơi hẻo lánh, yên lặng quan sát tình hình phát triển.

Cuối cùng...

Khuôn mặt kia kết thúc việc quan sát, trở lại bên người hai người tu sĩ kia.

"Chúng ta cần phải rời đi, không thể để Thánh giả đợi lâu được." Nó nói.

"Vâng." Hai người tu sĩ đồng thanh nói.

Khuôn mặt phồng lên, lại hóa thành cánh cửa đen kia một lần nữa.

Hai người tu sĩ nhìn nhau, tay nắm tay, cùng nhau đi qua cánh cửa đen kia, rời khỏi nơi che chở này.

Một lúc lâu sau...

Mọi người dần dần bình tĩnh lại.

"Đáng tiếc, tư chất của Lê đạo hữu rất tốt, hiện tại đã chết một lần, đành phải từ bỏ con đường tu hành, đi theo Thánh giả tu hành một con đường khác."

"Hừ, đường tu hành cũng không dễ đi."

"Chưa biết chừng trong tương lai, hắn ta sống tốt hơn cả hai chúng ta đấy."

"Đúng vậy."

"So với hệ thống tu hành rất phức tạp này mà nói, đây là một hệ thống khá có lực hấp dẫn..."

Tiếng trò chuyện tiếp tục vang lên một lần nữa.

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, mặc cho thời gian dần dần trôi qua.

Cuối cùng...

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Năng lực: "Một Người Không Có Phần Diễn" của ngươi đã kết thúc.]

Hắn thở dài một hơi, ôm quyền cười nói với tu sĩ đối diện: "Hồng đạo hữu, ta có một chuyện muốn làm phiền ngươi chỉ bảo."

Tu sĩ Luyện Khí tên là Hồng Đào chắp tay nói: "Không dám, mời nói."

Liễu Bình nói: "... Không biết rằng chủ tướng trên chiến trường có thay đổi gì hay không?"

Hồng Đào nói: "Sau khi Quái Thánh chết thì đã đổi chủ tướng."

"Quái Thánh mất khi nào?" Liễu Bình hỏi.

Hắn ngừng thở, trái tim dần dần đập nhanh hơn.

Hồng Đào nói: "Một năm trước, với lại nghe nói rằng ông ta cũng đã sắp xếp một vài chuyện, mọi thứ của ông ấy đều là bí mật, do toàn bộ bảy đại phái cộng đồng bảo vệ."

Hắn ta nhìn về người nữ tu sĩ bên người, hỏi: "Triệu tiên tử, ngươi nói xem có đúng là vậy không?"

"Quái Thánh là nhân vật thần bí nhất, mọi thứ ở nơi này đều do ông ta thiết kế để xây dựng, cho nên mọi chuyện về ông ta đều thuộc về bí mật, bị bảy đại phái bảo vệ, những tu sĩ tầm thường như chúng ta cũng đừng nghĩ tới việc biết chuyện của ông ta." Triệu Thiền Y gật đầu nói.

"Hóa ra là như vậy." Liễu Bình thở dài nói.

Một năm.

Mới qua một năm mà thôi.

Trong vòng một năm, toàn bộ thế giới Tu Hành đã biến thành thế giới Tử Vong sao?

"Trong hư không có đại khủng bố ẩn giấu, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ rất lâu, thế nhưng không có một phương án xử lý nào cả... thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không biết cũng đã phải chết."

"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."

"Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta."

Nhớ lại lời nói của sư phụ, Liễu Bình hơi ủ rũ.

Xét tới lục nghệ hay cách thức tu hành, mình đã vượt qua sư phụ quá nhiều, thế nhưng mình chỉ tính tới kiếp số của sư phụ, chưa bao giờ từng nghĩ tới việc tính toán tương lai của toàn bộ thế giới.

Dù hiện tại mình muốn tính cũng không thể tính ra bất cứ chuyện gì, bởi vì Thiên cơ đã hỗn loạn hoàn toàn rồi.

Không thể biết được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Với lại, có vẻ như tất cả mọi người đều chết rồi.

Sư phụ...

Năm đó người đã tính ra thứ gì?

Liễu Bình trầm ngâm vài giây, bỗng có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Gia nhập bảy đại phái!

Tìm ra bí mật mà lúc trước sư phụ đã giấu giếm!

Vài giờ sau.

Ba bóng người xuyên qua từng hang động trong lòng đất với tốc độ cực nhanh.

"Hồng đạo hữu, cần bao lâu nữa mới tới?" Liễu Bình hỏi.

"Sắp rồi, đầu tiên ta nói trước, đợi lát nữa khi tìm kiếm tài liệu, mọi người không được tách ra, để tránh việc gặp phải nguy hiểm mà một người không thể ngăn cản nổi." Hồng Đào nói.

"Vậy phân chia lợi ích thì như nào?" Triệu Thiền Y hỏi.

"Ba người chia đều, các ngươi có ý kiến khác không?" Hồng Đào nói.

"Không." Liễu Bình nói.

"Ta cũng không." Triệu Thiền Y nói.

Lúc này, cũng đã đi tới cuối hang động, phía trước bị chia thành năm con đường.

Ba người dừng lại.

Liễu Bình thở dốc, lấy một chiếc hồ lô ra, mở nắp, rót vào miệng.

Đây là một hồ lô rượu, hắn trao đổi được từ tay Hồng Đào.

Gia nhập vào trong đội ngũ hai tên tu sĩ Luyện Khí, chỗ tốt rõ ràng nhất chính là...

Bọn họ sẽ dẫn mình nhận biết sơ bộ về thời không bí ẩn này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch