Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2: Không Thể Kiềm Lòng

Chương 2: Không Thể Kiềm Lòng

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



Lúc này, trên thân hắn mặc áo cưới mà hồng, trong phòng treo đầy những tấm vải đỏ có in chữ"Hỷ". Đêm hôm qua, gia gia của hắn Tiêu Liệt cùng tiểu cô Tiêu Linh Tịch tự tay bố trí. Nơi này bình thường là phòng ở của hắn, bây giờ trở thành phòng tân hôn.



Lúc này cửa vào bị đẩy ra, một thân ảnh nhẹ nhàng vội vàng đi vào. Tiêu Triệt lập tức đứng lên, mỉm cười hô:



- Tiểu cô, là gia gia trở lại sao?



Tiêu Linh Tịch là con gái giữa của Tiêu Liệt, tuy rằng là tiểu cô của Tiêu Triệt, nhưng năm nay chỉ vừa mới hơn 15 tuổi, so Tiêu Triệt còn nhỏ hơn một tuổi. Niên kỉ tuy nhỏ, nhưng đã xinh đẹp động lòng người, Huyền Lực đã bước vào Sơ Huyền kỳ lục cấp, tuy rằng không thể so sánh với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng cũng tương đương không khác biệt nhiều lắm, ở Tiêu môn thật sự được coi trọng.



- Ha ha, Triệt nhi, ngươi tỉnh rồi a.



Một âm thanh ôn hòa truyền đến, Tiêu Liệt chậm rãi đi vào, nhìn xuống giường, sắc mặt cũng không khác gì Tiêu Triệt, nhất thời thần sắc hắn nới lỏng vài phần. Hai người ở phía sau hắn, một là người trông nom nơi ở của hắn, quản gia Tiêu Hồng, một người còn lại là đệ nhất y sư của Lưu Vân thành mà mọi người đều biết -- Tư Đồ Doãn.



- Tỉnh là tốt rồi, sắc mặt nhìn qua cũng không có gì bất thường, nhưng mà vẫn phải để Tư Đồ Đại Sư kiểm tra cho ngươi một chút, hôm nay là ngày ngươi thành hôn, không thể xảy ra nửa điểm sai lầm nào. Tư Đồ Đại Sư, làm phiền.



Tiêu Liệt vừa nói, thân thể vừa tránh ra.



Tư Đồ Doãn vẫn xách hòm thuốc ở trong tay đặt lên bàn, ngồi đối diện Tiêu Triệt, ngón tay điểm lên trên mạch đập Tiêu Triệt, trong giây lát, hắn liền lấy tay ra.



- Tư Đồ Đại Sư, tình huống thân thể Tiểu Triệt như thế nào? Có nghiêm trọng hay không?



Tiêu Linh Tịch vội vàng lên tiếng hỏi, sắc mặt lo lắng khẩn trương không cần nói cũng có thể hiểu.



Ánh mắt Tiêu Liệt nhìn Tư Đồ Doãn, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt đồng dạng có một tia ngưng trọng... Hắn làm sao không nhận ra được, trước đó Tiêu Triệt bỗng nhiên hôn mê nhất định không bình thường.



Tư Đồ Doãn chậm rãi đứng dậy, tự nhiên một cách nhẹ nhàng:



- Tiêu trưởng lão không cần lo lắng, tình huống thân thể lệnh tôn rất tốt, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả bệnh vặt cũng không có. Lúc trước hôn mê, có lẽ là do tâm tình quá mức kích động làm cho khí huyết xông lên não, nói tóm lại, hôm nay lệnh tôn kết hôn với thiên kim của Hạ gia, đệ nhất mĩ nữ của Lưu Vân thành chúng ta a a.



Tuy rằng Tư Đồ Doãn cực lực che giấu, nhưng trong lời nói vẫn là để lộ ra một chút ý vị tiếc hận. Thiên chi kiêu nữ gả cho một tên không ra gì, một phế vật không có tiền đồ, thật sự làm cho người ta không thể chấp nhận được.



- Vậy là tốt rồi.



Tiêu Liệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:



- Tư Đồ Đại Sư thật vất vả, sáng sớm đã bị ta kéo đến, lão Hồng, đưa Tư Đồ Đại Sư đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi.



- Không cần.



Tư Đồ Doãn khoát tay chặn lại, nhấc lấy hòm thuốc:



- Nếu lệnh tôn không có việc gì, ta cũng không cần lưu lại, chúc mừng Tiêu trưởng lão. Cưới được cháu dâu ưu tú nhất Lưu Vân thành, không biết là có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ, ha ha, cáo từ.



- Đại sư nhất định phải tới uống chén rượu mừng. Lão Hồng, tiễn Tư Đồ Đại Sư một đoạn.



- Triệt nhi, thân thể của ngươi thật sự không có việc gì? Có cảm giác chỗ nào khác thường hay không?



Tư Đồ Doãn vừa rời đi, Tiêu Liệt liền nhíu mày, vẫn không yên lòng hỏi. Lúc trước Tiêu Triệt bỗng nhiên té xỉu, nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm, mất hết sinh cơ, chuyện này tuyệt không có khả năng do quá mức kích động mà dẫn đến. Nhưng xem bộ dáng hiện tại của Tiêu Triệt thật sự bình yên vô sự, khiến trong lòng Tiêu Liệt nhất thời nổi lên nghi hoặc.



- Gia gia yên tâm, ta thật sự không có việc gì.



Tiêu Triệt thoải mái đáp. Nhìn thần sắc lo lắng của Tiêu Liệt cùng mái tóc trắng đầy đầu, chóp mũi hắn không thể kìm hãm được chua xót một chút.



Tiêu môn có ngũ đại trưởng lão, Tiêu Liệt tuy chỉ là ngũ trưởng lão nhưng lại là người có Huyền Lực mạnh nhất Tiêu môn, năm năm trước sớm đã tiến vào Linh Huyền Cảnh thập cấp, hiện tại đã đạt tới Linh Huyền Cảnh thập cấp đỉnh phong, chỉ cần có cơ hội, liền có khả năng đột phá Linh Huyền Cảnh, đạt tới Địa Huyền cảnh mà vô số huyền giả tha thiết mơ ước.



Tiêu Liệt năm nay chỉ mới năm mươi lăm tuổi, lại có thực lực Linh Huyền cảnh đỉnh phong, mà tóc đã trắng xoá đầu. Mỗi lần nhìn đến gia gia một đầu tóc trắng, Tiêu Triệt cảm thấy trong lòng chua xót.



Nguyên nhân Tiêu Liệt trung niên bạc tóc, toàn bộ Lưu Vân thành đều biết. Đứa con duy nhất của Tiêu Liệt, cũng chính là phụ thân Tiêu Triệt, Tiêu Ưng, năm đó có thể xưng là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân thành, mười bảy tuổi đột phá Sơ Huyền cảnh, hai mươi tuổi tới Nhập Huyền cảnh ngũ cấp, hai mươi ba tuổi trực tiếp đột phá Nhập Huyền cảnh, đạt tới Chân Huyền cảnh, chấn động toàn bộ Lưu Vân thành, trở thành niềm kiêu ngạo của Tiêu môn, càng là kiêu ngạo của riêng Tiêu Liệt. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Tiêu Ưng là người có tư cách kế thừa chức vị môn chủ của Tiêu môn nhất.



Nhưng đáng tiếc, có lẽ trời ghét người tài, sau khi Tiêu Triệt ra đời gần một tháng, Tiêu Ưng bỗng nhiên bị ám sát, mà vừa vặn ở thời điểm trước đó vài ngày, Tiêu Ưng vì cứu cháu gái Hạ gia nên Huyền Lực hao tổn nghiêm trọng, Khi bị ám sát không thể phát huy một nửa thực lực lúc bình thường, cuối cùng vong mạng. Vợ hắn trong lúc bi thương tự đoạn tâm mạch tự tử chết theo chồng. Chịu một đả kích lớn như thế, Tiêu Liệt trong một đêm tóc đen hóa bạc, chín tháng sau, Tiêu Linh Tịch được sinh ra, vì cái chết của con trai và con dâu dày vò, vợ Tiêu Liệt hậm hực mà chết sau khi sinh Tiêu Linh Tịch được một tháng.



Con trai chết, sau đó thê tử cũng vĩnh viễn rời đi, có thể thấy được những năm qua Tiêu Liệt sống không bằng chết. Dưới mái tóc bạc trắng kia chứa đựng một nỗi đau không thể nói thành lời, đau thương, còn có cả cừu hận.



Cho đến hôm nay, Tiêu Liệt vẫn chưa tra được năm đó là ai giết chết Tiêu Ưng.



Sau này, hắn liền đặt toàn bộ hi vọng lên người Tiêu Triệt... Nhưng Tiêu Triệt trời sinh huyền mạch bị hao tổn, trở thành một tin sét đánh đối với Tiêu Liệt.



Thế nhưng, đối mặt với tôn tử không hề có hi vọng này, Tiêu Liệt chưa từng có biểu hiện ra một chút thất vọng cùng oán nộ. Ngược lại còn quan tâm Tiêu Triệt hơn, gần như là quá cưng chiều. Bởi vì Tiêu Liệt nghĩ, trời sinh huyền mạch bị hao tổn đã là ông trời đối với hắn bất công, Tiêu Triệt không bao giờ khiển trách, không thèm chú ý đến những cười nhạo, Tiêu Liệt đành dùng tình thương, quan tâm để bù đắp. Mấy năm nay, hắn vẫn nghĩ cách tìm kiếm các loại đan dược có khả năng chữa trị huyền mạch, nhưng huyền mạch tổn hại, giống như là bẻ gãy kinh mạch Huyền Lực, đâu có dễ dàng chữa trị như vậy.



Có một gia gia như vậy, Tiêu Triệt mặt kệ người khác không thèm chú ý đến, thậm chí cười nhạo trong ánh mắt, hắn vẫn cảm giác mình thật sự rất may mắn.



Nhìn Tiêu Liệt tóc trắng rung rung, ánh mắt Tiêu Triệt dần dần trở nên chân thực... Nếu ông trời cho ta một lần cơ hội sống lại, còn khiến ta có được ký ức hai đời, để gia gia nhiều thêm vài phần vui mừng, ta cũng muốn sống oanh oanh liệt liệt! huyền mạch tổn hại thì sao! Ta là Y Thánh truyền nhân, chỉ cần ta tìm được thích hợp dược liệu, trong thời gian ba tuần ngắn ngủi, ta có thể đem huyền mạch khôi phục hoàn toàn.



- Không có việc gì là tốt rồi.



Nhìn bộ dáng của Tiêu Triệt, Tiêu Liệt cuối cùng cũng yên tâm, hắn nhìn thoáng qua ánh sáng bên ngoài, nói:



- Sắp đến giờ rồi, Triệt nhi, ngươi chuẩn bị cho tốt đi, ta đi sắp xếp đội ngũ đón dâu một chút... Đúng rồi, ngươi cưỡi ngựa đi, hay là... ngồi kiệu?



Nếu là Tiêu Triệt ngày hôm qua, tất nhiên sẽ trả lời"Ngồi kiệu". Tuy Hắn là cháu của trưởng lão, nhưng trừ thân phận này, có thể nói là không có gì đặc biệt, chênh lệch so với Hạ Khuynh Nguyệt cách biệt một trời một vực. Trên đường đón dâu, không hề nghi ngờ sẽ lọt vào vô số chỉ trỏ, thừa nhận vô số ghen tị trào phúng tiếc hận, nếu như lộ mặt ra ngoài, cảm giác như vậy có thể nghĩ được. Nhưng Tiêu Triệt hôm nay lại mỉm cười:



- Đương nhiên là cưỡi ngựa! Gia gia yên tâm, Hạ Khuynh Nguyệt tuy cao quý, như từ lâu đã xác định là con dâu Tiêu gia, ta sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính đem nàng cưới về, tuyệt không làm mất mặt gia gia.



Thần tình Tiêu Liệt nhất thời bị đông lại, tựa hồ không nghĩ tới Tiêu Triệt sẽ nói ra lời như vậy, trên mặt Tiêu Liệt lộ ra nụ cười ôn hòa, khẽ gật đầu:



- Tốt.



Một chữ ngắn ngủi được thốt ra, lộ ra bộ dáng vui vẻ đã lâu không có được. Tiêu Liệt nhẹ nhàng cất bước chạy ra khỏi phòng.



Tiêu Liệt vừa tránh ra, Tiêu Linh Tịch lập tức xông tới trước mặt Tiêu Triệt, cánh môi loan kiều, ánh mắt bên trong mang theo một chút mất hứng:



- Hóa ra ngươi kích động ngất đi, làm hại ta lo lắng kinh hoảng lâu như vậy. Ngươi rõ ràng chưa từng gặp Hạ Khuynh Nguyệt, cứ như vậy mà yêu thích!... Cũng đúng a, nàng ta là đệ nhất đại mỹ nữ Lưu Vân thành mà, hừ!



Tiêu Triệt vội vàng vẫy tay:



- Làm sao có thể! Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng tiểu cô so với nàng ta còn xinh đẹp hơn nhiều! Nếu như ta bởi vì nàng mà té xỉu, mỗi ngày tiểu cô đều ở bên cạnh, đời này của ta không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.



- Hi...



Tiêu Linh Tịch phấn khởi, sắc mặt suy sụp nhất thời đã biến mất, an nhiên mà cười:



- Đã biết ngươi sẽ nói loại lời này để khiến ta vui vẻ. Bất quá, tiểu Triệt bởi vì lập tức muốn cưới nàng ta mà kích động té xỉu cũng không quan hệ, Hạ Khuynh Nguyệt xinh đẹp như vậy, được công nhận là Lưu Vân thành đệ nhất thiên tài, Hạ gia lại là đệ nhất cự phú ở Lưu Vân thành, không biết có bao nhiêu người nằm mơ đều tưởng cưới nàng về làm lão bà. Kết quả vẫn gả cho tiểu Triệt nhà ta.



Nói tới đây, trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra thần sắc tự hào, tiếp đó, ánh mắt của nàng lại dần dần trở nên trống trải, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp thốt lên:



- Chỉ là cảm giác thật nhanh... Tiểu Triệt lập tức sẽ thành gia lập thất...



- Đông đông!



Tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm ổn của lão quản gia Tiêu Hồng:



- Thiếu gia, giờ lành đã đến, nên đi tới Hạ gia đón dâu.



- A... Nhanh như vậy?



Tiêu Linh Tịch nhìn thoáng qua Tiêu Triệt đang trang điểm, nhất thời có chút nôn nóng:



- Hồng thúc chờ một lát, lập tức xong ngay.



Nói xong, nàng đã đi đến trước người Tiêu Triệt, đôi tay bắt đầu nhanh chóng sửa sang lại áo cưới của hắn:



- Quần áo này thật phiền toái, toàn bộ rớt lung tung. Ngươi đứng yên không động đậy, lập tức xong ngay.



Một đôi ngọc thủ non mịn trắng như tuyết bắt đầu vội vàng trung vuốt lên vạt áo hắn, một lần nữa buông lỏng vạt áo... động tác của nàng tuy trúc trắc, nhưng lại vô cùng nghiêm túc chuyên chú. Tiêu Triệt yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng...



Hôm nay hắn muốn cưới Hạ Khuynh Nguyệt về nhà, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt có chân tâm nguyện ý gả cho hắn hay không, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng. Nếu không phải phụ thân hắn Tiêu Ưng cùng phụ thân Hạ Khuynh Nguyệt Hạ Hoằng Nghĩa năm đó đã ước định, Hạ Khuynh Nguyệt đừng nói là gả cho hắn, ngay cả nhìn mặt hắn thôi cô ta cũng không thèm. Trên thế giới này người thật sự đối xử tốt với hắn, cũng chỉ có gia gia Tiêu Liệt, cùng tiểu cô trước mắt.



Khi hắn còn nhỏ, Tiêu Linh Tịch cả ngày như một khối da trâu kéo đường dính vào trên người Tiêu Triệt, hắn đi đến nơi nào, Tiêu Linh Tịch liền theo tới nơi đó, trong giây lát mà không thấy được hắn liền sẽ oa oa khóc lớn. Khi Tiêu Triệt mười tuổi xác nhận huyền mạch bị tổn hại, Tiêu Linh Tịch như trở thành người lớn chỉ trong một đêm, nàng biết huyền mạch tổn hại sẽ có hậu quả ra sao, cũng biết khái niệm thân phận"tiểu cô" của mình, nàng bắt đầu khổ tu Huyền Lực, để có thể bảo hộ đứa cháu chỉ có thể đứng ở tầng chót Thiên Huyền đại lục.



Đã trải qua hai mươi bốn năm"Mộng Nam Kha" ở Thương Vân đại lục, Tiêu Triệt vô cùng rõ ràng cảm giác Tiêu Linh Tịch đối tốt với hắn là trân quý cỡ nào.



Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng lập tức sẽ trở thành vợ hắn, nhưng cũng giống như mặt trăng chỉ có thể nhìn mà không chạm được.



Nếu lấy được nữ hài tử như tiểu cô vậy thì quả thật hoàn hảo...



Ý nghĩ không thể khống chế như vậy xuất hiện ở bên trong đầu óc Tiêu Triệt.



Bộ áo cưới phức tạp rốt cuộc cũng sửa sang lại hoàn tất, Tiêu Linh Tịch hít một hơi, nhón mũi chân, thò tay sửa sang lại tóc rối trên trán Tiêu Triệt. Theo mũi chân nàng nhón lên, Gương mặt như hoa như ngọc cùng mặt Tiêu Triệt nhất thời gần trong gang tấc, đôi mắt, còn có vẻ mặt bên trong ẩn chứa tâm tình của một thiếu nữ mới có mềm mại cùng yếu đuối, để người đối diện không khỏi sinh ra dục vọng yêu thương che chở.



Thần xui quỷ khiến, Tiêu Triệt đầu bỗng nhiên cúi xuống, môi hắn nhẹ nhàng điểm lên đôi môi hồng phấn của Tiêu Linh Tịch.





Trang 2# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch