Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngốc Bạch Ngọt Ở Thập Niên 60

Chương 31: Phát Tài (1)

Chương 31: Phát Tài (1)

Phát tài rồi!

Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm bạo phát tốc độ kinh người, rất nhanh đã xuống núi.

Hai người thở hồng hộc, một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp chạy về nhà Khương Điềm Điềm! Khương Điềm Điềm lén la lén lút chạy tới cửa khóa chốt, lúc này Trần Thanh Phong đã đem túi đen mở ra, phiếu này, tiền này, rải đầy trên giường đất.

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong nhếch miệng, kích động đến nổi tay run run.

Khương Điềm Điềm cũng kích động vô cùng, mặt đỏ bừng, làm sao đoán được nga, có một ngày cô sẽ phấn khích quá độ đến nổi hấp ta hấp tấp như vậy.

Khương Điềm Điềm dùng sức nuốt nước miếng, nói: "Tiểu Phong Ca Ca."

Trần Thanh Phong cố gắng hòa hoãn cảm xúc chính mình, rốt cuộc cũng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn giường đất, nói: "Anh đếm tiền, em kiểm phiếu."

Hai người liếc nhau, lập tức đứng lên hành động.

Một mao, hai mao, ba mao...

Phiếu vải, phiếu thịt, phiếu lương thực...

Chưa đầy một lát xong, Trần Thanh Phong ngẩng đầu nói: "Anh nơi này có 36 khối 1 mao 8 phân"

Khương Điềm Điềm nói: "Năm phiếu vải, hai phiếu một thước, ba phiếu 0.5 thước; hai phiếu dầu(mỡ), một phiếu ghi 1(t.g kh ghi đơn vị), một phiếu ghi 2; ba phiếu thịt, một phiếu 1 cân, còn hai phiếu là nửa cân; bốn phiếu công nghiệp(không biết có tác dụng gì luôn); còn có mười hai phiếu lương thực, mỗi phiếu cũng không phải rất nhiều, 2 lạng, 3 lạng, 5 lạng đều có, tổng cộng là 2 cân 6 lạng; ngoài ra còn có phiếu máy may." (1 cân = ½ kg nhé, còn lạng chắc là 10 lạng = 1 cân, này QQ k sure lắm, ai biết chỉ QQ dới)

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, hơn nữa ngày, Khương Điềm Điềm nhẹ giọng: "Tiểu Phong Ca Ca, mấy thứ này, có nhiều không?"

Trần Thanh Phong lập tức gật đầu, điên cuồng gật đầu: "Rất nhiều, rất nhiều."

Hắn nhìn ra Khương Điềm Điềm không hiểu lắm, tinh tế giải thích: "Nếu trong nhà không có một người làm công, muốn tích góp hơn 30 khối thật sự rất khó khăn.

Như là tiền riêng của anh, chưa từng vượt quá 5 mao tiền.

như vậy em có thể hiểu rằng.

Trong nhà có người đi làm, tích góp được nhiều...

bằng này thì thật ra khá tốt.

Nhưng mà, tiền so với phiếu làm sao đáng giá bằng a! Người bình thường, cũng không có nhiều...

phiếu thế này, người thành phố cũng không có.

Đặc biệt còn có cái này!"

Trần Thanh Phong lấy ra một tấm phiếu, để trước mặt mình, kích động nói: "Phiếu máy may, đây chính là phiếu máy may a! Chỉ cần đưa phiếu này ra, cho dù là ở thành phố, có thể bán một cái một trăm đồng tiền."

Khương Điềm Điềm không hiểu vì cái gì mà phiếu máy may lại trân quý đến vậy, bất quá không làm trở ngại cô kích động nha, cô vui vẻ cực kỳ: "Như vậy chúng ta thật sự là giàu to rồi?"

Trần Thanh Phong nghiêm túc gật đầu: "Giàu to rồi, tuyệt đối giàu to rồi."

Khương Điềm Điềm: "Hì hì."

Cô vui vẻ, lúc sau thần thần bí bí hỏi: "Chúng ta như này được xem là đen ăn đen sao?"

Trần Thanh Phong kiên định lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải, chúng ta là hành hiệp trượng nghĩa.

Loại người bại hoại, làm hại đến mười dặm tám thôn như vậy, phải bị giáo huấn! Người làm chuyện xấu như thế chính là cầu tài, chúng ta thu tài vật của hắn chính là trừng phạt lớn nhất dành cho hắn!"

Khương Điềm Điềm: "Đúng!!!"

Điềm Điềm tươi cười sáng lạn!

Cô bởi vì vừa nãy điên cuồng chạy mà hai má hồng hồng, bây giờ cười lên, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, rất dễ thương và đáng yêu..

Trần Thanh Phong luyến tiếc rời mắt, hắn nhìn hai má cô, muốn tới gần một chút, gần một chút nữa.

Chỉ, anh không đành lòng để Điềm Điềm đáng yêu của mình phải chịu một chút ủy khuất.

Mặc kệ thế nào, có bao nhiêu tâm tư, đều phải kết hôn đã! Hắn chính là người đứng đắn.

(òoooooooo, đáng ewwwww)

Trần Thanh Phong yên lặng ho khan một tiếng, cố gắng nói cái khác, dời sự chú ý của chính mình.

Hắn cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc, nói: "Mấy thứ này, em giữ đi."

Khương Điềm Điềm: "Di? Vì cái gì nha? Sao anh không về nhà một ít?"

Trần Thanh Phong lắc đầu, hắn nói: "Không, đều cho em, coi như là tiền riêng của chúng ta.

Hai chúng ta hành hiệp trượng nghĩa không mạo hiểm sao? Nếu anh cầm về nhà, không chừng sẽ mẹ anh phát hiện.

Nếu cha mẹ cha biết lai lịch của thứ này, sợ là bị dọa, tối ngủ sẽ không yên.

Lại nói, làm sao biết được mẹ anh sẽ không nói cho người khác nghe.

Người biết càng nhiều thì càng không an toàn, một khi truyền ra chút tiếng gió, chỉ sợ sẽ rước đại phiền toái.

Em giữ đi, tạm thời đừng dùng tới, anh đi hỏi thăm xem Dương Liễu Đại đội cách vách xem có chuyện gì, xong rồi chúng ta tính tiếp."

Trần Thanh Phong là một nam nhân có thể xử lý rõ ràng, chuyện này sau một thời gian sẽ hiểu.

Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu, nói: "Được ạ."

Cô nhỏ giọng nói thầm, "Lại phải như chuột đào lỗ rồi."

Trần Thanh Phong cười chọt mặt cô: "Đồ này nọ, em đều chôn dưới đất sao?"

Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy nha."

Cô cũng không muốn giấu Trần Thanh Phong, nói: "Còn không thì để chỗ nào a?"

Trần Thanh Phong: "Kia, thật là."

Thế nhưng hắn nghiêm túc dặn dò: "Cũng đừng giấu quá sâu, có vài phiếu hiếm thấy, như là phiếu máy may, em giấu đi.

Còn phiếu lương thực vân vân, bình thường đều có kỳ hạn.

Chúng ta có thể dùng để đổi."

Khương Điềm Điềm nhanh chóng cúi đầu xem, quả nhiên, thì thấy phiếu lương thực có kỳ hạn đến tháng 6 năm nay.

Còn nửa năm ah.

Khương Điềm Điềm: "Vậy chúng ta đi công xã ăn một bữa luôn đi!"

Trần Thanh Phong lập tức: "Đừng đi công xã, chờ thêm vài ngày, mẹ anh bên kia chuẩn bị không sai biệt lắm.

Chúng ta liền lấy danh nghĩa mua đồ kết hôn để đi tới huyện.

Chi tiêu số tiền này ở huyện! Cái tên kia ở Dương Liễu Đại đội đánh mất món tiền lớn như vậy, không có khả năng không nổi điên đi tìm.

Hắn có tiền có phiếu, thường xuyên ăn cơm ở những nơi như khách sạn quốc doanh, ai biết được bọn hắn có người quen biết hay không.

Một khi có ai đó phát hiện ký hiệu trên phiếu, không phải chúng ta sẽ bị phát hiện sao?"

Đừng nhìn Trần Thanh Phong tuổi không lớn, thế nhưng tâm trí thật không trẻ.

Loại sự tình này, hắn nói đạo lý rất rõ ràng đâu ra đấy.

Khương Điềm Điềm sùng bái nhìn Trần Thanh Phong, nói: "Tiểu Phong Ca Ca, thật là lợi hại."

Trần Thanh Phong đắc ý: "Đúng vậy, anh là ai a!"

Hắn đắc ý đủ, liền đem tiền cũng phiếu soạn lại, tuy ghét bỏ tấm vải đen vô dụng, nhưng vẫn lấy cái kia quấn lại, hỏi: "Tạm thời đặt ở chỗ nào?"

Khương Điềm Điềm không gạt hắn, đem ngăn tủ bí mật trong vách tủ chỉ cho hắn, bên trong còn có 70 đồng(khối/nguyên) tiền.

Trần Thanh Phong không nghĩ tới cô thật sự có giấu tiền, hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Giỏi nha, tiểu cô nương, thì ra em giàu vậy."

Khương Điềm Điềm cầm ra 30 đồng, đặt cùng chỗ với 70 đồng, thoáng cái đã tròn 100 đồng.

Sau lại đem 2 phân tiền lẻ còn lại để cùng với 6 đồng 1 mao 8 phân(lý) kia, vừa đúng 6 đồng 2 mao tiền.

Cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, đi lục túi áo của mình, lấy ra 1 mao tiền mà Trần Thanh Phong đưa cô.

Sáu khối ba mao tròn! Cô đem phiếu không kỳ hạn đặt vào chung với 100 đồng tiền, còn lại phiếu có kỳ hạn thì để chung với 6 khối 3 mao, số lẻ giấu vào hốc tủ trong phòng(bếp) này.

Số nguyên thì giấu vào ngăn bí mật ở tây phòng(phòng ngủ nhỏ).

.

Trần Thanh Phong: "Em không ngủ phòng này mà dám giấu ở đây ư?"

Khương Điềm Điềm: "Anh không hiểu, đây là điểm mù trong lòng mọi người.

Em đây là lựa chọn thông minh."

Cô cười hì hì đích đem đồ giấu tốt, vỗ vỗ tay: "Anh hỏi thăm tin tức, nhớ cẩn thận nga."

Trần Thanh Phong: "Này em yên tâm, anh chính là người sợ chết."

Hắn vui tươi hớn hở: "Anh còn muốn cùng em vào huyện ăn bánh bao nhân thịt."

Nhắc tới huyện, ánh mắt Khương Điềm Điềm lóe lóe, bất quá rất nhanh đích, cô cười hì hì: "Vậy ăn bánh bao nhân thịt."

Nếu như đi huyện, cô sẽ đi xin thư giới thiệu.

Kỳ thật, Khương Điềm Điềm nên đi ngân hàng sớm để nhận số tiền cha cô để lại.

Chính là, coi như cô có tiền, cũng không đặc biệt vội vàng.

Cô mới không để mọi người liên tưởng chuyện cô đi huyện cùng việc cô nhận được bưu tín có liên quan đến nhau đâu.

Cho nên, không vội, không vội đâu.

Hai người giàu to rồi, cực kỳ vui sướng.

Nói như thế nào nhỉ?

Người nghèo không có tiền để tiêu, còn ta có tiền, ngắn ngủi chỉ một chữ không, nhưng tâm lý lại hoàn toàn khác nhau.

Cho nên hiện tại, trong lòng hai người cực kì tự tin và phấn khởi, nhân sinh thật hạnh phúc.

Hai người tay trong tay đi ra cửa, vừa mới ra khỏi cửa, đúng lúc trông thấy Trần đại nương đi tới, đại khái là không ngờ hai người đột nhiên từ trong sân bước ra, Trần đại nương lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.

Lại nhìn hai người họ lần nữa, chỉ thấy trên mặt hai người đều có vệt đỏ ửng khả nghi.

Đầu óc Trần đại nương ÔNG lên một tiếng, cảm thấy như có người đang cầm búa gõ vào đầu bà!

Bà lo lắng nhìn kỹ hai người kia, từ trên mặt, xuống quần áo, lại từ quần áo, nhìn đến hai tay đang nắm lấy nhau.

Sắc mặt của bà, từ đen chuyển sang đỏ, từ đỏ lại thành xanh, cơ hồ từ trong kẽ răng phun ra vài từ: "Tiểu Lục, ngươi như thế nào lại ở đây!!!"

Nói xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì, như kẻ trộm nhanh chóng đi hết trái sang phải, mắt thấy không có ai, trong lòng cuối cùng yên tâm vài phần.

Trần Thanh Phong bày bộ dáng thanh thản: "Con khát, cùng Điềm Điềm lại đây uống một ngụm nước!"

Trần đại nương vốn là lửa giận sôi trào, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn vẫn còn có vẻ mặt như vậy, lòng của bà càng thêm tức giận.

Chỉ là, cho dù trong có bao nhiêu nóng giận, cũng chỉ có thể hạ giọng, bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau.

Không được phép một mình đến nhà con bé.

Nếu để cho người khác nhìn thấy...

Tóm lại, ta là vì tốt cho hai đứa!"

Trần Thanh Phong lập tức nghĩ tới ý tứ của mẹ hắn, hắn lập tức nói: "Mẹ, ngài suy nghĩ miên man cái gì đây! Chúng con chính là quan hệ đồng chí thuần khiết! Ngài như vậy sẽ không tốt đâu."

Trần đại nương: "Ngươi còn già mồm!"

Trần Thanh Phong: "Con so với Đậu Nga còn oan còn ủy khuất hơn, vì sao con không thể phản bác? Mẹ, thói quen này của ngài không tốt, còn không cho người ta nói a!"

Trần đại nương: "!!!"

Bà rốt cục không thể nhịn được nữa, trực tiếp giơ nắm tay lên, "Ta đập chết ngươi thành nhãi con này!"

Trần Thanh Phong: "Ngao!"

Hắn nhảy cái liền bỏ chạy, kêu: "Điềm Điềm, anh đi trước một bước!"

Trần Thanh Phong lập tức chạy trốn đi, Trần đại nương không chút do dự ở phía sau lập tức vọt lên đuổi theo.

Hai người như mèo đuổi chuột, một cái đuổi một cái trốn, rất nhanh liền biến mất trước mặt Khương Điềm Điềm đích.

Khương Điềm Điềm cầm theo cái sọt, cười cười đi tới rừng cây nhỏ.

Cô chỉ có một người, không lên núi đâu.

Bởi vì chuyện hôm nay làm trễ nãi thời gian, Khương Điềm Điềm lại làm việc một mình, cho nên đến giữa trưa, cỏ heo còn thiếu rất nhiều, Khương Điềm Điềm chọt chọt tay Vương tẩu: "Vương tẩu tử, lần sau tôi sẽ hái nhiều hơn."

Vương tẩu tử: "Được."

Bọn họ phân công làm việc, tuy nói Khương Điềm Điềm ngẫu nhiên xin phép, có đôi khi cũng không đủ số lượng, nhưng là Vương tẩu tử cũng không cùng cô so đo.

Đương nhiên, bởi vì có Trần Thanh Phong hỗ trợ, thời điểm Khương Điềm Điềm không làm đủ số lượng cũng ít đi.

"Hôm nay Trần tiểu Lục không giúp cô làm việc sao?"

Vương tẩu tử tự cho là đã nhìn thấu được bản chất nam nhân.

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Trần đại nương đuổi đánh anh ấy, không biết người chạy đến nơi nào rồi."

Không biết vì cái gì nga, Khương Điềm Điềm nghĩ đến chính mình mới trước đây, thời điểm mẹ cô đánh cô, cô thật sự sợ hãi a! Cô liền cảm thấy, đánh người là người có phẩm chất không tốt.

Cô thấy mình nhất định sẽ không bao giờ tiếp xúc cũng như không bao giờ có quan hệ với người như vậy.

Chỉ là hiện tại thấy Trần đại nương đánh Trần Thanh Phong.

Cô không cảm thấy có tí nào đang sợ, ngược lại có chút...

Buồn cười.

Nói về cảm giác tồi tệ, Khương Điềm Điềm biết rằng, so với việc đánh đập tàn nhẫn và cuồng loạn của mẹ cô, việc "đánh đập" của dì Trần giống như một cách duy trì tình cảm.

Nói không tốt, đó là cảm giác của đó.

Quả nhiên, con người đúng là phức tạp nhất!

"Cũng không biết, anh ấy có bị đánh hay không." Cô thì thào tự nói.

Vương đại tẩu thổi phù cười một tiếng đi ra, nói: "Ai đánh được hắn, hắn chạy so với thỏ còn nhanh hơn, thím Trần làm sao bắt kịp hắn?"

Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng, nói: "Cho nên nói a, làm người thì phải có một kỹ năng tốt quan trọng cỡ nào."

Vương đại tẩu không nhịn được, muốn phun(ói) ah.

(tội chị kkk)


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch