Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 65: Nhất chiến kinh thành (2)

Chương 65: Nhất chiến kinh thành (2)

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



Khách mời đã tới đầy đủ, thời gian yến tiệc bắt đầu cũng đã đến. Tần Vô Ưu trở về chỗ ngồi, bưng ly rượu lên, cất cao giọng nói:



- Hôm nay vì chuyện Tần mỗ tân nhậm, các vị khách quý trong ngàn bận rộn nể mặt tới đây, thật là may mắn của Tần mỗ. Tần mỗ mới tới Tân Nguyệt thành, biết về Tân Nguyệt thành rất ít, sau này, còn cần các vị ngồi đây vui lòng chỉ giáo cho Tần mỗ, hỗ trợ nhiều hơn. Một ly rượu này, Tần mỗ kính các vị trước!



Nói xong, Tần Vô Ưu giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.



Các khách mời cũng đều ào ào nâng ly, đủ loại ngôn ngữ chúc mừng cũng ào ào mà đến:



- Ha ha, Tần phủ chủ thật sự quá khách khí, về sau có chỗ nào cần dùng tới Thanh Long bang chúng ta, xin cứ mở miệng.



- Nghe nói Tần phủ chủ đến từ Thương Phong Huyền phủ hoàng thành, thật sự khiến cho người ta sinh lòng hướng đến! Có Tần phủ chủ tân nhậm, tin tưởng Tân Nguyệt Huyền phủ nhất định từng bước phồn hoa.



- Huyền lực của Tần phủ chủ sâu không lường được, sợ rằng đã ngoài Địa Huyền cảnh cấp năm, thật sự khiến cho ta khâm phục xấu hổ.



Không khí bỗng chốc náo nhiệt, mà nịnh bợ vỗ mông ngựa này tự nhiên đều là đám tông môn trung tiểu cùng với thành chủ. Thất đại tông môn đều vẻ mặt dè dặt, chỉ ngẫu nhiên nói vài câu khách sáo.



Đệ tử của thất đại tông môn đang không ngừng nâng ly, đồng thời ánh mắt đều ào ào liếc về phía bàn tiệc của đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, hiển nhiên đang chọn lựa đối thủ lát nữa khiêu chiến. Các đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ đều sắc mặt nặng nề, nhưng trên khí thế không hề yếu kém. Chính là mấy đại trưởng lão sau khi lần lượt hỏi thăm thực lực bình quân của đệ tử thất đại tông môn, đều ào ào thở dài trong lòng một hơi… Tuy mỗi một tông môn không mang theo nhiều đệ tử lắm, nhưng hiển nhiên đều trải qua cố hết sức chọn lựa, mỗi người đều thiên phú kinh người, còn hơn tinh anh bằng tuổi trong phủ nhiều lắm. Vốn tưởng rằng Tân Nguyệt Huyền phủ trải qua năm năm phát triển đã kéo ngắn chênh lệch với bọn họ, nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên là suy nghĩ quá mức kỳ lạ.



Tuy rằng Tân Nguyệt Huyền phủ xuất hiện Lam Tuyết Nhược, nhưng chỉ một mình nàng vốn không có khả năng thay đổi cục diện. Xem ra, một lần này, lại như trước chỉ có thể dẫm vào vết xe đổ năm năm trước. Haizzz, chuyện này cũng không có cách nào, nội tình và tài nguyên của Huyền phủ, dù thế nào cũng không có khả năng so sánh với đại tông môn truyền thừa ít nhất mấy trăm năm.



- Không khí thật đúng là tương đối vi diệu, xem ra lát nữa bản công chúa có kịch vui để xem.



Mạt Lỵ nói.



- Ngươi cảm thấy, nếu đệ tử tinh anh của Tân Nguyệt Huyền phủ này và thất đại tông môn luận bàn, đại khái sẽ có kết quả gì?



Vân Triệt dò hỏi.



- Xét bằng tuổi, nếu so ra đệ tử của bảy tông môn này cao hơn đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ bình quân hai đến ba cấp bậc, kết quả còn cần bản công chúa nói sao?



Mạt Lỵ thản nhiên nói.



- … Khoa trương như vậy?



Vân Triệt hơi trầm mi. Cao hơn nửa cấp bậc còn có thể đánh, bình quân cao hơn một cấp bậc liền cơ bản không nói đùa. Cao hơn hai đến ba cấp bậc… Nếu quả thật như vậy, Tân Nguyệt Huyền phủ muốn không dẫm lên vết xe đổ, hoàn toàn chính là nằm mộng. Xem ra phủ chủ tân nhậm này, cũng thật sự bị một hạ mã uy, liền nhìn xem hắn đón nhận như thế nào.



- Hừ, nếu riêng về Phần Thiên môn và Tiêu tông kia, phải bình quân cao hơn bốn đến năm cấp bậc!



Mạt Lỵ lại bỏ thêm một câu.



- … Ta muốn biết, ngươi cao hơn bọn họ bao nhiêu cấp bậc?



Vân Triệt chậm rãi hỏi.



- So với bọn họ? Ngươi đang sỉ nhục bản công chúa sao?



Trong giọng nói của Mạt Lỵ mơ hồ mang theo tức giận.



- Khụ khụ, hoàn toàn không có ý này, chính là tùy tiện hỏi.



La lỵ mười ba tuổi có thể miểu sát quái vật siêu cấp Vương Huyền long! Thiên tài tông môn cái gì, người đệ nhất trẻ tuổi Tân Nguyệt cái gì, ở trước mặt nàng quả thật ngay cả cục đá cũng không tính. Vân Triệt cảm thấy lấy Mạt Lỵ so sánh với bọn họ giống như thật sự đang sỉ nhục nàng…



Tần Vô Ưu hiển nhiên rất có năng lực khống chế tình hình, rượu quá ba tuần, khi không khí bữa tiệc đã vô cùng náo nhiệt, đủ loại tiếng nói tiếng cười không ngừng. Tuy rằng Vân Triệt không uống rượu, nhưng đồ ăn cũng ăn thoải mái. Chỉ có điều sau khi đệ tử Huyền phủ và tông môn trải qua thời gian dài trao đổi ánh mắt, không khí cũng càng trở nên giương cung bạt kiếm, trước mắt chỉ cần một cây diêm quẹt, liền có thể hết sức căng thẳng.



Lúc này, thủ tịch trưởng lão Huyền Tâm tông Huyền Ngao bưng ly rượu lên, lớn tiếng nói:



- Ly rượu này, lão phu đại biểu cho Huyền Tâm tông chúc Tần phủ chủ sớm ngày dẫn dắt Tân Nguyệt Huyền phủ danh chấn tứ hải.



Nói xong, Huyền Ngao uống một ngụm rượu trong ly, dốc miệng ly xuống, nói tiếp:



- Chỉ có điều, yến hội đến như vậy, nhiều khách quý có mặt như vậy, không đủ náo nhiệt tận hứng. Tần phủ chủ mới nhậm chức, hẳn còn không hiểu rõ Tân Nguyệt Huyền phủ lắm, nói vậy cũng nhất định muốn biết cấp độ thực lực của các đệ tử trong phủ, như thế, lão phu có một đề nghị, không bằng để cho đệ tử môn hạ của mấy tông môn chúng ta và đệ tử bằng tuổi của quý phủ luận bàn với nhau một phen, vừa có thể giúp trợ hứng, còn càng sâu sắc tình cảm với nhau, có khả năng trợ giúp được Tần phủ chủ hiểu được thực lực đệ tử trong phủ, chẳng phải một công ba việc?



- Hay! Đề nghị này của Huyền trưởng lão rất hay!



- Hay cho cái một công ba việc!



- Thật sự là một ý kiến hay! Vậy còn chờ gì nữa, hiện giờ liền bắt đầu đi, tin tưởng Tần phủ chủ nhất định sẽ không từ chối.



Giọng Huyền Ngao vừa dứt, thất đại tông môn liền ào ào trầm trồ khen ngợi, âm thanh hưởng ứng không ngừng. Mà mấy đại trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ đều thở dài trong lòng… Nên tới đúng là vẫn phải tới. Mỗi năm năm Tân Nguyệt Huyền phủ đổi một nhậm phủ chủ, mỗi một lần phủ chủ tân nhậm, đều bị bọn họ đến ra oai phủ đầu, đây có lẽ đã trở thành định luật.



Tất cả thất đại tông môn hưởng ứng, các đệ tử thậm chí đã đứng lên xoa tay, Tần Vô Ưu tự nhiên kháng cự hay cũng kháng cự không được. Nhưng hắn hiển nhiên rất bình tĩnh, đứng dậy, mỉm cười nói:



- Đề nghị của Huyền trưởng lão không sai, như vậy, làm cách thức luận bàn như thế nào đây?



- Vậy đơn giản!



Huyền Ngao ha ha cười, nói:



- Bọn tiểu bối không giống chúng ta, đều ở giai đoạn cất bước, cho nên cùng một độ tuổi cùng một bước, lúc tỷ thí, đương nhiên, phải gần tuổi nhau luận bàn, như vậy mới công bằng. Đương nhiên, tuổi nhỏ cũng có thể khiêu chiến tuổi lớn hơn, như vậy thắng càng sáng rọi thôi, ha ha ha ha.



Huyền Ngao nói câu sau cùng sau đó cười to, rõ ràng đang nói, chỗ chúng ta cho dù tuổi còn nhỏ, như thường vẫn có thể đánh bại các ngươi lớn tuổi hơn.



- Nếu do lão phu đề nghị, vậy bắt đầu từ Huyền Tâm tông chúng ta… Huyền Vũ, ngươi lên! Nhớ báo trước tên tuổi.



- Vâng, trưởng lão!



Thiếu niên Huyền Tâm tông được gọi đến tên chừng mười sáu mười bảy tuổi, là một đệ tử nhỏ nhất trong đám đệ tử Huyền Tâm tông tới đây lần này, dáng người hơi gầy, toàn thân trang phục gọn gàng. Hắn vừa đề khí, từ chỗ ngồi nhảy lên thật cao, rơi vào giữa đại điện, hai tay để sau lưng, ánh mắt khiêu khích quét về phía bàn tiệc của đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ:



- Tại hạ là Huyền Vũ đệ tử không nên thân của Huyền Tâm tông, mười sáu tuổi, không biết vị nào của quý phủ tiến lên chỉ giáo?



Huyền Vũ vừa lên sân, các trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ đều im lặng hoàn toàn… Huyền Vũ này mới mười sáu tuổi không sai, nhưng lại đã là Nhập Huyền cảnh cấp hai! Mà những trưởng lão này người trong nhà biết chuyện nhà mình, nhóm mười sáu tuổi trong Tân Nguyệt Huyền phủ, Huyền lực cao nhất cũng mới Nhập Huyền cảnh cấp một. Hơn nữa, đệ tử tông môn này đều có được Huyền công tông môn, cùng cấp tranh chấp, đệ tử Huyền phủ liền cơ bản không có cơ hội thắng, chứ đừng nói tới thấp hơn một bậc.



Không có cách nào tiếp nhận nhất, Huyền Vũ này, trong hàng đệ tử bảy tông môn mang đến lần này, cũng chỉ tính là mức trung bình, tuyệt đối không tính là hàng đầu.



Huyền Vũ đứng ở đó hồi lâu, Tân Nguyệt Huyền phủ lại thật lâu không có động tĩnh gì. Nụ cười trên mặt Huyền Vũ rõ ràng đã biến thành trào phúng, thất đại tông môn cũng ào ào lộ vẻ mặt miệt thị. Nếu lại trầm mặc tiếp, còn chưa “Luận bàn” Tân Nguyệt Huyền phủ đã hết sức xấu mặt, Tư không Hàn vẫy gọi về phía sau:



- Lý Hạo, ngươi lên!



- Vâng!



Đệ tử Huyền phủ được gọi là Lý Hạo từ bàn tiệc đệ tử nhảy ra, đứng ở trước mặt Huyền Vũ, nghiêm mặt nói:



- Lý Hạo ban một Tân Nguyệt Huyền phủ, xin chỉ giáo!



- Ha ha, không cần phải nói, ta cũng sẽ chỉ dạy ngươi cho tốt.



Huyền Vũ cười ha ha, dùng giọng nói mang theo trào phúng thấp giọng nói. Đối mặt với Tân Nguyệt Huyền phủ luôn bị bọn họ đè trên đầu, đệ tử của thất đại tông môn bọn họ khi đối mặt với đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ luôn luôn có cảm giác tương đối về sự ưu việt, mà trái lại, đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ ở trước mặt những tông môn trung đẳng kia còn có thể tự mãn, nhưng ở trước mặt bảy tông môn, cũng luôn luôn không ngẩng đầu lên được.



- Hừ!



Ánh mắt miệt thị của Huyền Vũ khiến cho Lý Hạo tức giận trong lòng, gầm nhẹ một tiếng, Huyền lực ngưng tụ vào cánh tay phải, một quyền mang theo tiếng gió chói tai, đánh lên trên mặt Huyền Vũ.



- Ha ha, liền là trình độ này?



Trong lòng Huyền Vũ nở nụ cười lạnh, hắn nâng tay phải lên, trên lòng bàn tay, bỗng nhiên thoáng hiện một tầng ánh sáng màu tím nhạt.



- Là Huyền công của tông môn Huyền Tâm tông –– Tử dương công!



Một trưởng lão của Tân Nguyệt Huyền phủ gầm nhẹ nói.



Chênh lệch giữa Tân Nguyệt Huyền phủ và thất đại tông môn không chỉ có cấp bậc Huyền lực, mà còn có Huyền công. Dưới nội tình mấy trăm năm thậm chí ngàn năm, đại tông môn đều có Huyền công truyền thừa thành thục, mà Huyền công đều là bí mật của một tông hoặc bộ tộc, tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài, Tân Nguyệt Huyền phủ muốn dạy Huyền công cho đệ tử, kia trừ phi tự nghĩ ra. Hơn nữa, ngay cả về phương diện Huyền kỹ, phần lớn nền tảng Huyền kỹ làm chủ của Tân Nguyệt Huyền phủ cũng thấp hơn, không bằng thất đại tông môn.



Khí màu tím trên tay Huyền Vũ cũng giống như nước sôi cuồn cuộn sôi trào, hắn hóa chưởng thành quyền, thẳng tắp đón nhận nắm tay Lý Hạo đánh tới… Cũng là một quyền chất phác, không mang theo Huyền kỹ gì.



Hai quyền chạm nhau, một tia sáng màu tím phát ra từ chỗ va chạm, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, nắm tay Lý Hạo trực tiếp trật khớp, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, toàn bộ thân trên cũng ngửa ra sau, khóe miệng Huyền Vũ cười âm hiểm một tiếng, quyền trái đột nhiên chém ra, trong quá trình chém ra cũng bao trùm ánh sáng tím giống vậy, hung hăng đánh tới trên bụng Lý Hạo, lần này không còn là một quyền phổ thông, mà là Huyền kỹ cường lực Huyền Tâm Tông…



- Tử Vân chưởng!



- Bịch!



