Những ngày tiếp đó, sau khi trả Nguyên khí lại cho Dạ Mị, Tô Trầm Tô Trầm lại khôi phục thời gian hai điểm nối thành một đường thẳng như quá khứ. Mỗi ngày cứ sáng tới Ngọc Chân các, theo Đường Chân học tập văn tự cổ đại, cổ vật, tối lại về nhà luyện tập Nguyên kỹ. Nhàn rỗi không người lại bảo Cương Nham cho Thực Kim Trùng ra ngoài, đút cho nó ăn chút kim loại khác.
Tô Trầm nhanh chóng phát hiện, Thực Kim Trùng ăn được đại đa số kim loại, nhưng không phải kim loại nào cũng tinh luyện ra tinh túy.
Tô Trầm tổng cộng thí nghiệm mười tám loại kim loại, cuối cùng chỉ có ba loại tìm được tinh túy, giá trị tinh luyện cũng không lớn bằng Tinh Ngân, tỷ lệ chuyển hóa cũng bất đồng.
Nói cách khác, có con Tô Khắc Kỷ này tương đương với một con đường nhu nhập trường kỳ. Mặc dù sức ăn của Thực Kim Trùng chỉ có hạn, không thể chuyển hóa quá nhiều, nhưng ngày rộng tháng dài, dù sao có vẫn hơn không.
Trong thời gian này, Tô phủ bình tĩnh hiếm thấy, không ai tới gây phiền vhức cho cậu.
Chuyện này có thể thấy từ ngay trên người Minh Thư. Từ sau khi Tô Trầm đại triển thần uy, không ai dám đánh Minh Thư nữa. Câu nói ‘ta còn chưa kiếm được huyết mạch Vân Bức, cho nên lúc nào cũng có thể đi lần thứ ba’ của tứ thiếu gia đã truyền khắp Tô phủ.
Không ai muốn mình trở thành lý do Tô Trầm tiến vào Thâm Hồng lần thứ ba.
“Cả Tô phủ to như vậy, đệ tử hơn trăm vậy mà lại để một thằng mù đe dọa, đúng là vô dụng.”
Ngồi trên vị trí của mình, Tô Khắc Kỷ lắc đầu thở dài.
Đổng sư gia bên cạnh không ngại cái lạnh của mùa đông, vẫn phe phẩy cây quạt nói: “Cái này cũng khó trách. Tô gia cũng do năm đó tộc trưởng một mình đánh tới cơ ngơi bây giờ. Tính ra còn chưua lâu, nội tình cũng hơi thiếu.”
“Đúng vậy, nội tình không đủ.” Tô Khắc Kỷ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cứ theo đà này, tranh đoạt Tiềm Long mùa hhè tới thật đáng lo ngại.”
Nếu xét thực lực, Tô Trường Triệt đã là khc đỉnh phong, cũng ngang với người đứng đầu ba nhà còn lại, luận nội tình, Tô gia lại kém hơn ngươi ba nhà kia rất nhiều. Chuyện này cũng khiến Tô gia nhiều lúc bày biện ra vẻ nhà giàu mới nổi chứ không cách nào ngang hàng với ba nhà kia. Cho dù Tô Trường Triệt vẫn luôn cố gắng phát triển gia tộc nhưng có một số vấn đề không thể giải quyết ngay được. Chỉ xét riêng chuyện bồi dưỡng con cháu, Tô gia rõ ràng yếu hơn những gia tộc khác một bậc. Lúc đầu còn có Tô Trầm là thiên tài, song lại thành bị mù, còn chiếm lấm tài nguyên của hạng đầu không chịu buông tay, hàng ngày vẫn không ai làm gì được hắn, khiến rất nhiều người cảm thấy bất đắc dĩ.
Đồng sư gia đã lại nói: “Lâm phủ đã móc nối với Cố gia ở Lũng Tây, giờ Cố Khinh La ở vườn thú Lâm gia đã lâu, mặc dù không biết họ làm cái gì, nhưng ở lại lâu như vậy rất có thể đã hợp tác cực sâu. Mà những đệ tử xuất sắc của Lâm gia đã khoảng một năm nay không xuất hiện. Mặt khác, Hà phủ và Lý phủ cũng không thể coi thường,hai năm nay luôn có điểm lạ. Hà gia hành tung quỷ dị, không biết được hành động của họ, nhưng Lý gia… nghe nói Lý Thanh Vân sắp trở về.”
