Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngốc Bạch Ngọt Ở Thập Niên 60

Chương 10: Tiêu tiền

Chương 10: Tiêu tiền

Xuyên không được 3 ngày.

Cuối cùng, Khương Điềm Điềm đã được thấy vẻ ngoài chính mình từ trong gương.

Cô có một khuôn mặt trắng nõn như hạt dưa non, con mắt không to lắm, nhưng là đôi mắt biết cười, trời sinh nhìn rất ngây thơ; sống mũi cao cao, đôi môi hồng nhạt.

Tóc Khương Điềm Điềm có phần hơi xoăn tự nhiên, tuy cắt kiểu tóc Lưu Hồ Lan có phần quy cũ, lại có hơi thở của thời đại, nhưng bởi vì chất tóc xoăn tự nhiên thành ra nhìn cô rất đáng yêu.

Có thể nói, Khương Điềm Điềm cô tuy không phải là tuyệt sắc đại mỹ nhân, nhưng lại tuyệt đối có thể nói là tiểu cô nương thanh tú nha.

Khương Điềm Điềm liền vui vẻ, thích thú xoay trái một chút, quay phải xem chút, từ đáy lòng gật đầu: "Lão bá, tay nghề của ngài thật tốt."

Cô lắc lắc đầu, rất cao hứng: "Nhẹ nhàng thoải mái như vậy thật tốt."

Có trời mới biết được sự mệt mỏi cùng với bất tiện của việc để tóc dài ngang thắt lưng như nào ah.

Quả nhiên tóc ngắn vẫn tốt hơn!

Khương Điềm Điềm cao hứng, lão bá cũng cao hứng, ông gật đầu tán thưởng: "Cô bảo dưỡng tóc thật không tệ."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô còn có thể từ ánh mắt mỉm cười của lão bá nhìn ra được...

sự chân thành tha thiết đấy.

Lại nghĩ tới Đại thẩm cách vách cũng khen cô như vậy, Khương Điềm Điềm yên lặng bó tay rồi.

Cho nên nói mái tóc khô vàng cùng chẻ ngọn kia của cô đúng là không tồi trong thời đại này phải không?

Quả nhiên, tiểu thuyết đều gạt người.

Cái gì mà mái tóc dày đen bóng, óng ả, hừ, gạt người!

Khương Điềm Điềm lấy được một mao tiền, vui vẻ mà rời khỏi cửa hiệu cắt tóc, cô đúng là không đáng tin, sống hai kiếp mà số tiền đầu tiên kiếm được lại từ một đống lông!

Một mao tiền!!!

Mà lúc này còn đang mừng thầm trong lòng!

Không sai, là mừng thầm, hì hì hi!

Món tiền đầu tiên!

Khương Điềm Điềm rất nhanh đã tìm được chỗ cung ứng và tiếp thị của công xã, có tiền mà không tiêu chính là ngu ngốc! Khương Điềm Điềm sải bước vào cửa, tuy lần đầu tiên tới đây, cô không biết gì nhưng chuyện xài tiền thì cho dù là đứa bé cũng không cần thầy dạy vẫn tự hiểu được nga.

Đầu tiên là đồ dùng sinh hoạt, diêm không thể thiếu, một phân tiền một hộp, lấy năm hộp! Muối ăn, năm phân tiền một túi, mua một túi.

Chỉ mới mua được hai thứ mà một mao tiền bán tóc của Khương Điềm Điềm đã bị chỗ cung ứng NGAO...OOO một ngụm nuốt lấy.

Khương Điềm Điềm: "..."

Sau một lúc hụt hẫng, cô lặng lẽ lấy ra "Ngân hàng nhỏ" của bản thân, lập tức hăng hái chạy sang quầy hàng khác, tuy nhiên, cái này cần vé phiếu, cái kia cũng cần phiếu.

Tiền của Khương Điềm Điềm không nhiều lắm, một phiếu cũng không có, thế nhưng cũng không làm trì hoãn sự hăng hái của cô.

(cho bạn nào chưa biết thì phiếu dùng để đổi một số đồ vật cụ thể vd: phiếu thịt để mua thịt, phiếu vải để mua vải,..vân vân và mây mây cái nào cần mua bằng phiếu thì do t.giả quy định =.=)

Xà bông thơm không thể không mua.

Cái này không cần phiếu, năm mao tiền.

Dầu Cáp Lỵ không thể không mua, sau này cô phải làm việc cho rất cần đồ để bảo dưỡng tay.

Cái này không phiếu, năm mao tiền.

Kem bảo vệ da, với tư cách là nữ đồng chí, làm sao có thể không mua kem bảo vệ da đây! Lại không cần phiếu, hai khối tiền.

Kem đánh răng thì không thể thiếu bàn chải được.

Cái này cũng không cần phiếu, lại tiêu hết tám mao.

Khăn tắm cũng là đồ thiết yếu, cái trong nhà kia nhìn không ra khăn tắm nữa rồi.

Hơn nữa một cái để lau người, một cái để lau tóc, rất vệ sinh nha.

Hai khối tiền...

Mua!

Khương Điềm Điềm mang ra cửa "Khoản tiền lớn" 6 khối 8 mao 3 phân, thoáng cái chỉ còn lại 1 khối lẻ 3 phân.

Cô trơ mắt nhìn một khối lẻ ba phân trong tay, nghĩ lại mình còn chưa ăn cơm, liền dùng 3 phân tiền mua bánh ngọt, 3 mao tiền một cân, Khương Điềm Điềm cảm giác mình là người đặc biệt tiết kiệm rồi, chỉ mua một cái, bánh to chưa bằng nắm tay của cô, hai ba ngụm là ăn hết rồi.

Hương vị rất đặc biệt, có chút vị của ngô.

Khương Điềm Điềm ăn xong rồi, thỏa mãn mà cong cong con mắt: "Ăn ngon, liền mua một cân."

Đầu năm nay lại có người đi mua đồ mà không đem theo túi, người bán hàng giương mắt nhìn cô, nói: "Cô để chỗ nào vậy?"

Khương Điềm Điềm: "???"

Không cho túi để đựng thì thôi vậy, đến giấy báo cũng không có là sao ah?

Chẳng qua cô cũng không phải là người hay bới lông tìm vết ah, cô liền cởi mở trong một giây, nhập gia tùy tục nha, "Không sao, đưa tôi là được, tôi trực tiếp ăn luôn!"

Người bán hàng: "..."

Cô thấy mình chỉ còn 7 mao tiền, hỏi: "Chị gái, tôi muốn mua thịt, chị biết chỗ nào bán không?"

Người bán hàng: "......"

Cô đây bán hàng ở cung ứng công xã đã lâu, lần đầu gặp qua người như vậy!

"Cô có phiếu thịt sao?"

Khương Điềm Điềm thành thật lắc đầu: "Không có."

"Vậy cô đi tới đó thì làm được cái gì!" Người bán hàng gần như rống lên!

Khương Điềm Điềm: "Ah!"

Cô nháy mắt to: "Nếu vậy tôi không mua thịt nữa, mua xương thôi có cần phiếu không?"

Người bán hàng: "..."

Làm gì chuyện mua xương không!

"Xương đó một tí thịt cũng không có!"

"Vậy cũng không có vấn đề gì." Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm.

Người bán hàng: "..."

Chết tiệt, thật nghe không hiểu tiếng người!

Cảm giác này có chút giống em trai cô!

Trong phút chốc, cô cảm thấy thật mệt tâm: "Đi đi đi, theo của lớn đi ra ngoài, qua hai con đường chính là chỗ bán thịt, cô hãy đến đó hỏi."

Khương Điềm Điềm liền đem kem bảo vệ da cùng những đồ vừa mua gói bên trong khăn tắm, sau đó cầm cân bánh ngô tranh thủ thời gian chạy ra ngoài, cô phải nhanh, nhanh nữa ah! Nếu trở về trễ, xe trâu đi mất là phải tự đi bộ về đó.

Cô không muốn đâu!

Khương Điềm Điềm chạy tới chỗ bán thịt, quả nhiên, không có phiếu thịt thì một miếng cũng không bán, Khương Điềm Điềm giòn giã hỏi: "Đại thúc, tôi chỉ muốn mua chút xương, cũng cần phiếu sao?"

Đại thúc ngẩng đầu mắt trợn trắng: "..."

Tuy nhận được ánh mắt khinh bỉ nhưng Khương Điềm Điềm vẫn dùng mao tiền mua 2 khúc xương một miếng thịt vụn cũng, không, có! Sạch sẽ như thể đã dùng dao cạo qua từng chút một! Tuy rằng như vậy thì Khương Điềm Điềm cũng rất cao hứng, tại sao phải mất hứng chứ?

