Người ngoại tông Tiêu tông đi rồi, trong đại điện nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch, có người hai mặt nhìn nhau, có người nghiến răng nghiến lợi, có người vui sướng khi người gặp họa, có người đứng ngồi không yên.
Nhưng có thể khẳng định, chuyện này, ngoại tông Tiêu tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lấy thế lực của ngoại tông Tiêu tông, bình thường một chút khi dễ cũng chịu không nổi, huống chi lần này thiếu tông chủ bị phế bỏ ngay trước mặt mọi người, càng là thiên tài siêu cấp trăm năm ít thấy số một cả tông môn!
Màn yến hội cho tới bây giờ, không khí đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Lạc Thành bị phế, khiến tất cả mọi người ở đây đều không cách nào yên bình. Mà Tần Vô Ưu lại ngoài ý muốn có vẻ khí định thần nhàn, xoay người về chỗ ngồi của lục đại tông môn, cười hề hề nói:
- Khiến các vị khách quý sợ hãi, Tần mỗ không khỏi áy náy. Haizzz, đây vốn là một trận luận bàn của hai thiếu niên anh tài hiểu nhau không cần nói, không nghĩ tới đệ tử phủ ta lại nhất thời vô ý lỡ tay, lại gây thành kết quả như thế, thật sự khiến Tần mỗ trở tay không kịp.
- Chỉ có điều cũng may, trước khi đệ tử phủ ta Vân Triệt và Tiêu Lạc Thành giao thủ, từng có lời hứa lỡ như trọng thương, tuyệt đối không truy cứu. Các vị bằng hữu đang ngồi cũng ngay lúc ấy đều tỏ thái độ bằng lòng làm người chứng kiến, tin tưởng Tiêu tông là tông môn ngàn năm như thế, nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, không truy cứu chuyện này. Nhưng nếu lỡ như Tiêu tông lật lọng, như vậy, mong rằng các vị bằng hữu đang ngồi đây tận mắt chứng kiến có thể nói thay vài lời công đạo.
Nói xong, ánh mắt Tần Vô Ưu rất bình thản quét nhìn mọi người, thu hết sắc mặt của bọn họ vào trong đáy mắt, cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người thủ tịch trưởng lão Viêm Tự Tại của Vân Dương tông, cười tủm tỉm nói:
- Tần mỗ nhớ được, lúc đó người đứng ra đầu tiên tự xưng bằng lòng chứng kiến cho hai vị hậu bối, đó là Viêm trưởng lão. Viêm trưởng lão thân là thủ tịch trưởng lão của Vân Dương tông, uy tín và phân lượng lời nói tự nhiên rất nặng, đến lúc đó nếu như có thể được mấy lời công đạo của Viêm trưởng lão, nói vậy Tiêu tông cũng sẽ không thể gánh lấy bêu danh mà cố ý gây sự. Viêm trưởng lão, có đúng không?
Mọi ánh mắt nhất thời đổ dồn lên trên người Viêm Tự Tại, toàn thân Viêm Tự Tại khó chịu một trận, đứng dậy, cười khan một tiếng, hàm hàm hồ hồ nói:
- Tần phủ chủ nói tự nhiên… Có lý. Chính là Tiêu tông này làm việc, khả năng không như phỏng đoán của chúng ta… Lão hủ mới vừa chợt nhớ ra trong tông còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, phải lập tức trở về tông môn một chuyến… Ngày khác nếu Tần phủ chủ có rảnh rỗi, hoan nghênh đến Vân Dương tông ta làm khách.
Viêm Tự Tại nói xong, không đợi Tần Vô Ưu đáp lại, liền dẫn đệ tử tông môn cấp tốc rời đi.
Vân Dương tông đi đầu, các tông môn khác cũng ào ào tìm lý do cáo từ rời đi. Hôm nay xảy ra chuyện lớn nhường này, bọn họ tự nhiên phải trước tiên về báo lại tông môn hoặc thương lượng tiếp theo ứng đối với chuyện có khả năng phát sinh như thế nào. Trước khi Thiết Hoành Quân rời đi, do dự một chút, sau đó vẫn đi đến trước mặt Vân Triệt, lấy ra một viên thuốc màu đỏ thắm, nhỏ giọng nói:
- Vân huynh đệ, đây là hồi huyền đan trung cấp dược đường Thiết Thương môn chúng ta đặc chế, chắc có thể giúp ngươi mau khôi phục chút.