Nắm tay bao trùm ánh sáng tím nặng nề nện lên bụng Lý Hạo, nện vào thật sâu. Sắc mặt Lý Hạo bỗng chốc trở nên vô cùng tái nhợt, ở trong tiếng kêu rên đổ bay ra ngoài, thân mình lật vài vòng giữa không trung, nặng nề rơi trên mặt đất, ngực bụng quay cuồng một trận khí huyết, cuối cùng “Phụt” một tiếng phun ra, hai tay ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất run rẩy một trận, vốn không cách nào đứng lên.



- Lý Hạo!



- Lý sư đệ!!



Hai đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ nhanh chóng lao ra, đỡ Lý Hạo chật vật bị thua xuống. Toàn bộ các đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ hoàn toàn sợ hãi, Lý Hạo và Huyền Vũ gần tuổi, Huyền lực chỉ kém một bậc, bọn họ cho rằng cho dù không địch lại, ít nhất cũng có thể chống đỡ thật lâu, nhưng không nghĩ tới, mới chỉ so chiêu hai phát, Lý Hạo liền thất bại thảm hại.



Bọn họ nghe nói năm năm trước đệ tử của bảy tông môn đánh bại liên tiếp mười sư huynh sư tỷ một lần, vô cùng thê thảm, trong lòng vẫn còn rất không phục, nhưng trận đầu “Luận bàn” này hoàn thành, trong lòng mỗi người bọn họ liền phát lạnh từng trận.



- Đa tạ.



Huyền Vũ mỉm cười, một trận chiến vừa rồi, từ đầu liền không tiêu hao chút khí lực nào của hắn, hắn cũng không đi xuống, mà đứng tại chỗ, nhìn đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ nói:



- Không biết vị bằng hữu nào của Tân Nguyệt Huyền phủ lại đến chỉ giáo?



- Xì, tiểu tử này giống như làm ra náo động thành nghiện.



Một đệ tử Thất Sát kiếm các cười mắng.



- Haizzz, tay mơ bạo ngược này thật sự quá không có ý tứ, coi như việc vui chơi là được.



Tên còn lại bĩu môi nói.



Hai chiêu đối chiến thất bại, hơn nữa xuống tay tương đối ngoan độc, điều này khiến cho đệ tử trong nhóm mười sáu tuổi của Tân Nguyệt Huyền phủ đều bồn chồn trong lòng, vốn không có ai dám chủ động lên sàn. Bởi vì Lý Hạo trên căn bản đã là người mạnh nhất trong nhóm mười sáu tuổi của Tân Nguyệt Huyền phủ, mười sáu tuổi khác lên cũng chỉ tự rước lấy nhục, không làm nên chuyện gì. Mà nhóm trên mười bảy, mười tám tuổi, thắng cũng không có gì sáng rọi, thua càng thêm không còn mặt mũi.



- Hử? Sao lại thế này? Chẳng lẽ các bằng hữu của Tân Nguyệt Huyền phủ đều là một đám rùa đen rúc đầu?



Huyền Vũ toét miệng cười nhạo nói, sau đó lại biến sắc, nhẹ nhàng đánh bản thân một cái bạt tai:



- Xem miệng ta này, càng ngày càng không biết nói. Đây đường đường là Huyền phủ do hoàng thất lập ra, như thế nào cũng không thể là rùa đen rúc đầu đi, vậy là khinh thường tiểu đệ vừa luận bàn rồi? Nếu không như vậy được không? Tiểu đệ cả gan chọn người khiêu chiến, thắng tự nhiên may mắn, thua tiểu đệ lập tức lăn xuống đài, không khiến mọi người nhìn chê cười.



Bên bảy tông môn lại nhất thời cười vang một trận.



Không đợi bên Tân Nguyệt Huyền phủ có phản ứng gì, Huyền Vũ đã giơ tay lên, chỉ vào mọi người:



- Sư huynh đầu to kia, nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định có lực lượng vạn quân, còn xin chỉ giáo tiểu đệ một phen.



Phía hắn chỉ… Rõ ràng là Hạ Nguyên Bá!





Trang 33# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch