"Ách ô ——" Tuy rằng con hổ Đông Bắc này chỉ là cấp 1, nhưng Hà Tổng và Lộ Nhiên rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là thú vương thuộc chủng tộc cấp cao.
Mặc dù bị thiệt thòi về nhiều mặt, nhưng vừa va chạm với con hổ, Hà Tổng đã có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ trên người đối phương bộc phát ra, khiến nó hơi đau đớn.
Quả thực là cao hơn lúc nó mới cấp 1.
"Rống! ! !" Bởi vì tốc độ của Hà Tổng quá nhanh, dẫn đến một số kỹ năng săn mồi của hổ Đông Bắc còn chưa kịp phát huy ra thì đã bị Hà Tổng đụng bay ra ngoài mấy mét. Cú va chạm vừa rồi của Hà Tổng có lẽ có thể so với một chiếc ô tô đang tăng và đâm thẳng vào người hổ Đông Bắc.
Cú va chạm này lập tức để cho hổ Đông Bắc hiểu ra Hà Tổng không dễ chọc. Nó quay đầu định rời khỏi. Tuy nhiên hiếm khi gặp được đối thủ trâu bò như vậy, Hà Tổng căn bản không có ý định để cho đối phương chạy mất.
"Ngao ô o o o! ! !" Chỉ thấy Hà Tổng phấn khởi hú lên rồi ngoạm lấy một cành cây dài ở bên cạnh, có vẻ nó coi cành cây là kiếm và định thi triển "kỹ năng dùng kiếm" của mình.
Bá bá bá.
Lực lượng gió quấn lên nhánh cây, khiến nó trông giống như một lưỡi kiếm gió lập lòe.
Ngậm lưỡi gió trong mồm, Hà Tổng đuổi sát phía sau. Thú vương chỉ vậy thôi à ? Chỉ vậy thôi à!
Kiếm đầu chó chợt hiện!
Thấy cảnh tượng đó, hổ Đông Bắc càng trợn tròn mắt. Nó vừa quay đầu vừa chạy, trong quá trình chạy trốn còn xém chút nữa ngã lăn trên đất, không hề có chút uy nghiêm nào của thú vương.
"Này alo alo, Người Qua Đường! ! !" Lúc này, Tiểu Bạch Long vẫn còn đang gọi ầm ĩ.
"À, tôi không sao." Lộ Nhiên trốn ở phía sau cái cây. Nhìn thấy cảnh này, hắn gãi gãi đầu, nói: "Vừa rồi con hổ đã phóng đến tấn công, tôi thuận tay giúp đỡ giải quyết xong rồi. May mà Husky nhà tôi đã thức tỉnh thuộc tính, cũng thăng cấp rồi, nếu không thật đúng là nguy hiểm."
"Đáng tiếc, một con hổ lớn như vậy, nếu như không làm hại ai thì tốt." Lộ Nhiên tiếc nuối.
"Nhân tiện, đây là tôi phản kháng trong tình huống khẩn cấp thôi đấy nhé."
"Ách. . . Cậu, các cậu thu phục nó rồi?" Tiểu Bạch Long ngạc nhiên.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Lộ Nhiên ở trong bí cảnh thử thách đã biểu hiện rất tốt, hơn nữa Hà Tổng đã thức tỉnh thuộc tính, so với một con hổ vừa mới đến siêu phàm thì đúng thật là có ưu thế rất lớn. Anh ta cũng hiểu một chút.
Vù vù. . . Tiểu Bạch Long nhẹ nhàng thở ra, cậu ta không sao là tốt rồi.
Tuy rằng hiểu được, nhưng mà nhóm Lộ Nhiên có thể có dũng khí như vậy cũng là rất đáng quý. Cậu ta hình như vẫn là học sinh cấp 3, không biết ở nhà cậu ta đã làm cái gì.
"Cậu chú ý an toàn đấy, ngoài ra, hãy cho tôi địa chỉ hiện tại của cậy, tôi sẽ liên hệ với ban ngành liên quan ở chỗ cậu đi thu con hổ đó về."
"May mà có cậu, nếu không một con hổ Đông Bắc vào thành phố sẽ gây ra hậu quả không chịu nổi. Tôi sẽ xin tiền thưởng giúp cậu luôn!"
"Vâng."