Vân Triệt cũng không lui bước, đưa tay tiếp nhận, ném thẳng vào trong miệng, sau đó mỉm cười nói:
- Đa tạ Thiết huynh.
Thiết Hoành Quân do dự một lát, mở miệng nói:
- Vân huynh đệ, Tiêu Lạc Thành chẳng những là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi ở Tân Nguyệt thành, càng chứa đầy hy vọng của toàn bộ tương lai ngoại tông Tiêu tông, hiện giờ hắn bị một chiêu của Vân huynh đệ phế đi, Tiêu tông tuyệt đối không có ý bỏ qua. Tiêu tông này mặc dù chỉ là ngoại tông thứ mấy trăm của tổng tông, nhưng thế lực khổng lồ, vẫn vượt xa tưởng tượng của Vân huynh đệ, cũng không phải Vân huynh đệ có thể chống lại… Cho nên, đề nghị Vân huynh đệ lập tức rời khỏi Tân Nguyệt thành, càng nhanh càng tốt… Cho dù chạy trốn như kẻ hèn nhát, trước giữ được tính mạng, chuyện sau đó để nói sau, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Từ trong mắt Thiết Hoành Quân, Vân Triệt thấy được lo lắng rõ ràng, trong lòng nhất thời cảm động, nghiêm cẩn gật đầu nói:
- Thiết huynh yên tâm, ta đã dám làm như thế, liền tự nhiên nghĩ tiếp theo nên ứng đối với hậu quả như thế nào. Cảm tạ lời khuyên của Thiết huynh.
Các khách mời lục tục rời đi, sau nửa khắc đồng hồ, trong đại điện liền chỉ có người của Tân Nguyệt Huyền phủ. Mà đệ tử các cấp của Tân Nguyệt Huyền phủ đều vọt tới chung quanh Vân Triệt.
- Vân sư đệ, đây là thuốc chữa thương dược chi phủ trong phủ chúng ta làm, cho dù đối với nội thương hay ngoại thương đều có hiệu quả chữa trị rất tốt.
Nhiều đệ tử ào ào lấy thuốc chữa thương tốt nhất trên người mình ra, sau đó phía sau tiếp phía trước nhét vào trong tay Vân Triệt.
- Vân sư đệ, ngươi thật sự là đệ tử hôm nay gia nhập Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta sao? Vẫn còn có phần không thể tin được, Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta, làm sao có thể xuất hiện một thiên tài còn lợi hại hơn bảy tông môn!
Một nữ hài mười bảy mười tám tuổi tràn đầy kích động hỏi, đôi mắt đẹp đánh giá trên người Vân Triệt lần này đến lần khác.
- Cắt! Thiên tài của bảy tông môn tính là gì, Vân sư đệ của chúng ta đã phế Tiêu Lạc Thành ngay lập tức… Hơn nữa chỉ dùng một chiêu! Tiêu Lạc Thành là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi ở Tân Nguyệt thành, Vân sư đệ đã phế hắn ngay lập tức, Vân sư đệ kia, chẳng phải thành “Người đệ nhất” mới?
- Nói không sai! Người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi ở Tân Nguyệt thành hiện giờ lại ở trong Tân Nguyệt Huyền phủ chúng ta… Quả thật giống như nằm mộng!
- Vân sư đệ, ngươi là người ở đâu? Năm nay thật sự chỉ có mười sáu tuổi sao? Tuy rằng tuổi của ngươi nhìn qua thật nhỏ, nhưng lại lợi hại như vậy, thật sự khiến cho người ta không thể tin tưởng được ngươi mới mười sáu tuổi…
Gần như mọi ánh mắt đều tập trung lên người Vân Triệt, trong đó nhiều kính nể, sùng bái, ngưỡng mộ, đương nhiên, cũng không thiếu hâm mộ ghen tỵ. Nếu Vân Triệt dưới tình hình khác hoặc trường hợp khác để cho mọi người kiến thức được thực lực của hắn, như vậy hoàn toàn không đến mức dẫn tới hiệu quả như vậy, nhưng yến hội hôm nay, Vân Triệt chẳng những lấy thực lực khiếp sợ toàn trường, càng khiến cho Tân Nguyệt Huyền phủ bị bảy tông môn áp chế không biết bao nhiêu năm hung hăng hãnh diện một phen, khiến cho bọn họ kính nể kinh thán Vân Triệt rất nhiều, càng nhiều thêm một phần cảm kích.
Lý Hạo che ngực đi tới, gật đầu cảm kích với Vân Triệt, nói:
- Vân sư đệ, cảm tạ ngươi đã giúp ta báo thù một tên, tuy rằng nói như vậy có phần dõng dạc… Về sau trong phủ nếu như có ai khi dễ ngươi, ta là người đầu tiên sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
- Ha ha, cũng tính cả ta một người.
Lý Hạo Nhiên đường ca của Lý Hạo cũng ha ha cười nói.
- Tỷ phu, hóa ra huynh lợi hại như vậy!
Hạ Nguyên Bá cũng không để ý đến vết thương trên người đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Triệt:
- Trước kia đệ luôn sùng bái tỷ đệ nhất, về sau, người đệ sùng bái nhất chính là tỷ phu.
- Được rồi, mọi người đừng vây quanh Vân Triệt nữa. Tuy rằng hắn không bị trọng thương gì, nhưng Huyền lực tiêu hao quá lớn, chịu không được các ngươi tranh cãi ầm ĩ như vậy.
Ở Tân Nguyệt Huyền phủ có thể nói Lam Tuyết Nhược có uy tín cao nhất. Cho dù là thực lực của nàng, tướng mạo, khí chất hay là tính cách của nàng, đều khiến phần đông nam nữ đệ tử trong Huyền phủ đều bị thuyết phục thật sâu. Một câu nói ngắn ngủi của nàng, khiến chung quanh huyên náo bỗng chốc yên tĩnh lại, Lam Tuyết Nhược đi đến bên Vân Triệt, lo lắng nói:
- Vân sư đệ, nếu ngươi làm tổn thương Tiêu Lạc Thành, tất cả còn dễ nói, nhưng Tiêu Lạc Thành lần này không chỉ bị thương, còn phế bỏ, Tiêu tông nhất định sẽ trả thù, nói không chừng sẽ lập tức tìm tới cửa. Về chuyện này, bọn họ vốn không có khả năng hết lòng tuân thủ cái gọi là hứa hẹn “Tuyệt đối không truy cứu” kia, toàn bộ Tân Nguyệt thành, cũng chưa có người nào hoặc thế lực nào có thể ước chế bọn họ hết lòng tuân thủ hứa hẹn này… Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Lời Lam Tuyết Nhược nói, khiến các đệ tử đang hưng phấn bỗng chốc nguội lạnh, sắc mặt đều thay đổi đến vô cùng ngưng trọng. Thế lực của Tiêu tông ở Tân Nguyệt thành có bao nhiêu khổng lồ, bọn họ đều biết rõ ràng. Chuyện Tiêu Lạc Thành bị phế sẽ đưa tới Tiêu tông trả thù mãnh liệt cỡ nào, bọn họ cũng có thể tưởng tượng đến. Trả thù của Tiêu tông… Trong thành Tân Nguyệt, ai có thể thừa nhận?
Có lẽ lựa chọn duy nhất của Vân Triệt, chính là lập tức rời khỏi Tân Nguyệt thành, trốn đi càng xa càng tốt.
- Ha ha ha ha, chuyện này, các ngươi không cần quan tâm nhiều.
Theo một tiếng cười bình thản, Tần Vô Ưu cười ha ha đã đi tới:
- Thân là phủ chủ, ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt đệ tử trong phủ, các ngươi đừng lo. Nếu vừa mới tân nhậm đã khiến cho Tiêu tông khi dễ đệ tử, ta cũng không có mặt mũi ở lại Tân Nguyệt Huyền phủ.
- Phủ chủ đại nhân.
Nhìn thấy Tần Vô Ưu đến gần, các đệ tử ào ào hành lễ. Tần phủ chủ này bình thản hơn vị Chu phủ chủ trước nhiều, cũng thần bí rất nhiều, thực lực, càng thắng được không biết bao nhiêu lầm. Lấy thực lực của hắn, cho dù ở Thương Phong hoàng thành, đều đủ xếp vào hàng ngũ cao thủ, ở trong Tân Nguyệt thành này, càng không kém môn chủ tông chủ đời này của bảy tông môn. Một nhân vật như vậy, lại đi tới Tân Nguyệt thành nhậm chức phủ chủ, khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.
- Phủ chủ đại nhân.
Vân Triệt cũng thi lễ rất cung kính, trong ánh mắt lộ ra chút quái dị.
- Không tốt lắm, chỉ có điều, như đã nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Vô Ưu ngẩn ra, sau đó trên mặt thoáng qua nét cười bất đắc dĩ, nói:
- Một khi đã như vậy, thế theo ta nói chuyện đi… Mấy vị trưởng lão, mang theo chúng đệ tử về Huyền chi phủ trước, về phần chủ điện này, hai khắc sau lại cho người đến quét dọn đi.
Chúng trưởng lão biết Tần Vô Ưu có chuyện muốn nói riêng với Vân Triệt, đồng thời lên tiếng trả lời, sau đó mang theo các đệ tử rời đi.
Sau khi bước ra khỏi đại môn chủ điện, Mộ Dung Dạ quay đầu thoáng liếc nhìn Vân Triệt, trên mặt khẽ hiện lên cười lạnh vui sướng khi người gặp họa: Thế mà lại phế đi Tiêu Lạc Thành… Lần này ta xem ngươi chết ra sao!
Trong chủ điện rộng lớn chỉ còn lại hai người Vân Triệt và Tần Vô Ưu. Trong yên tĩnh, hai người trong lúc nhất thời đều yên lặng nhìn nhau, hồi lâu đều không mở miệng. Đối mặt với phủ chủ có lai lịch và thực lực cường đại, lại khắp nơi lộ ra thần bí này, ánh mắt Vân Triệt rất bình tĩnh, trái lại Tần Vô Ưu, thần sắc hơi phức tạp.
Cuối cùng, vẫn là Tần Vô Ưu mở miệng trước, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Haizzz, không nghĩ tới Tần Vô Ưu ta tung hoành cả đời, uy phong khắp chốn, lại bị ngươi tiểu oa nhi tử này hung hăng tính kế một phen… Hơn nữa biết rõ bị tính kế còn không thể không nhảy vào.
Vân Triệt cũng cười, cười cực kỳ ngượng ngùng, cung kính làm một lễ vãn bối:
- Vãn bối không biết trời cao đất rộng, khiến Tần phủ chủ chê cười.
- Lời nói vô dụng khách sáo này không cần nói.
Tần Vô Ưu phất tay, vẻ mặt đau khổ, sau đó bỗng nhiên nói:
- Ngươi cứ xác định như vậy, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ ngươi? Ta lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi cũng là lần đầu tiên gặp ta. Ta tới Tân Nguyệt thành chẳng qua mới chỉ một tháng, người biết ta có lẽ không ít, nhưng người hiểu biết ta, có thể nói một người cũng không có. Ngươi lại có tự tin từ đâu tới? Ngươi không phải không biết rằng, chỉ cần ta hơi chút do dự, cái mạng nhỏ của ngươi hôm nay liền triệt để nộp lại ở đây. Mà nếu đổi lại là người khác, trong mười người, có chín người rưỡi ngay cả do dự cũng không có, quản ngươi là thiên tài gì, liền vẫn giao cho Tiêu tông… Ngươi phế đi là thiếu tông chủ và tương lai hy vọng của tông môn người ta!
- Muốn hoàn toàn hiểu biết một người, thường thường cần vài năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm. Nhưng nếu muốn biết tính tình cơ bản của một người, chỉ cần quan sát ánh mắt của kẻ đó là đủ rồi. Phủ chủ đại nhân cảm thấy như thế nào?