Nghe nói vậy, Tô Thành An, Tô Khắc Kỷ đồng thời biến sắc.
Tô Thành An đang muốn ra tay, Tô Trầm đã nắm lấy cổ đứa bé kia giơ lên: “Ai dám làm gì, ta sẽ ném chết nó.”
Tất cả mọi người đều cứng lại.
“Con ta!” Nhan Vô Song kêu gào điên cuồng.
Muốn cướp trở lại, tay kia của Tô Trầm cũng đã nắm lấy cổ họng Nhan Vô Song: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”
Một cước bay lên, đá thẳng vào đầu gối Nhan Vô Song, khiến ả bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
”Tô Trầm!” Tô Thành An phẫn nộ hét lớn: “Tên nghịch tử nhà ngươi còn định làm gì? Còn không mau buông đệ đệ với di nương của ngươi ra?”
“Con muốn làm gì à?” Tô Trầm mỉm cười nói: “Đương nhiên là muốn tính sổ với vị tứ di nương này rồi.”
Tô Thành An lại nói: “Bày tiệc sinh nhật lúc ngươi sống chết chưa rõ, ngươi có tức giận ta cũng hiểu, nhưng mà…”
“Không liên quan tới chuyện tiệc sinh nhật.” Tô Trầm ngắt lời.
“Hả?” Tô Trầm ngẩn người: “Vậy thì vì sao?”
“Cái này phải hỏi ả ta đã làm gì.” Tô Trầm chỉ Nhan Vô Song nói.
Nhan Vô Song trong lòng giật thót: “Ta chẳng làm gì cả...”
Bốp!
Nhan Vô Song đã bị Tô Trầm hung hăng đập xuống đất, tiếp đó cậu lại lấy chân giẫm lên gương mặt thiên kiều bá mị khiến vô số người cực kỳ hâm mộ của ả.
Nhìn gương mặt xinh đẹp vặn vẹo biến hình dưới gót chân Tô Trầm, tất cả mọi người cùng đau lòng.
Tô Trầm đã lại nói: “Hai lần lén lút ra tay với ta, lần thứ hai còn phái người dùng dược tề dẫn thú giả làm dược tề đuổi thú bán cho ta. Ngươi dám nói việc này không liên quan gì đến ngươi?”
Nhan Vô Song lập tức ngây ra.
Mọi người đều xôn xao.
Không ai là kẻ ngu cả.
Dùng dược tề dẫn thú giả làm dược tề khu thú bán ra, lại kết hợp với việc Tô Trầm vừa từ Thâm Hồng sơn mạch trở về, ai cũng hiểu ý nghĩa việc này.
Ngay cả Tô Thành An cũng trợn mắt nhìn Nhan Vô Song: “Vô Song, nàng làm vậy ư?”
Nhan Vô Song biết không tốt, vội kêu la: “Oan uổng quá lão gia ơi, oan uổng quá. Chuyện này không liên quan gì tới thiếp. Thiếp đâu có biết dược tề khu thú với dẫn thú gì, thiếp chỉ là một nữ nhân, đâu có hiểu những thứ này?”
“Ngươi còn dám cãi?” Tô Trầm hừ lạnh: “Ngươi cũng có kinh nghiệm nhỉ, còn cố tình tìm người trung gian làm việc, che giấu thân phận. Đáng tiếc, ngươi tưởng ta không tra được sao? Người trung gian kia là Lý lão quỷ đúng không?”
Nghe nói vậy, phòng tuyến tâm lý của Nhan Vô Song lập tức hỏng mất phân nửa.
Lý lão quỷ quả thật là thủ hạ của ả, hơn nữa vẫn luôn che giấu tung tích làm việc, không ngờ vẫn bị Tô Trầm tra xét ra.
Có điều ả vẫn mạnh miệng: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả?”
“Còn dám mạnh miệng? Nói thật cho ngươi biết, Lý lão quỷ đã bị ta bắt được, hắn đã thú nhận là ngươi đưa thứ đó cho hắn, lại bảo hắn bán cho Ngọc Chân các hại ta.”
“Là người của ta cũng không nghĩa là do ta làm.” Nhan Vô Song nắm lấy cơ hội kêu lên: “Đó là người dưới tự muốn kiếm tiền, liên quan gì tới ta?”
“Không do ngươi sai sử, ai lại lấy được thứ quý giá như vậy đi lừa người?”
“Có gì quý giá đâu cơ chứ, chỉ là ba món hàng giả…”
Tiếng nói ngưng bặt, sắc mặt Nhan Vô Song tái nhợt.
“Nói tiếp đi, ngươi đang nói dở cơ mà, sao lại ngừng?” Tô Trầm cười lạnh: “Ta cũng muốn biết, rõ ràng lúc nãy ta chỉ nói lấy dược tề dẫn thú giả làm dược tề đuổi thú bán cho ta, đâu có nói còn hai món hàng giả khác. Tứ di nương, sao người lại biết rõ tổng cộng có ba món?"
Nhan Vô Song run rẩy, nói không nên lời.
Tất cả mọi người đều đã hiểu, cùng thổn thức.
Đường Hồng Nhị nghe vậy toàn thân run rẩy: “Con điếm chết tiệt này!”
Định lao lại xé nát mặt Nhan Vô Song.
Lại bị Tô Trầm cản lại.
“Trầm Nhi? Sao con lại cản mẹ?” Đường Hồng Nhị khó hiểu.
“Chuyện này con thấy cứ giao cho phụ thân xử trí thì tốt hơn.”
Giao cho Tô Thành An, thế khác nào buông tha cho Nhan Vô Song? Đường Hồng Nhị đang muốn nói, lại thấy vẻ mặt của Tô Trầm, không phản đối ý kiến con trai nữa, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nhưng vẫn hung dữ nhìn sang phía Tô Thành An.
Tô Thành An do dự một chút nói: “Chuyện này lát hãng nói.”
“Con chỉ muốn nghe kết quả bây giờ.” Tô Trầm trả lời.
Nghe thấy con trai lại trái lời mình, trong lòng Tô Thành An lại dấy lên lửa giận: “Trầm Nhi, hôm nay khách khứa đông đảo, ngươi gây chuyện còn chưa đủ ư?”
“Hết cách rồi, ngài cũng không thể để con nắm thằng nhóc này mãi chứ.” Tô Trầm vẫy vẫy đứa trẻ trong tay, cậu nhóc bị giơ lên không trung, rất khó chịu, cuối cùng tỉnh lại từ giấc ngủ, khóc lóc ầm ĩ.
Tô Thành An hít một hơi lạnh, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nhan Vô Song âm mưu hại người, hành vi ti tiện, phải bị nghiêm trị. Có điều nàng dẫu sao cũng là mẫu thân của Hạo Nhi, đứa bé còn nhỏ, không thể rời mẹ được. Còn nữa, con cũng không sao, ta thấy trước hết phế chức di nương của nàng, cách chức làm nha hoàn.”
“Tô Thành An!” Đường Hồng Nhị cực kỳ phẫn nộ: “Con ả này định giết con của ngươi. Ngươi một không giết ả, hai không đuổi ả ra khỏi phủ, còn cố giữ ả lại bên ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Đủ lắm rồi!” Tô Thành An cả giận nói: “Chẳng phải Trầm Nhi không việc gì à? Nhan Vô Song đã bị khiển trách rồi. Tô Trầm, ngươi còn không mau thả người?”
Nhìn bộ dáng của Tô Thành An, Tô Trầm hoàn toàn thất vọng.
Cậu muốn Tô Thành An xử trí Nhan Vô Song thật ra là muốn cho Tô Thành An cơ hội cuối cùng mà thôi.
Cậu muốn xem xem, phụ thân mình rốt cuộc có còn quan tâm tới mình hay không?
Cậu muốn biết, khi phụ thân biết Nhan Vô Song muốn hại chết mình, phụ thân sẽ phản ứng ra sao.
Cậu nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ không nghĩ tới Tô Thành An lại triệt để bao che cho Nhan Vô Song như vậy.
Thậm chí hắn không buồn dùng gia pháp phạt ả.
Cách chức làm nha hoàn...
Lừa kẻ ngu à?
Không có thân phận, chỉ cần vẫn được ưa thích, chỉ cần còn ân sủng, Nhan Vô Song vẫn giữ vị trí cao cao tại thượng.
Người định mưu hại mình, nhưng chỉ bị trừng phạt như vậy?
Tô Trầm đương nhiên có thể nói lý.
Nhưng cậu không muốn tranh chấp nữa.
Vì cậu đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Tô Thành An.
Cho nên cậu muốn giữ lại kết cục này.
Như vậy sau này chỉ cần nhìn thấy Nhan Vô Song, chính mình sẽ tự nhắc nhở, đừng vọng tưởng gì về Tô Thành An nữa.
Cho nên cậu không muốn phản kháng nữa.
Cậu gật đầu: “Người, con có thể thả, nhưng con có một yêu cầu.”
“Nói.”
“Từ nay trở đi, Ngọc Chân Các, Hồng Phúc Lâu, Hồi Dương Quán, cả Hồng Tùng Lâm, toàn bộ giao cho con chưởng quản, không ghi vào sổ sách chung của Tô gia.”
Bốn sản nghiệp Tô Trầm vừa nói chính là do mẫu thân cậu đem theo khi xuất giá.
Hôm nay, Tô Trầm muốn lấy lại tất cả.
Nghe yêu cầu của Tô Trầm, Tô Thành An cũng như nhận ra điều gì.
Hắn suy nghĩ, lại nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng gật đầu nói: “Được!”
Tô Trầm lúc này mới thả đứa bé ra, có nha hoàn nhanh chóng tới đón rồi vội vàng chạy đi.
“Còn không mau buông di nương của ngươi ra?” Tô Thành An nhìn Nhan Vô Song dưới chân cậu, cau mày nói.
“Di nương?” Khoé miệng Tô Trầm nhếch lên: “Hình như ngài quên nhỉ, ả vừa bị giáng chức thành nha hoàn, giờ dưới chân con không phải di nương gì cả.”
Tô Thành An cứng người.
Tô Trầm đã nhấc chân, tóm Nhan Vô Song lên.
Cậu nói: “Chúc mừng ngươi, tứ đi nương, ngươi tự do rồi. Có điều trước khi thả ngươi, ta còn một lễ vật nhỏ muốn tặng.”
“Cái… cái gì…” Nhan Vô Song khó hiểu.
Tô Trầm đã mỉm cười tà ác.
Chứng kiến nụ cười này, Tô Thành An như nhận ra điều gì, bật thốt lên: “Không được!”
Tô Trầm đã tóm lấy cổ Nhan Vô Song, đập thẳng xuống cái bàn tròn bằng gỗ tử sam khắc hoa văn bách điểu.