Tuổi của hắn đã khá lớn, Áo tộc lại không tu luyện thể chất, vốn chẳng còn mấy cái răng.
Một quyền này giáng xuống, miệng đã gần móm đến nơi.
Lão già căm tức nhìn Cương Nham, toàn thân tỏa ra sát khí kinh người: “Nham tộc chết tiệt, ngươi mà cũng dám làm đại nhân Ulrich cao quý bị thương. Ngươi phải chết!”
Pháp trượng trong tay chỉ về phía Cương Nham, trên người Cương Nham đã bùng lên ánh lửa.
“Aaaa!” Cương Nham gào lên đau đớn.
Thế nhưng gã không hề lùi lại mà ôm đầu chạy thẳng tới, ôm chặt lấy lão già kia, để ngọn lửa thiêu cả mình và lão ta.
“Hoả Diễm Thối Lui!” Ulrich hét lớn, không thể không xua tan ngọn lửa Nguyên năng trên người Cương Nham.
Cương Nham vẫn ôm chặt lấy lão ta không chịu buông tay, một bên là Nham Tộc chưa tới Dẫn Khí cảnh, không cách nào sử dụng lực lượng Nguyên năng nhưng lại có thân thể cường tráng, có thể trói chặt đối phương, gã muốn siết chết tươi lão già này.
Ánh mắt Ulrich hiện vẻ coi thường: “Thứ bò sát bé nhỏ, ngươi làm gì được ta?”
Theo tiếng nói của lão ta, Cương Nham phát hiện như có thứ gì tóm lấy cánh tay mình, đã thấy một xúc tu không khí đang tóm lấy cánh tay gã, từ từ kéo ra phía ngoài.
“Không!” Cương Nham gầm lên trầm trầm, dùng hết sức lực đấu sức cùng lực lượng lôi kéo bản thân.
Đây là trận đấu giữa man lực và Nguyên kỹ, thật bất ngờ là Cương Nham không ngờ lại chặn được lự c kéo của xúc tu không khí.
“Cũng có chú tài đấy!” Ánh mắt Ulrich thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Nhưng cũng chỉ thế thôi.”
Vậy là từng luồng xúc tu không khí lần lượt xuất hiện, kéo lấy Cương Nham, loi gã khỏi người Ulrich, còn lôi kéo hắn ra bốn phương tám hướng hòng xé tươi gã ra.
“Đây là kết cục của kẻ không biết tự lượng sức mình.” Ulrich cười lạnh âm u đắc ý: “Ta muốn máu ngươi hiến tế cho bảo bối của ta, để các ngươi trở thành… Hả?”
Ulrich kinh ngạc hả lên một tiếng.
Một luồng sáng lạnh như dải lụa bắn tới.
Ulrich kịp thời phát động vòng bảo hộ Nguyên năng, một viên phi tiêu độc đã đánh lên vòng bảo hộ, rơi xuống.
QUay đầu nhìn lại, Tô Trầm vẫn đang chiến đấu cùng bọ cánh cứng, không quên cho hắn một phi tiêu.
Thật ra vừa rồi nếu cậu ra tay chậm hơn chút, đợi đến lúc Ulrich đắc ý hơn tí nữa có lẽ sẽ đắc thủ.
Nhưng nếu làm vậy Cương Nham cũng sẽ chết.
Tô Trầm không muốn vậy, chí ít cậu không muốn dùng cái chết của Cương Nham đổi lấy thắng lợi của bản thân.
Nhưng như vậy tình thế lại tiếp tục bất lợi.
Tô Trầm cùng Cương Nham hoàn toàn không phải đối thủ của Ulrich cùng con bọ cánh cứng kia. Con quái vật khổng lồ này thật sự quá cứng rắn, cho dù một chọi mọt Tô Trầm cũng không có bất cứ biện pháp gì với nó. Điểm may mắn duy nhất là tốc độ con bọ cánh cứng này không nhanh, Tô Trầm còn cơ hội tránh né, nhưng có Ulrich, cậu biết mình sớm muộn gì cũng chết.