Tin xấu liên tục khiến tâm trạng Tô Khắc Kỷ chấn động kịch liệt, đau đầu không thôi: “Ba nhà khác đều không chịu yếu thế, cố gắng phát huy thể hiện tốt trong trận tranh đoạt Tiềm Long sang năm. Chỉ có Tô gia ta giờ chỉ là hạng nhất trong nhà thôi cũng tranh đoạt thành thế này, để cho một thằng mù xưng bá bao lâu, thật là…”
Đồng sư gia chậm rãi nói: “Cho nên, cho dù lần này Tô Khánh được dược tề Nguyên năng, thực lực tăng cường, đánh bại Tô Trầm, cũng chưa chắc đã là đối thủ của ba nhà khác.”
Tô Khắc Kỷ sắc mặt trầm xuống: “Ý ngươi là lần tranh đoạt Tiềm Long này, Tô gia ta chắc chắn không có thành quả gì?”
“Ý của tôi là, nếu Tô gia còn thủ đoạn gì, lúc này còn không chịu lấy ra e không cần tranh đoạt gì nữa.”
Tô Khắc Kỷ tâm thần chấn động, như đang nghĩ đến điều gì.
Hắn tự nhủ: “Chẳng lẽ lại…”
Đồng sư gia lẳng lặng nhìn Tô Khắc Kỷ, không nói một lời.
Hắn biết Tô Khắc Kỷ chắc chắn sẽ có phán đoán của mình.
Quả nhiên, Tô Khắc Kỷ trầm tư một lát rồi đột nhiên đứng dậy nói: “Ngươi nói không sai, lần tranh đoạt Tiềm Long này cả bốn nhà đều như hổ rình mồi, không thể chỉ tập trung chú ý vào Tô Trầm được nữa. Ta sẽ tới nói chuyện với phụ thân, bắt đầu dùng cơ hội kia, bất luận thế nào… Tô gia ta không thể từ bỏ như vậy được!”
—— —— —— —— —— —— —— ——
Mấy ngày sau, Lý Thứ từ Phi Tiên Phủ, cũng mang tin từ bên đó về.
Hàng mẫu Tinh Ngân Tinh Túy Lý Thứ mang tới quả thật khiến một số thương gia bên đấy hứng thú. Sau khi bàn chuyện cùng nhiều nhà, Lý Thứ xác định hai nhà cuối cùng.
Môt nhà là Thiên Trân Các nổi danh ở Phi Tiên Phủ lâu năm, hàng thật giá thật, cực kỳ uy tín, giá cả đưa ra cũng ổn. Ba mươi cân Tinh Ngân Tinh Túy giá hai mươi tám vạn Nguyên thạch hạ phẩm.
Tinh luyện Tinh Ngân Tinh Túy là 40:1, tức là bốn mươi cân Tinh Ngân mới tinh luyện được một cân tinh túy. Bình quân chi phí tinh luyện một cân tinh túy là tám ngàn Nguyên thạch hạ phẩm, ngoài ra bản thân việc tinh luyện cũng tốn công tốn thời gian. Cũng may sau khi tinh luyện Tinh Ngân còn có ột ít sản phẩm phụ, hai bên cùng bán. Thường một cân Tinh Ngân Tinh Túy có thể bán được khoảng một vạn Nguyên thạch hạ phẩm.
Có điều đây là giá trên thị trường, Thiên Trân Các thu mua chắc chắn phải lấy chút tiền chênh lệch. Cái này cũng là do Tinh Ngân Tinh Túy cung không đủ cầu nên Lý Thứ mới đàm phán giảm được chênh lệch chỉ còn hai vạn, nếu đổi lại những thứ khác, Thiên Trân Các chỉ thu mua với giá bằng nửa thị trường. Có điều Thiên Trân Các cũng có lời, nếu người bán nguyện ý mua hàng hóa giá trị từ năm vạn trở lên tại Thiên Trân Các, vậy có mua theo giá ba mươi cân tinh túy ba mươi vạn cũng được.
Bất kể ra sao, tám mươi vạn Nguyên thạch đã là cái giá hợp lý rồi, nhưng lại chưa phải cao nhất.
Cao nhất là một cửa hàng gọi là Kim Danh Phường. Cửa hàng không lớn, làm ăn cũng bình thường, nhưng cho giá tiền lại không tệ, lên tới tận bốn mươi vạn Nguyên thạch hạ phẩm.
Theo bọn họ nói giá thị trường chỉ là giá thị trường, Tinh Ngân Tinh Túy căn bản cung không đủ cầu, giá bán thực tế vốn cao hơn con số này, quan trọng là xem con đường tiêu thụ. Kim Danh Phường có đường bán hàng tốt, cho nên dám cho ra giá bốn mươi vạn.
Nghe Lý Thứ giới thiệu như vậy, Tô Trầm nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lý Thứ, ngươi cảm thấy Kim Danh Phường này có đáng tín cậy không?”
“Không đáng tin cậy.” Ngoài dự liệu, Lý Thứ trực tiếp trả lời.
“Ồ? Vì sao?”
“Mấy ngày gần đây ở Phi Tiên Phủ, tiểu nhân đã cố gắng tìm hiểu ngọn nguồn của Kim Danh Phường, mặc dù quả thật là cửa hàng, nơi buôn bán cũng là đoạn đường xa hoa, làm ăn lại rất kém, không nhận ra có lai lịch lớn gì, càng không nghe nói có liên quan gì tới những gia tộc lớn ở Phi Tiên Phủ, có thể nói là hoàn toàn không thấy nền tảng gì. Cửa hàng như vậy nhưng lại ra giá rât cao. Nói thật ra giao dịch cùng họ cực kỳ nguy hiểm.”
“Nhưng ngươi vẫn mang tin về.”
“Dù sao cũng nhiều hơn mười vạn Nguyên thạch mà.” Lý Thứ trả lời.
Mười vạn Nguyên thạch là bao nhiêu?
Với người bình thường, đó là một trăm triệu.
Đối với Nguyên Sĩ cấp thấp, đó là mười vạn viên.
Đối với Nguyên Sĩ trung cấp, đó là một ngàn viên.
Đối với Nguyên Sĩ cao cấp, đó là mười viên.
Đối với Nguyên Sĩ đỉnh phong, mười vạn Nguyên thạch hạ phẩm là rác rưởi, cặn bã.
Tô Trầm là Nguyên Sĩ cấp thấp trong cấp thấp, Lý Thứ thậm chí còn không phải Nguyên Sĩ. Bất luận đối với ai trong bọn họ, mười vạn Nguyên thạch hạ phẩm đều không phải cặn bã, không thể coi như không thấy được.
Cho nên dù nghi ngờ, Lý Thứ vẫn mang tin trở về.
Chuyện này quá lớn, hắn không thể tự quyết định được.
Thời khắc này nghe Lý Thứ báo cáo xong, Tô Trầm cũng lâm vào thế khó.
Nghĩ một lát, mới nói: “Ta đột nhiên nhớ lại cái bẫy mà Nhan Vô Song bố trí. Ba món hàng giả muốn lừa gạt hai ngàn lượng vàng ròng ở Ngọc Chân các chúng ta. Nếu không phải lúc đó ta giả mù không khéo đã bị bọn họ lừa. Chuyện này dạy ta một đạo lý, càng là âm mưu bẫy rập, mồi nhử thường càng mê người. Cái gì mà có con đường khác bán được giá tốt hơn, ta thấy đều là giả dối, sợ rằng có mục đích khác.”
Lý Thứ hỏi: “Thiếu gia anh minh. Đã thế chúg ta không để ý tới cửa hàng này nữa, giao dịch cùng Thiên Trân Các là được. Nói thật ra cái giá Thiên Trân Các đưa ra cũng coi là ổn.”
Tô Trầm lại trả lời: “Ta chỉ nói đây là âm mưu, lại không nói không giao dịch cùng bọn họ.”
“Cái gì?” Lý Thứ ngẩn ngơ.
Tô Trầm cười lạnh “Ta ở Phỉ Thúy Cốc hơn hai tháng, kinh doanh buôn bán kiếm lợi lớn, nhưng thu hoạch lớn nhất của ta lại là sau khi giết Ulrich trong hầm mỏ. Thu hoạch nhiều thứ hai là chém giết đám người Lang Đao Bạch Phàm, chỉ riêng thanh Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao đã có giá gần vạn Nguyên thạch…”
Lúc này ngài kêu giá gần vạn Nguyên thạch, lúc trước ngài còn định giá cho ld có năm trăm, Lý Thứ oán thầm.
Tô Trầm vẫn tiếp tục nói: “Chuyện này nói lên điều igfi, ngươi có hiểu không?”
Lý Thứ trả lời: “Ý của thiếu gia là… cầu phú quý trong nguy hiểm?”
Tô Trầm lại nói: “Đã có người muốn ra tay với chúng ta, chúng ta cũng chẳng ngại cắn ngược lại. Chúng ta là người tu võ, dưới tay nếu không có mấy cái mạng, không phát tài phi nghĩa vài lần, khó tránh khỏi hổ thẹn với bao năm khổ tu như vậy, rồi làm sao mà sinh tồn trong giới Nguyên Sĩ?”