Chương 22: Quỳ xuống Lý Ngang rất nhanh đã kiểm tra xong tất cả các tầng của tòa nhà số 2, thậm chí còn dùng công cụ cạy khóa mở ra tầng 6 bị cửa cuốn niêm phong, đi vào kiểm tra.
Trên tầng 6, ngoại trừ mặt cửa thang máy có cửa trượt màu đen cũng không có gì.
Toàn bộ cửa sổ tầng lầu đóng chặt, bụi bặm đầy đất lại không có dấu chân.
Không ai đến tầng 6 của tòa nhà số 2.
Vẫn không thu hoạch được gì.
Lý Ngang xuống dưới lầu khu nhà Thiên Sư, ngước nhìn tòa nhà cũ kỹ, bắt đầu suy tư.
Chỉ có một cánh cửa nối liền hai tòa nhà, con gái sống trên tầng 7 của tòa nhà số 1, lão nhân sức khỏe tốt nhưng mất đi thần trí, trước đó thất lạc phụ nữ bị bệnh tâm thần nhẹ, sống trong nhà dưỡng lão phục hồi tầng 5 của tòa nhà số 2, tầng 6 của tòa nhà thứ hai bị đóng cửa sắt ...
Tất cả các manh mối tụ tập một chỗ, cùng hiện ra chân tướng.
-Thì ra là như vậy.
Lý Ngang nhếch miệng cười, đẩy kính mắt, tiến vào thang máy ở bên trái tòa nhà số 2.
Nhấn nút tầng 6.
Thang máy chầm chậm lên cao, theo đinh đông một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Sau khi cửa mở ra, chiếu vào mắt, tự nhiên là cửa sắt được xây dựng đặc biệt bởi chủ hộ tầng 6, bên ngoài cửa sắt được bọc bằng rèm nhựa màu đen, cứng rắng lạnh như băng.
Mà khe cực kỳ hẹp giữa cửa sắt và cửa thang máy, đứng một người đối diện với Lý Ngang.
Phụ nữ trung niên và cao tuổi, áo len ngắn tay màu đen, quần màu vàng, dép nâu, tóc dài.
Chính là Bao Phương Điền mất tích nhiều ngày.
Bà đã chết rất nhiều ngày, thân thể đã đen nhánh, vòng eo khổng lồ trước khi chết bởi vì khô héo mà trở nên gầy gò, khuôn mặt đầy thống khổ dữ tợn mà khủng bố đang dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Lý Ngang.
Bao Phương Điền giữa khe hở chậm rãi nghiêng về phía trước, bịch một tiếng, quỳ xuống trước người Lý Ngang.
Bên trong thang máy, một người, một xác chết, lặng im không nói gì.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chìm xuống.
Lý Ngang lạnh lùng nhìn thi thể nữ đang quỳ gối trước người, bất chấp mùi thối rửa nồng nặc, lạnh nhạt nói:
-Khoảng 1 giờ chiều ngày 17 tháng 6, bà Bao Phương Điền 51 tuổi đến Khu nhà Thiên Sư.
-Bao Phương Điền bị bệnh tâm thần nhẹ, bà đến Khu nhà Thiên Sư là vì tới ‘Nhà Phục Hồi Tân Hưng’ tại tầng 5 của tòa nhà số 2.
-Các thương gia trong tòa nhà số 2 vì tạo điều kiện thuận lợi cho khách hàng ra vào, cố ý xây dựng một thang máy chuyên dụng ở bên phải tòa nhà số 2, chỉ có thể đi tới tầng 7 và dưới tầng 7.
-Lúc trước Bao Phương Điền đã tới Tòa nhà Thiên Sư mấy lần và đi bằng thang máy chuyên dụng, mặc dù muốn đi chữa bệnh ở tầng 5 nhưng bà lại thần xui quỷ khiến ấn nút tầng 6. Khi cửa thang máy mở ra, nó không phải là hành lang dẫn đến trung tâm phục hồi mà là một cánh cửa trượt kín. Đây là do người chủ hộ tầng 6 đặc biệt lắp đặt cánh cửa sắt bên ngoài thang máy để chống trộm.
-Bao Phương Điền không biết gì về chuyện này, theo bản năng cho rằng đây là cửa sắt mới được lắp đặt tại trung tâm phục hồi chức năng, liền đi tới kiểm tra xem cánh cửa này có thể mở ra hay không và vỗ vào cửa sắt, cố gắng gọi nhân viên trung tâm phục hồi
-Đang lúc bà ấy tiến lên kiểm tra, cửa thang máy phía sau tự động đóng lại, Bao Phương Điền hoảng hốt cố gắng ngăn cửa thang máy đóng lại, lại bởi vì cơ thể mập mạp, phản ứng chậm chạp, còn chưa đợi bà xoay người lại, cửa thang máy liền hoàn toàn đóng lại.
-Cứ như vậy, bà ta bị mắc kẹt giữa cửa sắt và cửa thang máy.
-Khe hở cực kỳ hẹp, Bao Phương Điền với hình thể mập mạp bị kẹt lại giữa, không cách nào nhúc nhích được, không thể ngồi xổm, không thể ngồi bệt, chỉ có thể đứng, dán chặt mặt mình với mặt cửa thép.
-Bà ấy lớn tiếng kêu cứu, nhưng tầng sáu quanh năm không có người, lầu trên lầu dưới lại cách tấm xi măng thật dày, căn bản không ai có thể nghe thấy tiếng kêu của bà ta.
-Bao Phương Điền tuyệt vọng cố gắng dùng cánh tay luồng qua khe hẹp để ấn nút thang máy bên ngoài, nhưng bởi vì khe hở giữa hai cánh cửa quá hẹp, cánh tay Bao Phương Điền lại thô ngắn, làm cách nào cũng không với tới được.
-Cơ hội duy nhất để thang máy chuyên dụng đi qua tầng 6 là có người dùng thang máy đi đến thẩm mỹ viện "Hương Duyên Beauty" tại tầng 7. Nhưng tình hình kinh doanh của cửa tiệm Hương Duyên rất kém, khách hàng thưa thớt, cho dù có nhân viên thỉnh thoảng đi ngang qua, cũng tự động bỏ qua tiếng gõ cửa bên ngoài thang máy truyền tới.
-Càng tệ hơn chính là, người chủ hộ tầng 6 để tránh những kẻ lang thang lén lút tiến vào, còn đặc biệt chặn lối thoát hiểm chữa cháy tầng này, như vậy, ai cũng sẽ không thể đi tới tầng này, như một "Tầng không tồn tại".
-Rất nhanh, người nhà phát hiện Bao Phương Điền mất tích vội vàng chạy tới nhà phục hồi của tòa nhà Thiên Sư hỏi thăm, lại biết được ngày đó Bao Phương Điền căn bản không đến nhà phục hồi tiến hành trị liệu.
-Toàn bộ tòa nhà không có camera giám sát, hơn nữa nhà dưỡng lão cũng không có lý do gì để lừa gạt người khác. Sau khi kiểm tra một chút, gia đình Bao Phương Điền theo bản năng cho rằng, ngày đó bà phát bệnh tâm thần đột ngột, không đi viện dưỡng lão, mà chạy ra đường lạc mất.
-Người nhà nóng lòng vội vàng in thông cáo tìm người, đi khắp đường phố tìm kiếm, không biết Bao Phương Điền đã bị mắc kẹt ở lầu trên nhà phục hồi.
-Một ngày hai ngày, không ăn không uống cũng không phát hiện được thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu, Bao Phương Điền chìm sâu trong tuyệt vọng, cuối cùng vào ngày thứ năm chết vì mất nước dẫn đến khí quan suy kiệt.
-Mọi thứ không kết thúc ở đây. Vài ngày sau cái chết của Bao Phương Điền, một người đàn ông khác bước vào thang máy.
-Đó chính là lão Trần mà tôi đã thấy ở bệnh viện lúc trước.