Chẳng lẽ phải bại ở đây ư?
Phía xa, Ulrich thi triển xúc tu không khí, đã lại nâng Cương Nham lên. Xem ra lão ta cực kỳ thích thú với chuyện dày vò người khác như vậy, cũng không định lập tức giết chết.
Gần đó, con bọ cánh cứng khổng lồ còn đang không ngừng lao tới tấn công cậu, khiến cậu hoàn toàn không có cách nào.
Nhìn những thứ này, trong lòng Tô Trầm nóng như lửa đốt.
Có cách gì? Còn có cách gì giải quyết tất cả mọi chuyện?
Tô Trầm vừa tránh né vừa suy nghĩ như điên.
Vừa vặn lúc này con bọ cánh cứng đâm đầu về phía Tô Trầm, Tô Trầm né tránh. Con bọ cánh cứng va đầu vào vách núi, làm rơi ra một viên quặng Tinh Ngân.
Quặng Tinh Ngân rơi trên mặt đất, bọ cánh cứng lao tới há miệng, nuốt luôn viên quặng.
Cậu lập tức ý thức được điều gì, đột nhiên lấy từ trong nhẫn chứa đồ của mình ra một vật.
Một khối Tinh Ngân thuần sau khi tinh luyện.
Như ngửi thấy mùi thơm của viên kim loại kia, con bọ cánh cứng kêu lên chói tai. Trời mới hiểu, lúc trước nó bị Tô Trầm chém mấy chục đao cũng không kêu to như vậy.
“Muốn ăn không?” Tô Trầm hét lớn.
“Xì!” Nửa người của con bọ cánh cứng khổng lồ dựng lên, như một con chó xin thức ăn của chủ.
Tô Trầm cầm Tinh Ngân trong tay ném ra: “Đi đi!”
Bọ cánh cứng khổng lồ đuổi theo Tinh Ngân chạy ra ngoài.
“Không!” Thấy cảnh tượng đó Ulrich kêu lên thảm thiết tuyệt vọng: “Đồ khốn kiếp đáng chết ngu xuẩn này!”
Thế nhưng lão ta cũng chẳng có cách nào.
Lão ta chưa thực sự chế tạo hoàn toàn con Thực Kim Trùng này, bản năng dục vọng nhấm nuốt kim loại thường sẽ vượt qua mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu là kim loại bình thường có lẽ Thực Kim Trùng còn có thể kháng ự được mê hoặc, thế nhưng những viên Tinh Ngân đã qua tinh luyện đối với Thực Kim Trùng chẳng khác gì sơn hào hải vị quỳnh tương ngọc dịch thiên địa kỳ trân… Sức cám dỗ thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến con côn trùng không não này quăng thẳng mệnh lệnh của chủ nhân ra sau gáy.
“Chết tiệt!” Ulrich biết không tốt.
GIờ việc duy nhất lão ta có thể làm chỉ là kéo dài thời gian đợi con Thực Kim Trùng trở về.
Một khắc sau, xúc tu không khí của lão thu lại, bắt đầu xoắn vặn giết Cương Nham, đồng thời không tiếc lãng phí hủy bỏ lồng ánh sáng Nguyên năng vốn có, đổi thành lồng ánh sáng Nguyên năng mới.
Lúc này Tô Trầm đã giết tới, đao bên tay phải xoay một cái, chém vào xúc tu không khí, một đao chặt đứt toàn bộ đống xúc tu. Cương Nham rơi xuống đất hôn mê bẩt tỉnh. Tiếp đó lưỡi đao xoay lại, chém lên ngược về phía Ulrich, tiếng sấm u u, mang theo tiếng ngâm trầm trầm chấn nhiếp tâm hồn, đồng thời Mặc Văn Chiến Đao lại hiện lên trên tay trái.
Song đao cùng xuất!
Đẩy vòng bảo hộ Nguyên năng ra, huấn luyên cắn răng, lại một loạt Nguyên Năng Phi Đạn bùng lên.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, hai người cùng bay ra.
Vòng bảo hộ của Ulrich vỡ nát tại chỗ, trên người lại xuất hiện một đóa hoa máu, vòng bảo hộ Tô Trầm của Tô Trầm cũng vỡ vụn, trước ngực trúng liền vài vien phi đạn, khiến cậu phun một ngụm máu lớn, gãy hai cây xương sườn, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Ầm!
Hai người đồng thời ngã xuống đất.
Lúc này con bọ cánhc ứng khổnglồ cũng đã ăn xong Tinh Ngân trở về.
“Giết hắn đi!” Ulrich gào lên.
Đáp lại là một nắm Tinh Ngân xuất hiện trên tay Tô Trầm.
Lần này cậu móc liền ba viên.
“Hả, khônggggg!” Ulrich rên rỉ tuyệt vọng.
Dùng sức ném ra ngoài, ba viên Tinh Ngân tạo thành ba đường vòng cung tuyệt đẹp, Thực Kim Trùng cũng như con cún vui sướng vẫy đuôi đuổi theo.
“Chỉ còn lại ngươi với ta.” Tô Trầm mỉm cười.
Cậu cắn răng đứng dậy, lại múa đao phóng về phía Ulrich.
Ulrich đã không còn sức để đấu, ngay trước khi Tô Trầm xông tới, pháp trượng lại lóe lên rồi biến mất, trực tiếp xuất hiện sau lưng.
Tô Trầm đã sớm chuẩn bị, ngay khi Ulrich biến mất, cậu bỏ đao.
Lấy từ bên hông ra Súng Lửa Liệp Thủ, bắn vài phát về phía sau.
Ầm Ầm Ầm Ầm!
Theo tiếng súng nổ liên tiếp, thực lực trúng liền vài nhát, ba phát Huyền Thiết Đạn tạo thành ba lỗ máu trên người lão. Tuy thương thế không nặng nhưng thân thể yếu đuối của Ulrich cũng không chịu đựng nổi.
Lão gào lên “Grào….” rồi alo về phía Thực Kim Trùng.
Tô Trầm lại nahnh chóng tăng tốc, xuất phát sau mà tới trước, vọt tới cạnh Ulrich, Mặc Văn Chiến Đao lại vung ra.
“Chết đi!”
Tô Trầm không ngờ nổi lúc này Ulrich lạo xoay người, giơ pháp trượng về phái cậu, một quầng lửa hiện ra.
Hỏa Cầu Thuật!
Lúc này vòng bảo hộ Tử Tinh của Tô Trầm đã vỡ, tạm thời không thể dùng lại, thân hình cũng đang lao tới, không thể tránh kịp, thân thể còn bị trọng thương, tuyệt đối không đỡ nổi quả cầu lửa này.
Đòn tấn công này hoàn toàn trong tính toán của Ulrich.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Trầm trừng hai mắt, phát động Tinh Thần Chi Nhãn.
Ulrich chỉ cảm thấy trong đầu đau xót, hai mắt hoa lên, Hỏa Cầu Thuật đã chuẩn bị kỹ càng lại không phát ra được.
Một khắc sau, Mặc Văn Chiến Đao đã xẹt qua hông của lão ta.
Thân thể Ulrich run lên lẩy bẩy, cúi đầu nhìn bản thân, nửa người tách ra từ bên hông, chia thành hai nửa ngã xuống đất.
Nhìn Tô Trầm một chút, lại quay đầu nhìn về phía Thực Kim Trùng vẫn còn đang mải mê ăn uống, Ulrich nói: “Đáng tiếc… Nếu ta có thêm ít ngày… Ta có thể huấn luyện được nó rồi…”