Vân Triệt đã bày xong tư thế, vẻ mặt ngưng trọng. Trái lại Tiêu Lạc Thành vẫn khí định thần nhàn, mặt mỉm cười, không hề có cảm giác khẩn trương… Chỉ có điều trong lòng hắn đã sớm tức cười.
Hắn sẽ ra tay, tự nhiên không phải không có nguyên nhân. Vì Vân Triệt cho hắn cảm giác nguy cơ nhất định. Đương nhiên, cảm giác nguy cơ này không phải cho rằng Vân Triệt có thể chiến thắng hắn. Mà là, Vân Triệt rõ ràng chỉ là Nhập Huyền cảnh cấp một, nhưng ngay cả Lục Trảm Nam Nhập Huyền cảnh cấp bảy cũng có thể đánh bại, sử dụng hỏa hệ huyền công, lại càng đạt tới cảnh giới cao đến không thể tưởng tượng nổi. Có thể ở Nhập Huyền cảnh cấp một có năng lực như thế, ngay cả chính hắn thân là thiếu tông chủ ngoại tông Tiêu tông, cũng chưa từng thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.
Cho dù là hắn khi ở Nhập Huyền cảnh cấp một,cũng tuyệt đối không thể nào làm được đến trình độ này. Cũng có hàm nghĩa, dưới đẳng cấp tương đương, ngay cả chính hắn, cũng cơ bản không thể nào là đối thủ của Vân Triệt.
Ở Tân Nguyệt thành nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn đều được công nhận là người đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, cũng chưa từng xuất hiện một người có thể khiến cho hắn để mắt. Mà từ trên người Vân Triệt, hắn lại không có cách nào khống chế sinh ra một cảm giác mặc cảm. Cảm giác này khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái. Người như vậy, vốn không nên xuất hiện ở Tân Nguyệt thành, càng không nên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hơn nữa Vân Triệt với tư thái cuồng ngạo, ngôn ngữ không chút khách khí thu liễm, đủ loại trào phúng bảy tông môn lúc trước, lại khiến mấy đệ tử đứng đầu bảy tông môn bại vô cùng thê thảm, không hề có chút mặt mũi nào, có thể nghĩ, vài tông môn này tất nhiên đã sinh ra chán ghét với Vân Triệt, có phải sau hôm nay ra đòn giấu tay gì hay không khỏi phải nói, nhưng trở thành bằng hữu, trên cơ bản là không có khả năng.
Một khi đã như vậy, thì sẽ phá hủy đi…
Tân Nguyệt thành này, xứng đáng với hai chữ “Thiên tài”, chỉ có Tiêu Lạc Thành ta!
Mà Vân Triệt đó đủ cường, cũng đủ cuồng, càng cũng đủ ngu xuẩn! Lại còn đào xong phần mộ thay mình! Kể từ đó, bản thân mình hủy diệt hắn một điểm cố kỵ cuối cùng cũng không có.
Vừa nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng Tiêu Lạc Thành càng trở nên mập mờ, hứn nhẹ nhàng thoải mái chìa tay về phía Vân Triệt, nói:
- Vân huynh đệ, xin mời.
Tư thế của Tiêu Lạc Thành, hiển nhiên muốn Vân Triệt ra chiêu trước.
Vân Triệt cũng không khách khí, bước chân lên trước, bước mấy bước, cánh tay phải quét ngang ngực Tiêu Lạc Thành, không chiêu thức, chỉ có Huyền lực đơn thuần va chạm. Hiển nhiên muốn thử trước sâu cạn Huyền lực của Tiêu Lạc Thành.
Lấy Nhập Huyền cảnh cấp một đi thăm dò Nhập Huyền cảnh cấp mười!
Người ngoại tông Tiêu tông đều lộ vẻ cười lạnh trào phúng… Cấp bậc Huyền lực của hai người kém gần như một đại cảnh giới, Vân Triệt muốn chống đỡ lâu một chút, thủ đoạn duy nhất chính là dựa vào thân pháp Huyền kỹ, nhưng hắn đi lên lại trực tiếp Huyền lực va chạm, quả thật có thể nói không biết tới cực điểm. Trong mắt Tiêu Lạc Thành cũng thoáng qua vẻ khinh thường, tay phải để sau lưng, tay trái tùy ý vung ra.
Một tay, hơn nữa chỉ dùng ba phần lực.
“Bộp” một tiếng, hai cánh tay chạm nhau, Tiêu Lạc Thành đứng tại chỗ không hề động, ngay cả thân thể cũng không xuất hiện lắc lư, mà thân thể Vân Triệt lại trực tiếp trượt ra sau hơn hai trượng, suýt nữa ngã xuống đất, toàn bộ cánh tay phải cũng ngầm run rẩy. Hắn nhất thời lộ vẻ kinh hãi, nói:
- Không hổ là Tiêu thiếu tông chủ, Huyền lực lại thâm hậu như thế!
- Ha ha.
Tiêu Lạc Thành cười nhẹ:
- Huyền lực của Vân huynh đệ cũng vô cùng nặng, khó trách ngay cả Lục Trảm Nam cũng có thể đánh bại. Chỉ có điều… Nếu ta nói vừa rồi ta chỉ dùng ba phần lực… Ngươi tin không?
- Ha ha, Tiêu thiếu tông chủ thật biết nói đùa.
Vân Triệt cười hai tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn, hoàn toàn coi lời Tiêu Lạc Thành nói thành lời đùa giỡn, chọc cho đệ tử bảy tông môn cười lạnh một trận. Bước chân của hắn đạp về phía sau một chút, tay phải lại một lần nữa nâng lên, nhíu mày nói:
- Chỉ có điều chiêu tiếp theo, Tiêu thiếu tông chủ cũng nên cẩn thận. Nếu đón đỡ, có khả năng bị thương nặng.
Nghe được câu này, khóe miệng Tiêu Lạc Thành co rút kịch liệt hai lần. Chúng đệ tử bảy tông môn lại cười ngã một đám. Thực lực mà Vân Triệt biểu hiện khiến cho bọn họ liên tiếp khiếp sợ không sai, nhưng lúc này xem ra, hắn quá mức tự tin và không biết gì, quả thật thắng thực lực của hắn không biết bao nhiêu lần.
- Đa tạ lời khuyên của Vân huynh đệ. Vân huynh đệ mời cứ ra chiêu, ta đều sẽ tiếp. Cho dù thực lực không đủ thật sự bị trọng thương, có nhiều người ở đây chứng kiến như vậy, tuyệt đối sẽ không trách hỏi lên trên đầu Vân huynh đệ.
Tiêu Lạc Thành cười ha hả nói.
Hiện giờ hắn đã hơi hối hận vì đứng ra… Bởi vì giao thủ với một kẻ ngu ngốc quá mức tự tin như vậy, quả thật làm nhục thân phận của mình! Mà cuồng vọng vô tri đến mức độ này, cho dù thiên phú cao tới đâu, cũng vốn không thành được châu báu gì, vốn không cần phải kiêng kỵ chút nào.
Vân Triệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên cực kỳ ngưng trọng, trên tay phải, một đoàn dòng xoáy Huyền lực nhanh chóng ngưng tụ, hiển nhiên, hắn dốc toàn bộ lực lượng, liều mạng tập trung trên tay phải. Thật ra, từ khi hắn giao chiến với Huyền Vũ cho đến giờ, trừ bỏ một thân pháp Huyền kỹ ra, hắn chưa bao giờ thi triển ra Huyền kỹ công kích gì, tất cả thủ đoạn công kích đều là Huyền lực quá mức bình thường đánh vào.
Mà lần này, vẫn như thế. Mà mọi người cũng hoàn toàn tin tưởng, từ đầu Vân Triệt đã không có Huyền kỹ loại công kích.
- Tiêu thiếu tông chủ, tiếp một chiêu này của ta!
Vân Triệt trầm giọng quát khẽ, một quyền hung hăng nặng nề đánh về phía ngực Tiêu Lạc Thành, một quyền này hiển nhiên ngưng tụ Huyền lực toàn thân Vân Triệt, khí thế bức người, Huyền lực dao động mang theo ít nhất còn nhiều hơn Nhập Huyền cảnh cấp một bình thường gấp đôi.
Lấy Nhập Huyền cảnh cấp một chém ra lực lượng như vậy, cũng đủ khiến cho người ta trố mắt kinh thán. Nhưng đối với Tiêu Lạc Thành, từ đầu đã không có khả năng tạo thành chút uy hiếp nào. Cảm nhận được khí thế Huyền lực miễn cưỡng được cho là cương mãnh đập vào mặt, trong mắt Tiêu Lạc Thành thoang qua một tia cười lạnh khinh thường, tính nhẫn nại hoàn toàn không có, cũng giống như vậy một quyền bình thường không mang theo Huyền công Huyền kỹ gì chém ra, nhưng một lần này, lại trực tiếp dùng tới bảy phần lực.
Ba phần lực đã đủ để đánh văng Vân Triệt ra, mà bảy phần lực, hoàn toàn đủ để chấn gãy khung xương cả cánh tay Vân Triệt, ngay cả nội tạng cũng sẽ dưới Huyền lực đánh sâu vào mà lệch vị trí trên phạm vi lớn.
- Ngu ngốc… Chết đi!
Trong lòng Tiêu Lạc Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm u, giống như đã thấy được một giây sau đó hình ảnh Vân Triệt trọng thương hôn mê, cánh tay huyết nhục mơ hồ.
Mà trong nháy mắt khi nắm tay hai người sắp chạm nhau, trong mắt Vân Triệt đột nhiên lóe qua một tia quỷ dị, trong lòng, vang lên một tiếng quát khẽ trầm trọng.
“Tà thần chiêu thứ nhất –– Vẫn nguyệt trầm tinh!!”
Sâu trong thân thể Vân Triệt, cảnh quan đệ nhất của Huyền mạch, bỗng nhiên phóng thích ra quang mang màu đỏ thẫm vô cùng nồng đậm, giống như một ma thần ngủ say đột nhiên mở ra ánh mắt táo bạo mà khủng bố của hắn. Thoáng chốc, bên trong Huyền mạch của Vân Triệt, còn có tất cả Huyền lực trên dưới toàn thân trong nháy mắt bị dẫn động toàn bộ, vô cùng điên cuồng tuôn về phía quyền phải của Vân Triệt, cũng bắt đầu trong quá trình khởi động, lấy biên độ kinh người điên cuồng bành trướng…
Khi giao Huyền mạch Tà thần cho Vân Triệt, Mạt Lỵ cũng đã nói, bảy cảnh quan của Huyền mạch Tà thần, mỗi khi mở ra một cái, sẽ thêm vào Tà thần quyết tương ứng với cảnh giới, đồng thời, sẽ mở ra một Huyền kỹ Tà thần tương ứng. Mà cho dù là Tà thần quyết, hay là Tà thần Huyền kỹ, đều không cần tu luyện, chỉ cần cảnh quan mở ra, liền có thể tùy thời phát động.
Khi cảnh quan đầu tiên mở ra, khi Tà phách thêm vào, danh xưng và phương pháp phát động Tà thần chiêu thứ nhất, liền đồng thời hiện ra ở trong đầu Vân Triệt.
Đây là một con át chủ bài cuối cùng mà hắn vẫn luôn che giấu không động, cũng là sau khi hắn nhận thấy âm khí trong chỗ sâu đôi mắt của Tiêu Lạc Thành, liền quyết định đưa cho hắn đại lễ siêu cấp.
Bảy cảnh quan của Huyền mạch Tà thần đại biểu cho bảy Tà thần kỹ, Tà thần kỹ thứ nhất “Vẫn nguyệt trầm tinh”, có ý chỉ khi thi triển Tà thần, đủ để khiến mặt trời và mặt trăng đều rơi xuống và bị thiêu cháy. Ở trên thân Vân Triệt đương nhiên không có khả năng phát huy ra uy lực nghịch thiên như thế, nhưng chỉ với cái tên này, đã đủ để hiển lộ rõ ràng uy lực của nó khủng bố bao nhiêu.
Ầm!!!!
Hai quyền chạm nhau, dĩ nhiên phát ra tiếng nổ đùng điếc tai như thiên lôi nổ vang, nhất là sóng xung kích kinh khủng từ chỗ Huyền lực hai người va chạm điên cuồng dũng mãnh khuếch tán ra bốn phía, theo một loạt tiếng vang ken két răng rắc, mặt đá cẩm thạch của chủ điện văng tung tóe trên diện lớn, từng mảng lớn nền gạch bị lật ra bay ra ngoài rất xa.
Nơi trung tâm Huyền lực xung động, một bóng người như đạn pháo bay ra ngoài, nện mạnh lên cây cột gần cửa chủ điện, theo một tiếng “Rầm”, cây cột nham thạch to thô rung rung một trận, vết nứt không đếm được nhanh chóng lan tràn toàn cây cột, một lượng lớn cát bụi từ trên nóc chủ điện ào ào rơi xuống.
Thân hình người bị đánh vào trên cây cột lại quỷ dị không bị văng ra, bởi vì nửa người của hắn trực tiếp bị lực lượng vô cùng cuồng bạo kia khảm vào bên trong cây cột, qua một hồi lâu, thân thể của hắn mới cuối cùng từ trên cây cột chậm rãi tuột xuống, sau đó ngã nghiêng trên đất, toàn thân là máu, bất tỉnh nhân sự, sống chết không rõ.
Quần áo trước ngực hắn đã hoàn toàn chấn rách, lộ ra toàn bộ ngực đã huyết nhục mơ hồ, ngầm có thể thấy được xương trắng dày đặc. Khi thân thể của hắn chạm đến mặt đất, toàn bộ cánh tay trái gần như trong một nháy mắt, toàn bộ bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mà người này không phải là Vân Triệt, là Tiêu Lạc Thành.
Toàn bộ đại điện nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch, ánh mắt mỗi một người đều trừng đến lớn nhất, thật lâu sau không ai phát ra âm thanh. Sau đó không hẹn mà đồng thời, Tần Vô Ưu đứng lên, Tư Không Hàn đứng lên, Thiết Chiến Thương đứng lên… Các đại trưởng môn, trưởng lão uy chấn Tân Nguyệt thành đều gần như trong cùng một lúc đứng lên, hai mắt trợn tròn, giống như đang cố hết sức xác nhận rằng không phải ánh mắt của mình xuất hiện ảo giác.
- A…
Theo một tiếng rên rỉ thống khổ, Vân Triệt đột nhiên quỳ một gối lên trên đất, trong miệng thở hổn hển kịch liệt, toàn bộ cánh tay phải vô lực rũ xuống. Trong cơ thể hắn khí huyết cuồn cuộn, một vài tia máu gần như từ xung quanh miệng tràn ngược ra, nhưng bị hắn liều chết nuốt vào. Sau khi nuốt ngụm máu này vào, thân thể hắn hoàn toàn trống rỗng… Huyền mạch hoàn toàn bị vét sạch, Huyền lực toàn thân cũng gần như không còn một chút, lúc này hắn suy yếu đến gần như ngay cả đứng cũng không đứng được.
Dần dần, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Lạc Thành, khóe miệng, im lặng nhếch lên một độ cong thích ý.
Không đến trêu chọc ta, ngươi vẫn là thiếu tông chủ ngoại tông Tiêu tông uy phong khắp nơi, vẫn là người được Tân Nguyệt thành công nhận là trẻ tuổi đệ nhất. Cuồng vọng của ta, là từ bảo vệ ta. Mà sự cuồng vọng của ngươi… Mới chân chính là tự đào hố chôn mình!