Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 96: Chạy trốn (thượng)

Chương 96: Chạy trốn (thượng)

Shared by: truyendichgiare.com

=== oOo ===



- Đã trở lại. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của các ngươi, dường như đã lấy long đan tới tay.



Vân Triệt đứng trước mặt bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói.



Chỉ có điều Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo như thế nào cũng không bình tĩnh được. Tiêu Thiên Nam kích động nói:



- Cảm giác lúc trước của tiền bối quả thật một chút cũng không sai, Hắc Nguyệt thương hội, lại thật sự có một viên long đan, hơn nữa phẩm cấp cao tới Vương Huyền! Khi ta đưa ra muốn mua long đan, bọn họ hoàn toàn phủ nhận tồn tại của long đan, mà khi ta lấy thẻ tử kim tiền bối đưa cho, thái độ của bọn họ liền thay đổi hoàn toàn, chẳng những chủ động lấy long đan ra, ngược lại còn cho chúng ta một giá tiền cực thấp. Nhưng muốn chúng ta dù thế nào cũng không thể tiết lộ một chút tin tức về long đan này.



Hiện giờ kính ngưỡng của Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo đối với Tà tâm thánh thủ này giống như nước sông cuồn cuộn, hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới sinh thời có thể tận mắt thấy được Vương Huyền đan trong truyền thuyết, còn cầm ở trong tay. Một đường trở về này, hai người lấy tốc độ nhanh nhất, vừa hưng phấn, vừa cẩn thận chạy về, bọn họ một tay che trời ở Tân Nguyệt thành, lại vẫn có một cảm giác lo lắng đề phòng.



- Bọn họ thu bao nhiêu tiền?



Vân Triệt nói.



- Sáu mươi vạn tử huyền tệ.



Tiêu Thiên Nam vội vàng trả lời. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu như không nhìn vào thẻ tử kim, ở Thương Phong đế quốc đừng nói sáu mươi vạn, cho dù sáu trăm vạn tử huyền tệ cũng không có khả năng mua được. Tuy rằng thoáng cái gần như vét sạch toàn bộ tài chính có thể sử dụng của phân tông, nhưng hắn vẫn cảm giác hoàn toàn nhặt được tiện nghi cực lớn.



Chân mày Vân Triệt không bị khống chế run run hai lần… Hắc Nguyệt thương hội này, thật má nó hắc! Năm vạn mua từ trong tay mình, sau đó lại sáu mươi vạn qua tay… Hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người trước mắt này, giá tiền này quả thật giống như nhặt không!



- Lấy long đan ra cho ta nhìn xem.



Nói xong, Vân Triệt tiếp nhận Vương Huyền long đan Tiêu Thiên Nam đưa tới, giả vờ giả vịt quan sát một phen, gật đầu nói:



- Quả nhiên là Vương Huyền long đan không sai, hơn nữa còn là một viên long đan của Viêm long trưởng thành, thời gian lấy được trong vòng hai tháng. Rất tốt, có viên Vương Huyền long đan này đây, khiến huyền mạch Tiêu Lạc Thành phục hồi như cũ sau đó cấp bậc Huyền lực trực tiếp đạt tới Địa Huyền cảnh, hoàn toàn dễ dàng.



Tiêu Thiên Nam vui mừng quá đỗi. Sáu mươi vạn tử huyền tệ tạo nên một thiên tài trước nay chưa từng có mười sáu tuổi đã là Địa Huyền cảnh… Trên thế giới này quả thật không có chuyện nào càng tiện nghi hơn chuyện này.



Vân Triệt trả long đan này lại cho Tiêu Thiên Nam, dặn dò:



- Bảo quản cho tốt, đừng để cho bất cứ kẻ nào biết được sự tồn tại của nó, bằng không, thất phu vô tội, hoài bích có tội, toàn bộ tông môn có chút năng lực của Thương Phong đế quốc cũng có thể đến cửa. Tổng tông của các ngươi, càng sẽ đi tới yêu cầu trước tiên.



- Vâng, chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.



Tiêu Thiên Nam tự nhiên biết quan hệ lợi hại trong đó, hắn suy nghĩ, thử nói:



- Chỉ có điều, hơi thở của Vương Huyền long đan này rất đặc thù, nếu gặp được người trong nghề, khó tránh khỏi sẽ bị nhận ra từ rất xa. Bởi vì cái gọi là đêm dài lắm mộng, không biết tiền bối có lập tức bắt đầu làm vì Lạc Thành… Ờ… Cái kia không…



Sắc mặt Vân Triệt ngưng trọng lên, một lúc sau chậm rãi gật đầu, nói:



- Đêm dài lắm mộng… Nói không sai. Cũng được, vậy đưa chuyện chữa trị huyền mạch lên lịch trình đi. Bắt đầu từ ngày mai. Chỉ có điều, muốn “Phá rồi lại lập”, chỉ cần một viên Vương Huyền long đan còn chưa đủ, còn cần một chút tài liệu đặc thù khác, mà chút tài liệu đặc thù này trong kho bảo vật tông môn các ngươi không có. Nhưng mà Hắc Nguyệt thương hội chắc có dự trữ, như vậy đi, Tiêu tông chủ, ngươi để một người dẫn ta đi Hắc Nguyệt thương hội một chuyến, phương pháp nghịch thiên này, có yêu cầu đối với tài liệu cực kỳ hà khắc, ta phải tự mình đi một chuyến.



Tiêu Thiên Nam kích động trong lòng, vội vàng nói:



- Được, ta liền tự mình đi cùng tiền bối. Có ta ở đây, trong vòng Tân Nguyệt thành này, tuyệt đối không có bất kỳ ai có thể gây tổn thương đến tiền bối một sợi tóc.



- Không, ngươi đi không thích hợp.



Vân Triệt lắc đầu, thản nhiên nói:



- Ngươi thân là người đứng đầu tông môn, nếu tự mình đến với ta, khó tránh khỏi sẽ có người để ý tới thân phận của ta, trước kia ta dạo chơi tứ phương, người khác biết thân phận cũng không sao cả, nhưng hiện giờ ta phải lưu lại đây chữa khỏi thương tổn cho tôn nhi Lạc Thành, liền tuyệt đối không thể để cho người biết ta ở trong này. Tiêu tông chủ, tìm một người đáng tin cậy, lại không tính là quá thu hút theo giúp ta thôi.



- Vẫn là tiền bối suy nghĩ chu toàn.



Tiêu Thiên Nam chấp nhận sâu sắc lời nói của Vân Triệt, thoáng suy nghĩ, sau đó nói:



- Vậy ta đây sắp xếp Tiêu Tại Hách đi cùng tiền bối đi. Tuy rằng Tại Hách tuổi này, nhưng đã mới vào Linh Huyền cảnh, cho dù phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng nhất định có thể bảo vệ tiền bối chu toàn.



Rất nhanh, Tiêu Tại Hách được gọi tới, mang theo Vân Triệt đi xuống chân núi.



––––––––––––––



Tân Nguyệt Huyền phủ.



Vân Triệt đã biến mất ba ngày.



Tuy rằng trước khi đi Vân Triệt để lại tờ giấy, kêu Hạ Nguyên Bá không cần lo lắng cho hắn, nhưng Hạ Nguyên Bá lại có thể không lo lắng sao, ba ngày gần như vòng vo toàn bộ Tân Nguyệt thành mấy lần, lại không tìm được một chút bóng dáng của hắn, ngay cả người từng gặp hắn cũng không có. Còn Lam Tuyết Nhược cũng biểu hiện sốt ruột giống như Hạ Nguyên Bá, cùng với Hạ Nguyên Bá tìm khắp Tân Nguyệt thành.



Đến một ngày này, nàng thật sự đợi không nổi nữa.



- Ta phải đi Tiêu tông nhìn xem! Đã dò la nhiều ngày như vậy, trong thành Tân Nguyệt lại một người từng gặp hắn cũng không có, chuyện này rất không bình thường. Ta hoài nghi, hắn chắc bị Tiêu tông lặng yên không tiếng động bắt đi, trên căn bản đây là khả năng duy nhất.



Lam Tuyết Nhược lạnh lùng nói.



Tần Vô Ưu thở dài một tiếng, nói:



- Haizzz, ta cũng nghĩ như vậy. Chính là, thứ nhất không hề có bằng chứng, thứ hai, đã ba bốn ngày, hắn phế bỏ Tiêu Lạc Thành, Tiêu Thiên Nam hận hắn thấu xương, nếu rơi vào trong tay Tiêu Thiên Nam, hiện giờ chắc đã sớm…



Lam Tuyết Nhược cắn môi, vẻ mặt kiên quyết nói:



- Chết phải thấy thi thể! Sống phải thấy người! Nếu hắn còn sống, nhất định phải nghĩ cách cứu hắn về.



Tần Vô Ưu ngẩn người ra, nói:



- Điện hạ, vì sao ngươi lại coi trọng Vân Triệt này đến mức như vậy? Không nói đến thời gian ngươi và hắn tiếp xúc chẳng qua mới chỉ một ngày mà thôi, coi như tính trên phương diện tư chất, Phần Tuyệt Trần của Thương Phong Huyền phủ có tuổi gần với hắn, lại còn siêu việt hơn hắn gần như hai đại cảnh giới, ngoài Phần Tuyệt Trần, người của Thương Phong Huyền phủ siêu việt hơn Vân Triệt cũng nhiều đếm không xuể, vì sao ngươi lại chấp nhất với hắn như vậy?



Lam Tuyết Nhược khẽ nhắm mắt, sâu xa nói:



- Lúc đầu ta đúng là có cân nhắc đến Phần Tuyệt Trần. Nhưng mà… Tuy rằng hắn phản bội Phần Thiên môn, nhưng dù sao cũng là người sinh ra từ Phần Thiên môn, còn là nhi tử thân sinh của môn chủ, cho dù nhập vào hoàng thất ta, cũng bị người lên án. Hơn nữa, ngươi rõ ràng nhất tính tình của hắn, trầm mặc ít lời, không nhiều tình cảm, lại cao ngạo tự phụ giống như sói, bởi vì ngạo khí, ngay cả Phần Thiên môn cũng bội phản, sao lại cam nguyện trung thành vì hoàng thành. Trên thế giới này, vốn không có ai có thể chân chính khống chế hắn.



- Mà Vân Triệt… Tần phủ chủ, người chênh lệch cấp bậc vượt qua một đại cảnh giới, lại một chiêu phế bỏ đối phương, ngươi từng nghe nói tới chưa? Ta từ nhỏ tu luyện Đế vương tâm quyết, thiên về nhìn thấu tâm tư nhất, ngay cả Phần Tuyệt Trần cũng không trốn thoát được ánh mắt của ta, nhưng khi ta đối mặt với Vân Triệt, lại không cách nào nhìn thấu hắn dù chỉ một ít. Ta nghĩ khi Tần phủ chủ đối mặt với hắn, cũng nhất định có cảm giác giống vậy. Người như vậy, ta đời này ít thấy. Đáng sợ nhất là, tuổi của hắn chẳng qua mới mười sáu tuổi.



Tần Vô Ưu nói:



- Điện hạ nói không sai, hắn lòng dạ sâu không lường được, ta từ trong ánh mắt hắn, nhìn thấy tất cả đều là điều mà hắn muốn cho ta nhìn thấy, thứ hắn không muốn để cho ta nhìn thấy, ta dò xét không ra được chút gì. Chẳng qua, người như vậy, nhất định còn khó khống chế hơn Phần Tuyệt Trần.



- Không, vậy không giống.



Lam Tuyết Nhược lắc lắc đầu:



- Ta cần không phải là khống chế, chỉ hy vọng hắn đến lúc đó có thể đại biểu cho hoàng thất, giúp ta một chuyện này mà thôi. Ngày ấy ở trên yến hội, vì Hạ Nguyên Bá bị đánh trọng thương, hắn nổi giận tại chỗ, càng không tiếc nặng tay với người đã làm Hạ Nguyên Bá trọng thương trước bao nhiêu người. Chỉ cần thành tâm với hắn, hắn cũng sẽ lấy thành tâm đối đãi lại, hơn nữa hiện giờ hắn thân như lục bình, không có chỗ có thể đi, sau khi theo ta đến Thương Phong Huyền phủ, tất cả đều sẽ thuận lý thành chương. Mà trước mắt, chính là một cơ hội tuyệt hảo. Nếu hắn thật sự trong tay Tiêu tông, nhưng lại còn sống, cứu hắn ra, hắn tất nhiên sẽ nhớ kỹ ân tình này, vào thời điểm kia, cũng nhất định sẽ không cự tuyệt.



Cho dù đã rất nhiều lần nghe đủ loại lý do mà Lam Tuyết Nhược nói ra, Tần Vô Ưu lại không cách nào hoàn toàn lý giải được coi trọng và tin tưởng Vân Triệt của nàng rốt cuộc đến từ đâu. Dù sao, tuy rằng biểu hiện của Vân Triệt cực kỳ kinh người, nhưng khởi điểm của hắn thật sự quá thấp. Mười sáu tuổi Nhập Huyền cảnh cấp một, ở Tân Nguyệt thành được cho là hàng đầu, nhưng ở trên vũ đài đó… Quả thật rất không đáng nhắc tới.



Hơn nữa khoảng cách tới lúc đó, cũng đã rất gần cực kỳ gần. Trong vòng thời gian ngắn như vậy, hắn sao có thể đạt tới độ cao như mong muốn.



Có lẽ, là “Đế vương tâm quyết” của nàng cảm thấy cái gì đi.



- Nếu là quyết định của điện hạ, ta đương nhiên sẽ không phản đối. Nếu điện hạ kiên trì, ta liền cùng điện hạ đi đến phân tông một chuyến đi.



Tần Vô Ưu hơi bất đắc dĩ nói, tuy rằng hắn biết nếu Vân Triệt thật sự rơi vào trong tay Tiêu tông, nhất định dữ nhiều lành ít.



- Không cần, chuyện này tốt nhất không nên dính dáng quan hệ với Tân Nguyệt Huyền phủ. Bản thân ta đi xem là được. Lúc cần thiết, ta sẽ để lộ rõ thân phận.



Tần Vô Ưu do dự trong chốc lát, gật gật đầu.



Vân Triệt và Tiêu Tại Hách đi được hai khắc, đoán chừng đã ra tông môn. Tiêu Thiên Nam luôn nâng niu viên Vương Huyền long đan đỏ lóng lánh kia trong lòng bàn tay, một chút cũng không dám buông ra. Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ trán, nói:



- Bách Thảo, mau đi kho bảo vật, lấy hòm làm thành từ tuyết sơn hàn ngọc tới!



Tiêu Bách Thảo đáp tiếng rời đi… Không quá bao lâu, hắn gần như vừa lăn vừa bò chạy về, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ, giống như ban ngày ban mặt mà gặp phải ma quỷ, hắn bỗng chốc gục trước mặt Tiêu Thiên Nam, giọng run rẩy nói:



- Tông… Tông chủ! Kho bảo vật… Kho bảo vật không… Trống không… Trống không!!



- Trống không? Cái gì trống không?



Tiêu Thiên Nam lộp bộp trong lòng, nhất thời chưa hoàn toàn phản ứng kịp.



Tiêu Bách Thảo hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, khó khăn nói:



- Không còn cái gì nữa… Bảo vật trong khố… Không còn cái gì nữa… Không còn cái gì nữa!!



- Cái… Cái gì!?



Tiêu Thiên Nam quá sợ hãi, đứng ngây người một lát, sau đó như điên lao về phía kho bảo vật.





Trang 49# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch