Hồng Đào và Triệu Thiền Y không tự chủ được mà hít sâu một hơi.
"Lần trước ta tới trên mặt đất, chính là vào ba tháng trước." Triệu Thiền Y vấn tóc, nói.
"Thật sao? Cũng bởi vì gần đây ta cảm thấy rất bức bối, mới nghe ngóng được nơi này, vội vàng tới đây thu thập vật liệu." Hồng Đào nói.
Liễu Bình không nói chuyện.
Hiện tại mọi người chỉ có thể sống dưới lòng đất thôi sao?
Khi mình vừa mới tỉnh lại, còn thấy được bầu trời đêm.
Chắc hẳn vẫn ở trên mặt đất.
Tu sĩ tại nghĩa địa cho mình một tấm phù, mình vừa rời đi nghĩa địa thì bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng đất.
Như vậy...
Nơi mộ táng là một nơi như thế nào?
Vẫn không rõ ràng tình trạng hiện tại là như thế nào.
Liễu Bình thở dài, đi theo sau Hồng Đào đi vào trong biển cát.
Ba người đi tới theo hình tam giác cân, sau khi đi được một lát, Triệu Thiền Y bỗng nói: "Bên này của ta hình như có thứ gì đó."
Hồng Đào và Liễu Bình lập tức dừng lại.
Triệu Thiền Y chỉ vào nơi nào đó cách nàng ta khoảng vài trăm mét, nói: "Bị cát phủ lên, sâu dưới lòng cát khoảng mười lăm centimet."
"Để ta, các ngươi chuẩn bị kỹ càng, nếu như có tình huống khác lạ thì lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu." Hồng Đào nói.
"Được." Liễu Bình và Triệu Thiền Y cùng nói.
Hồng Đào chạy ra ngoài, sử dụng một pháp quyết, trong nháy mắt đẩy vùng cát kia sang hai bên.
Dưới sự quan sát của thần niệm ba người, một vật phẩm đen như mực xuất hiện phía dưới tầng cát.
Hồng Đào thở phào một hơi.
"Mặc dù không có giá trị gì, thế nhưng vẫn coi như là khởi đầu tốt đẹp."
Hồng Đào nói lớn.
Hắn ta duỗi côn sắt ra, gẩy nhẹ vật kia một cái.
Ngay lập tức vật kia bay về phía Liễu Bình cùng Triệu Thiền Y.
Triệu Thiền Y đón lấy vật kia, quan sát một lát rồi hỏi: "Ngươi có mua đồ giám không?"
Hồng Đào nói: "Ta có ba mươi loại đồ giám, trên đó có vẽ thứ này, nó rất thường gặp."
"Thứ này đáng giá bao nhiêu?"
"Khoảng chừng một viên linh thạch."
"Không tệ."
Triệu Thiền Y hài lòng, ném thứ đó cho Liễu Bình.
Liễu Bình vừa nhìn về vật kia thì có một hàng chữ hiện lên trên hư không:
[Phát hiện vật phẩm thuộc văn minh khoa học kỹ thuật:]
[Súng tự động loại nhỏ dạng đơn giản.]
[Có thể bắn năm mươi phát.]
Liễu Bình hơi giật mình, âm thầm hỏi: "Ngươi biết thứ này?"
Lại có một dòng chữ nhỏ xuất hiện:
"Loại vật này không phải do thế giới của ngươi chế tạo ra, nó tới từ một văn minh khác."
Đồ vật rơi từ trên trời xuống, đến từ một văn minh khác...
Liễu Bình loay hoay chỉ chốc lát lại hỏi: "Vậy đồ kế tiếp mà chúng ta muốn nhặt, ngươi cũng biết chứ?"
Một hàng chữ nhỏ trả lời:
"Chưa chắc, trên thực tế đây là cơ hội tốt để chúng ta thu thập tình báo, có thể giúp chúng ta hiểu biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì."
"Tốt, ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì." Liễu Bình nói.
Từ xa truyền tới giọng nói của Hồng Đào: "Còn có một thứ nữa! Ở phía dưới, rất sâu!"
Liễu Bình và Triệu Thiền Y nhìn nhau rồi chạy nhanh tới.
Một lát sau...
Ba người cùng đào ra một hố cát sâu mấy chục mét.
Một trang bị sắt thép hình người khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Là thứ này, đáng tiếc đã hư hỏng không thể chữa trị, không bán được bao nhiêu tiền." Hồng Đào nói với vẻ tiếc nuối.
"Trên đồ giám của ngươi cũng vẽ thứ này sao?"
"Có, thứ này trông giống người, thế nhưng chúng ta hoàn toàn không thể hiểu nó là gì, linh lực cũng không thể làm nó hoạt động, không đáng tiền."
"Với lại nó quá lớn, nếu dùng túi trữ vật đựng nó thì sẽ không thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào nữa."
"Chúng ta đi thôi."
Hai người nói xong, nhảy lên khỏi hố sâu này trước.
Liễu Bình nhìn chằm chằm vào trang bị sắt thép hình người này.
Bỗng nhiên có từng hàng chữ xuất hiện trong hư không:
[Tra xét trong cơ sở dữ liệu, đã thành công nhận ra vật phẩm này.]
[Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Kẻ Hủy Diệt.]
[Độ nguy hiểm đề cao.]
[Bắt đầu xâm nhập, kiểm tra toàn diện kho vũ khí của robot trước mắt.]
[Hình thái của kho vũ khí vẫn giữ nguyên như ban đầu, có thể chứa đựng đủ vật liệu để phát động 136 lần vũ khí hạt nhân chiến thuật.]
[Trạng thái của kho vũ khí hiện tại: Bỏ trống, không đạn dược.]
[Giải trừ cảnh báo nguy hiểm.]
Từng hàng chữ nhỏ biến mất rất nhanh.
Liễu Bình nhìn những hàng chữ này, không hiểu tại sao lại ngửi được một loại nguy cơ nào đó, thế nhưng có vẻ như...
Loại nguy cơ này dưới sự kiểm tra của Danh Sách, lại bị loại bỏ hoàn toàn.
Hắn còn đang định hỏi Danh Sách xem vũ khí hạt nhân chiến thuật là thứ gì, thế nhưng lại nghe được tiếng gọi của Hồng Đào từ trên truyền xuống.
Không còn cách nào, Liễu Bình đành phải tạm thời không hỏi nữa, nhảy khỏi hố sâu.
Ba người tiếp tục đi tiếp.
"Chúng ta hãy cố gắng chỉ tìm những thứ đã biết, như vậy tính nguy hiểm cũng thấp hơn chút." Triệu Thiền Y suy ngẫm rồi đề nghị.
Hồng Đào cười khổ, nói:
"Triệu tiên tử, trong mấy chục năm qua, đồ vật từ trên trời rơi xuống có mấy tỷ loại, trong đó số vật đã được nhận ra, lại không có nguy hiểm chỉ có khoảng mười ngàn loại, mà đồ giám trên tay ta chỉ ghi chép khoảng một trăm loại mà thôi."
"Nói như vậy, nếu như không muốn tay không mà về, chúng ta vẫn phải mạo hiểm đúng không?" Liễu Bình nói.
Ba người lại tiếp tục đi về phía trước.
Liễu Bình bỗng dừng lại, chỉ về một phương hướng nào đó.
Hồng Đào cầm côn tiến lên, tìm kiếm trong đống cát một lát, rồi gẩy lên một chiếc trường mâu hoàn toàn được chế tạo từ kim loại.
"Khá quá chứ, Liễu lão đệ, có chiếc trường mâu này, mặc dù cũng không đổi được mấy viên linh thạch, thế nhưng ít nhất thì tiền sinh hoạt gần đây của chúng ta có rồi." Hồng Đào cười vui vẻ.
Triệu Thiền Y cũng gật đầu.
Có tiền sinh hoạt...
Tu sĩ cấp thấp đã nghèo túng tới mức độ này rồi sao?
Liễu Bình đang suy nghĩ thì Triệu Thiền Y giật mình, nhìn về một phương hướng khác.
Nàng ta bỗng sử dụng một pháp thuật, thổi bay một mảnh cát vàng.
"Chưa từng thấy cái thứ này."
Triệu Thiền Y lẩm bẩm nói.
Hồng Đào bay tới, nhìn thoáng qua rồi nói: "Ta cũng chưa từng thấy qua... Liễu đạo hữu, ngươi thì sao?"
Liễu Bình nhìn về phía đồ vật kia.
Trước mặt ba người là một tác phẩm điêu khắc lớn chừng bàn tay, tài liệu là tảng đá màu xám đen, điêu khắc thành hình một con ngựa một sừng.