Cho dù có thịt thì không nhất định cô có thể nấu ngon được.

Làm canh xương hầm, cho thêm chút dầu cũng rất tốt.

Khương Điềm Điềm vội vàng chạy một mạch, đợi cô về tới, vẫn hơi muộn chút.

Nhưng mà đại đội trưởng và Dương Quế Hoa vẫn còn đợi cô tới.

Khương Điềm Điềm chạy đông đông đông: "Quế Hoa thẩm thẩm, ta đã về rồi!"

Dương Quế Hoa: "???"

Bà nghe được tiếng của Khương Điềm Điềm liền thấy một tiểu nha đầu một tay cầm bọc nhỏ, một tay cầm hai khúc xương chạy tới.

Nhìn cô một lúc, xém chút không nhận ra!

Dù sao, mấy lần gặp mặt trước, Khương Điềm Điềm đều rất lôi thôi, không ra sao, mà bây giờ nhìn lại thấy cô có chút đáng yêu!

Quả nhiên kiểu tóc làm thay đổi con người ah!

"Cô..."

Khương Điềm Điềm: "Con là Điềm Điềm ah, cắt ngắn tóc có phải nhìn con rất đáng yêu không?"

Dương Quế Hoa vốn định nói vài câu khích lệ, thoáng cái đã bị nghẹn lại cổ họng.

Cô đúng là có thể khoa trương tự khen chính mình ah.

Cảm giác này...

Như thế nào có chút giống thằng ranh con kia của Trần gia.

Cô cũng không cần phải khoe khoang mà!

Khương Điềm Điềm nhìn thoáng qua, thì thấy 4 nam 4 nữ có chút phong trần mệt mỏi đang ngồi trên xe bò, nhưng khi nhìn thấy quần áo họ mặc trên người đều không giống với các cô nương nông thôn.

Nhưng mà Khương Điềm Điềm cô là người đã chân chính "Gặp qua các mặt của xã hội", bởi vậy cũng không thấy họ ăn mặc tốt hơn mà nảy sinh hâm mộ.

Cô chỉ liếc nhanh một cái rồi nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm: "Đội trưởng bá bá, Quế Hoa thẩm thẩm, thực xin lỗi ah, con đã về trễ rồi.

Con cam đoan không có lần sau."

Thái độ thành khẩn nhận sai của cô làm cho đội trưởng cùng Dương Quế Hoa đều thỏa mãn gật đầu, Dương Quế Hoa: "Lên đây đi."

Khương Điềm Điềm: "Dạ!"

Xe trâu rất nhanh lên đường trở về, Dương Quế Hoa nhíu mày nhìn cô hỏi: "Con như thế nào mua nhiều đồ đạc như vậy."

Khương Điềm Điềm: "Trong nhà cái gì cũng không có..."

Dương Quế Hoa căm giận: "Đúng là người mẹ kế nhẫn tâm!"

Khương Điềm Điềm tranh thủ thời gian gật đầu, cô đem bánh ngô trong tay mình tách ra là hai, chia cho đội trưởng cùng Dương Quế Hoa: "Cho thẩm!"

Dương Quế Hoa lập tức: "Không được, chúng ta sao có thể lấy đồ của con, ta...

A...!"

Khương Điềm Điềm trực tiếp đưa đến trong miệng của bà.

Khương Điềm Điềm lại đem một cái khác thò tay đưa cho đại đội trưởng: "Cho ngài, món này rất ngon nha! Mùi bắp ngô thơm ngào ngạt, ăn ngon đến cắn mất đầu lưỡi cũng không biết nha."

Đại đội trưởng: "...

Ta thật sự không cần!"

"Người sao có thể không ăn nga." Cô lẩm bẩm.

Đại đội trưởng kiên quyết không cần, bởi vì ông quá mức kiên trì, Khương Điềm Điềm cũng không có cưỡng cầu.

Đại đội trưởng thoả mãn gật đầu.

Tuy đứa nhỏ này không biết cách đối nhân xử thế, nhưng là đứa trẻ ngoan, nhu thuận hiểu chuyện.

Rất nhiều năm về sau, đại đội trưởng nhớ tới lời nhận xét hôm nay liền cảm giác miệng có chút đâu.

Mẹ nó thật là sống uổng phí bốn mươi năm đến nổi không biết nhìn người! Nhu thuận hiểu chuyện? Đó là ảo giác của ông! Có điều bây giờ, Khương Điềm Điềm vẫn còn là tiểu Điềm đáng yêu nga.

Đại đội trưởng kiên quyết không muốn ăn, cô dành từng miếng từng miếng ăn hết.

Đại đội trưởng nhìn lướt qua đồ của cô, nói: "Trong tay chừa chút tiền đừng xài bừa bãi.

Tóc cô đã cắt ngắn vậy rồi, lần sau không còn tóc để bán đâu."

Khương Điềm Điềm: "Nha."

Đáp ứng rất tốt đấy có điều trong lòng không nghĩ như vậy!

Kinh nghiệm xương máu trong quá khứ của mẹ cô nói với cô rằng loại chuyện tiết kiệm tiền này, chỉ có đi đời nhà ma thôi!

Cũng giống như ông bà ngoại cô, lúc tuổi còn trẻ ăn bao nhiêu là khổ mới làm ra cơ đồ, đại khái là khổ nhiều hơn sướng, không dám ăn cũng không dám mặc.

Liền nuôi ra con gái cũng giống như vậy.

Mẹ của cô lúc sinh ra cô, nhà họ đã có tài sản hơn trăm triệu, tại ngoại ô còn có cả biệt thự lớn.

Vậy mà mẹ cô cứ mặc quần áo giá hơn mười khối đã vậy còn để cho chồng mình ăn mặc rất thể diện.

Kết quả thì sao!

Cô không xài thì sẽ có người thay cô sài!

Con của người cha cặn bã cô có thể tạo thành một đội bóng nhỏ rồi đấy! Con riêng nhà họ đã đủ thành viên cho đội bóng rổ còn có đội viên dự bị nữa cơ!

Một tháng cha cô đưa cho dì năm vạn tiền nuôi dưỡng cô; mà năm vạn này chỉ là phí nuôi dưỡng thôi, còn tất cả chi phí khác thì tính riêng.

Cô đã nghe lén được, mỗi tháng cha cô đưa cho dì ít nhất mười vạn tiền nuôi cô.

Cho nên dì luôn đối xử với cô rất tốt.

Về phần 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai của cô, nghe nói mỗi tháng chỉ ba vạn phí nuôi dưỡng.

Ông bà ngoại cô tiết kiệm cả đời, mẹ cô cũng tiết kiệm cả đời, thế nhưng kết quả thì sao? Tiền còn không phải bị người khác xài hết! Cho nên, Khương Điềm Điềm chưa bao giờ cảm thấy tiết kiệm tiền là phẩm chất tốt gì!

Tiền, chỉ có sài mới thực sự thể hiện giá trị của nó! Cũng mới chân chính là tiền của mình!

Nghĩ tới đây, Khương Điềm Điềm răng rắc một ngụm, đem miếng bánh ngô cuối cùng ăn hết!

Thấy cô đã ăn xong, mấy thanh niên trí thức mới thở dài một hơi, bọn họ sáng sớm đã tới đây còn chưa được ăn cái gì, bụng đã sớm đói bồn chồn.

Nếu không có ăn thì còn có thể chống cự, thế nhưng mà nha đầu ăn bánh rất thơm ngào ngạt đấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thỏa mãn, câu con trùng tham ăn trong bụng họ! Quay tít!

Cũng may, rốt cục đã ăn xong!

Đang lúc mọi người rốt cục yên lòng, thì Khương Điềm Điềm bắt đầu khiêm tốn hỏi: "Quế Hoa thẩm thẩm, người chỉ cho con cách hầm xương như thế nào được không?"

Dương Quế Hoa: "Con mua xương này đúng là một tí thịt cũng không có, nhưng mà dùng để nấu canh xướng vừa đủ.

Thẩm chỉ cho con, đầu tiên bỏ vào nước nấu cho sôi lên, xong cho lửa nhỏ lại, trước đừng gấp gáp ăn, ninh lâu chút, đầu khớp xương có thể có chút vụn thịt, cô đợi trong chốc lát, tủy xương sẽ ra, ninh cho đến khi nước thành màu trắng sữa..."

Tám cái thanh niên trí thức: "..."

Chúng ta, thật sự chưa ăn cơm ah! (mị cũng v, nữa đêm edit đoạn này đói dễ sợ)


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch