Lục Trảm Nam chật vật không chịu nổi từ trên đất đứng lên, sắc mặt trắng bệch, quần áo trước ngực đã bị đốt ra một mảng lớn, lộ ra làn da bị cháy gần như thành cháy đen. Dưới Huyền lực hộ thân của hắn, lửa của Vân Triệt hoàn toàn không hề tạo thành tổn thương quá nghiêm trọng đối với hắn, nhưng thống khổ do hỏa diễm dấy lên từ trong thân thể mang đến, đủ để cho hắn nhớ kỹ cả đời, càng ấn sâu xuống một bóng ma trong lòng hắn. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Triệt đã tràn đầy kinh sợ, cúi đầu, kéo kiếm, không rên một tiếng đi về phía bàn tiệc của Thất Sát kiếm các.
Hắn biết, bản thân mình ngày hôm nay, hoàn toàn rơi vào “Đá đặt chân” trong miệng Vân Triệt nói lúc trước, lúc trước hắn khinh thường vào trào phúng Vân Triệt đủ kiểu, lúc này nghĩ đến, giống như một chuyện cười tự tát vào mặt mình.
- Lục Trảm Nam… Thế mà lại… Bị đánh bại!!
- Quá kinh khủng! Lục Trảm Nam có thực lực gì? Thậm chí ngay cả hắn cũng bị Vân Triệt đánh bại!
- Mười sáu tuổi… Nhập Huyền cảnh cấp một Huyền lực lại hùng hậu đến kinh người, thân pháp càng quỷ dị khó lường, còn có hỏa hệ huyền công cao cấp như thế! Hỏa hệ huyền công vừa rồi hắn thi triển, đều không giống với Vân Dương tông và Phần Thiên môn, nhưng cảnh giới lại cao đến dọa người… Hắn rõ ràng mới mười sáu tuổi!
- Thiên phú như vậy, tuy rằng không có khả năng so với Tiêu Lạc Thành, nhưng kém không xa lắm! Có lẽ, đủ để đánh đồng với Phần Tử Loan của Phần Thiên môn! Ở trong nhóm trẻ tuổi của Tân Nguyệt thành, thiên phủ đủ để tiến vào top năm… Không, ba người đầu tiên!
Các đệ tử đến trưởng lão của Thất Sát kiếm các đều thất thần tập thể, bởi vì bọn họ hiểu rõ nhất thực lực của Lục Trảm Nam, nhưng mà, thực lực như thế của hắn, lại bị một đệ tử mười sáu tuổi của Tân Nguyệt Huyền phủ đánh bại. Tâm tư này đánh sâu vào bọn họ thật sự quá lớn, lớn đến khiến cho bọn họ vốn không dám tin tưởng sự thật mình đã thấy được tại chỗ.
Đám người Huyền Vũ, Viêm Minh, Phong Quảng Dực lúc trước bị Vân Triệt đánh bại càng trố mắt thật lâu, yết hầu chát đắng một trận… Khi bị Vân Triệt đánh bại, trong lòng bọn hắn đủ kiểu khó chịu không phục, nhưng hiện giờ, bọn họ mới biết rõ ràng, bọn họ thua đâu chỉ không oan! Khi Vân Triệt giao thủ với bọn họ, từ đầu đã không xuất ra toàn lực, có lẽ căn bản ngay cả một nửa thực lực cũng chưa dùng đến! Bằng không, bọn họ chỉ biết bại trận nhanh hơn, thảm hại hơn. Lúc trước bản thân bừa bãi kêu gào trước mặt Vân Triệt… Bây giờ nghĩ lại, quả thật giống như con chó con không biết gì sủa điên ở trước mặt sư tử.
- Thiên phú như vậy, bảy tông môn có nội tình hùng hậu cũng cực kỳ hiếm thấy, mà Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta, lại ra một đệ tử như thế! Nói không chừng, Tân Nguyệt Huyền phủ im lặng rất nhiều năm, sẽ bởi vì hắn mà quật khởi.
Tư Không Hàn cảm thán nói.
Hai trưởng lão bên cạnh hắn chậm rãi gật đầu, chấp nhận sâu sắc.
Thiên tài không cần nhiều lắm, cũng sẽ không có nhiều lắm. Có thể ra một người, liền đã đủ sáng rọi cửa nhà. Mà Tân Nguyệt Huyền phủ là Huyền phủ duy nhất do hoàng thất lập ra ở Tân Nguyệt thành, đã không biết bao nhiêu năm không ra một thiên tài cao cấp có thể so sánh với bảy tông môn, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tân Nguyệt Huyền phủ luôn không ngẩng cao đầu trước mặt bảy tông môn. Mà “Ma chú” này, có lẽ sẽ từ sự xuất hiện của Vân Triệt mà phá vỡ… Không! Là đã phá vỡ! Một lần này, bởi vì một mình Vân Triệt, Tân Nguyệt Huyền phủ lần đầu tiên từ trước đến nay ra oai phủ đầu trước mặt bảy tông môn, uy phong hung hăng bật hơi một phen. Khiến trong mắt đệ tử bảy tông môn vào lúc này, không còn vẻ ngạo nghễ và coi khinh như lúc mới vừa tiến vào chủ điện.
Còn các đệ tử của Tân Nguyệt Huyền phủ đều đang trong ngẩn người. Đối mặt với Lục Trảm Nam cường đại, Vân Triệt chỉ có mười sáu tuổi vẫn thắng! Kết quả này đã tạo thành rung động đối với bọn họ, đã không có ngôn ngữ nào có thể hình dung. Nhập Huyền cảnh cấp một đánh bại Nhập Huyền cảnh cấp bảy, thiên phú dữ dội khủng bố như vậy mới có thể làm đến! Bọn họ cũng lần đầu tiên biết được, Nhập Huyền cảnh cấp một lại cũng có thể đạt đến thực lực kinh khủng như thế! Từng trận lại từng trận, gần như mỗi một trận đều thắng lợi rất xa dự đoán của bọn họ, khiến cho bọn họ quả thật giống như trong mộng.
- Ta vẫn cho rằng thiên phú của ta đã tính là cấp bậc thiên tài, nhưng vừa so sánh với Vân sư đệ… Ôi, quả thật không thể xem.
Ngồi trong bàn tiệc, không ít đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ âm thầm cảm thán nói. Hôm nay có thể đi vào tham gia bữa yến hội này, không thể nghi ngờ đều là đám đệ tử tinh anh nhất kia của Tân Nguyệt Huyền phủ, trong lòng tự nhiên cũng có một phần ngạo khí của bản thân. Nhưng hôm nay thấy Vân Triệt chiến liên tiếp năm trận, ngạo khí trong lòng bọn họ đã bị đuổi ra vô tung vô ảnh, trong lòng, vô cùng khâm phục và thuyết phục sư đệ mới vừa vào Huyền phủ.
- Đây thật sự… Là tỷ phu của ta sao…
Đây đã không biết là lầm bầm lần thứ mấy trăm bao nhiêu của Hạ Nguyên Bá, ánh mắt càng vĩnh viễn ở trong trạng thái trợn trừng.
Hắn và Hạ sư đệ đều từ thành nhỏ Lưu Vân thành ở phía đông. Ở đó, nhất định không thể có tài nguyên cao cấp gì, dưới điều kiện như vậy, Vân sư đệ lại có thể đạt tới cảnh giới như thế. Nếu hắn sinh ra ở đại tông môn, thành tựu lúc này tất nhiên càng thêm kinh hãi thế tục… Trong lòng Lam Tuyết Nhược yên lặng thầm nghĩ.
Hắn… Không phải người ta vẫn luôn tìm kiếm sao!
Nghĩ đến đây, trong sóng mắt mênh mông của Lam Tuyết Nhược bắt đầu rung chuyển kịch liệt, phóng xuất ra sáng rọi vô cùng động lòng người, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt, cũng nhất thời đã xảy ra biến hóa vi diệu. Chiến năm trận liên tiếp, tiêu hao của Vân Triệt hiển nhiên rất lớn, lúc này tuy ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trên trán đã hiện đầy mồ hôi, hô hấp, rõ ràng cũng đã trở nên dồn dập. Trên cánh tay trái của hắn, một vết máu thật dài nhìn thấy ghê người, máu tươi tràn ra ngoài khiến nửa ống tay áo của hắn đều nhuộm đỏ.
Lam Tuyết Nhược lập tức đứng dậy, lấy toàn bộ các loại thuốc ngoại thương mang trên người ra, bước nhanh đi tới bên người Vân Triệt, ân cần nói:
- Vân sư đệ, cánh tay của ngươi bị thương, vết thương có nặng không?
Vân Triệt cười cười, nói:
- Không sao, chính là vết thương da thịt, không đụng tới xương cốt, hiện giờ đã cầm máu. Đa tạ sư tỷ quan tâm.
- Đừng ỷ mạnh, nào, để sư tỷ nhìn xem.
Lam Tuyết Nhược chìa tay ngọc, cẩn thận cầm lấy cánh tay Vân Triệt, kiểm tra vết thương của hắn, theo đó, trên khuôn mặt của nàng lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù miệng vết thương trên cánh tay Vân Triệt rất dài rất sâu, nhưng như theo lời hắn, đúng là không chạm đến xương cốt. Vậy chính là một kiếm của Lục Trảm Nam, ở trên người hắn lại chỉ tạo thành vết thương có thể coi là rất nhỏ!
Đừng nói Nhập Huyền cảnh cấp một, cho dù là người Nhập Huyền cảnh cấp bảy bị một kiếm này của Lục Trảm Nam, cũng vốn không đến mức chỉ bị thương như vậy! Nhập Huyền cảnh cấp một,sao lại có thể có Huyền lực hộ thân mạnh mẽ như thế.
Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Lam Tuyết Nhược, trên mặt Vân Triệt thoáng hiện vẻ đắc ý:
- Hiện giờ sư tỷ tin rồi đi? Cơ thể của ta làm bằng sắt, nào dễ dàng bị thương nặng như vậy.
Lâm Tuyết Nhược nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Lớn lên trắng trẻo non mềm như vậy, nào giống với làm bằng sắt? Tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn còn không sai biệt lắm.
- Hả… Tiểu bạch kiểm?
Chân mày Vân Triệt hơi nhếch lên, sau đó nhìn dung nhan như tuyết của Lam Tuyết Nhược, cười hì hì nói:
- Chỉ có nam nhân được mỹ nhân bao dưỡng, mới có thể được gọi là tiểu bạch kiểm, ta lại không có mỹ nhân bao dưỡng… Nếu không, sư tỷ bao dưỡng ta?
- Ta là sư tỷ của ngươi đó, còn dám đùa giỡn sư tỷ, cẩn thận sư tỷ tuyên dương chuyện ngươi đã lập gia đình ra ngoài, khiến cho ngươi một tiểu muội muội cũng lừa không được.
Sắc mặt Vân Triệt lập tức quẫn.
Nhìn thấy Lam Tuyết Nhược lại chủ động đi thân thiết Vân Triệt, còn bắt đầu ở bên kia cười cười nói nói, dáng vẻ hai người, có rất nhiều ý tứ cảm xúc liếc mắt đưa tình… Sắc mặt Mộ Dung Dạ bỗng chốc trở nên xanh mét, hàm răng thiếu chút nữa không cắn nát. Hắn và Lam Tuyết Nhược ở Tân Nguyệt Huyền phủ được công nhận là kim đồng ngọc nữ, chỉ thiếu chút nữa là được công nhận một đôi, nhưng mà bản thân hắn rất rõ ràng một bước này có bao nhiêu gian nan, ít nhất, Lam Tuyết Nhược chưa bao giờ đối xử với hắn giống như đối đãi với Vân Triệt lúc này.
- Tiểu tử đáng giận này!
Ánh mắt Mộ Dung Dạ trong lặng lẽ càng lúc càng trở nên âm ngoan.
Mà Vân Triệt giống như cảm thấy ánh mắt tràn ngập ghen tỵ và oán hận của hắn, đầu hơi ngửa lên liếc nhìn về phía Mộ Dung Dạ, khóe miệng cũng mang theo một độ cong nhỏ không thể nhìn thấy.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Lúc này, một loạt tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong đại điện, mọi người theo tiếng động nhìn lại. Mà người vỗ tay kia, đã chậm rãi từ trên ghế ngồi đứng lên.
- Phấn khích! Thật sự vô cùng phấn khích! Ta vốn đơn thuần đại biểu phụ thân đến tỏ vẻ chúc mừng Tần phủ chủ, không nghĩ tới, thế mà lại được thưởng thức một màn long tranh hổ đấu phấn khích nhường này, càng may mắn hơn là thấy được một ngôi sao mới quật khởi ở Tân Nguyệt thành ta.
Thiếu niên vừa nói, vừa đi về phía Vân Triệt. Trên mặt nở nụ cười tủm tỉm. Hắn nhìn qua tuổi rất trẻ, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trên gương mặt lại không hề có vẻ ngây thơ, ngược lại có một vẻ cao quý và ngạo nghễ vô hình. Giọng nói của hắn thật trong sáng bình thản, lại mơ hồ mang theo lực áp bách làm cho người ta hít thở không thông.
Nhìn thiếu niên chậm rãi đi ra, trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ!
Tiêu Lạc Thành!
Người đệ nhất hoàn toàn xứng đáng trong một đời tuổi trẻ của Tân Nguyệt thành!
Khi Tiêu Lạc Thành đi vào chủ điện, mọi ánh mắt đều tập trung về phía hắn. Nhưng sau đó, lại không có quá nhiều người đặt lực chú ý lên người hắn, cho dù Vân Triệt ngạo nghễ tuyên chiến với đệ tử mười sáu tuổi của bảy tông môn, bảy tông môn thật lâu không có ai ứng chiến, cũng không có ai nghĩ đến hắn… Bởi vì cấp độ của Tiêu Lạc Thành, đã thoát khỏi Tân Nguyệt thành nho nhỏ này, thiên phú của hắn khủng bố, vốn không phải đệ tử ở Tân Nguyệt thành, cho dù là bảy tông môn có khả năng bằng được. Thiết Hoành Quân mười bảy tuổi Nhập Huyền cảnh cấp bốn, Lục Trảm Nam mười tám tuổi Nhập Huyền cảnh cấp bảy, bọn họ đều là thiên tài cao nhất tiếng tăm lừng lẫy ở Tân Nguyệt thành.
Mà Tiêu Lạc Thành… Mười sáu tuổi, Nhập Huyền cảnh cấp mười!
Khi các đệ tử trẻ tuổi của các tông môn trong Tân Nguyệt thành đối chiến luận bàn, cho tới bây giờ đều không có Tiêu Lạc Thành tham dự, bởi vì trong nhóm trẻ tuổi của Tân Nguyệt thành, vốn không có ai xứng làm đối thủ của hắn, cũng không có ai xứng để cho hắn ra tay.
Tuy rằng bây giờ hắn là thiếu tông chủ của ngoại tông Tiêu tông thiết lập tại Tân Nguyệt thành, nhưng cho dù là ai cũng rõ ràng, đợi sau khi hắn hai mươi tuổi, tất nhiên không có khả năng tiếp tục lưu lại Tân Nguyệt thành, mà sẽ trở về tổng tông Tiêu tông, lấy thiên phú đáng sợ của hắn, cho dù ở trong tổng tông, cũng sẽ có địa vị không thấp. Tổng tông Tiêu tông, đó là quá vật lớn mà Tân Nguyệt thành ngay cả ngưỡng vọng cũng không có tư cách! Là tông môn siêu cấp ngay cả Thương Phong hoàng thất cũng phải nịnh bợ. Nơi đó mới là nơi thuộc về Tiêu Lạc Thành, Tân Nguyệt thành, vốn không có khả năng dung được Tiêu Lạc Thành thiên tài tuyệt thế này, nhưng hiện giờ, bản thân Tiêu Lạc Thành lại đứng dậy, lại còn đi về phía Vân Triệt.
Trái tim mọi người bắt đầu nhảy loạn lên, chẳng lẽ, hắn muốn…