"Tiền thưởng thì không cần đâu, tôi không thiếu tiền, không bằng nghĩ cách để giới thiệu tôi đến trường đại học Thượng Hải học thì hơn, tôi không muốn thi tốt nghiệp trung học. . ." Lộ Nhiên nói.
Thật ra Lộ Nhiên cũng không muốn lấy bằng đại học, nhưng đã học nhiều năm như vậy mà không lấy cái bằng thì có chút thiệt thòi. Thôi được rồi, cứ làm một ngự thú sư có bằng cấp đi.
Tiểu Bạch Long: ? ? ?
Lộ Nhiên vừa nói vừa đi sang phía Hà Tổng. Lúc này, trên người con hổ Đông Bắc kia đã có mấy vết trầy xước đang rỉ máu đầm đìa.
Bị Hà Tổng ngậm nhánh cây chắn đường xuống núi, con hổ Đông Bắc run lẩy bẩy, khuôn mặt toát ra vẻ hoảng sợ, giống như chim sợ cành cong, không ngừng gào rú muốn dọa địch nhân lùi lại.
Lộ Nhiên kinh ngạc nhìn nhánh cây trong miệng Hà Tổng. . . Tên này. . . Tiến bộ nhanh thật! Vừa rồi lực lượng gió còn làm cho kiếm gỗ nổ tung, thế mà bây giờ nó đã có thể thành thạo dùng năng lượng quấn quanh nhánh cây.
Thiên tài à nha.
"Nhìn nhóc có vẻ lạ mặt, hẳn là mấy tháng gần đây mới chuyển đến phải không?" Lộ Nhiên lại quay đầu nhìn con hổ Đông Bắc này. Hắn đã gặp mặt mấy con thú trong công viên động vật hoang dã vài lần rồi, nhưng hắn lại không biết con này, có lẽ vừa mới được chuyển đến không lâu.
Đáng tiếc, nó đã làm hại người rồi, không biết tiếp đến sẽ bị xử lý như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, mấy nhóm nhân viên cảnh sát đã vào tiến đến khu vực ngọn núi phía sau công viên Hồng Diệp để lùng bắt hổ Đông Bắc chạy thoát. Một tên ngự thú sư đời thứ 4 dừng bước, lấy điện thoại ra ấn nhận cuộc gọi.
"Cảnh sát La Thượng phải không, tôi là người của Cục 1. Sự kiện "Hổ Đông Bắc cắn chủ chạy trốn" ở thành phố Lục Hải lúc trước báo cáo lên đã được một ngự thú sư bản địa giải quyết rồi. Cậu ấy đã khống chế được con hổ Đông Bắc đó. Tôi sẽ gửi định vị cho các anh ngay."
"Cái gì?" La Thượng được võ trang đầy đủ, trong tay nắm lấy súng ống, bên người còn có một con chó đi theo tỏ ra giật mình. Anh ta nói: "Thành phố Lục Hải trước mắt không phải chỉ có một mình tôi là ngự thú sư thôi à?"
"Là một ngự thú sư mới."
"Một người mới làm sao có thể. . . Được rồi! Tôi sẽ dẫn người qua đó ngay." La Thượng hít sâu một hơi, cảm thấy hơi khó tin. Anh ta cũng mới trở thành ngự thú sư từ một tuần trước, được cho điểm cấp D, đã coi như là rất cao rồi. Nhưng ngay cả như vậy, con chó cảnh sát chuyên nghiệp đã được huấn luyện của anh ta mới chỉ ngửi thấy mùi của con hổ Đông Bắc xổng chuồng thôi mà đã run lẩy bẩy rồi. Rốt cuộc là người mới này làm thế nào mà có thể thu phục được một con hổ siêu phàm khi trong tay không hề có súng ống hỗ trợ như vậy?
Chẳng lẽ, đối phương ký khế ước với một con dã thú càng hung mãnh hơn sao?
Một lát sau. . .
La Thượng mang theo một đám người chạy tới chỗ Lộ Nhiên gửi định vị, tiếp đó. . . bọn họ thấy được cảnh tượng làm cho người khác sa mạc lời.
Một con hổ Đông Bắc to lớn không tưởng tượng nổi đang tỏ ra đáng thương như một con mèo to xác và co ro ở dưới chân núi. Nó đang bị một con Husky ngậm nhánh cây hung hăng tra tấn. . . Ở bên cạnh, một thanh niên giống như học sinh đang ngồi trên một tảng đá chơi điện thoại.