Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 17: Không phải chỉ là một bát cháo gạo trắng thôi sao?

Chương 17: Không phải chỉ là một bát cháo gạo trắng thôi sao?




Bồn người một đường đi tới, chẳng mấy chốc đã đi tới sườn núi.

Chỉ thấy, ở một chỗ đằng sau sườn núi, mơ hồ có một cái bóng dáng của ngôi nhà, xung quanh cây xanh che đậy, mây trắng lững lờ trôi, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bị bỏ qua, quả thực đó là một nơi ở ẩn rất tốt.

Đi vào xem thì lập tức một cái Tứ Hợp viện đập vào tầm mắt của mọi người, ở trong mây mù, tỏa ra một loại ý cảnh xuất trần lúc ẩn lúc hiện.

Đây chính là chỗ ở của tiên nhân!

Cũng chỉ có nơi này mới xứng với khí chất xuất trần của tiên nhân!

Trái tim của bốn người không thể không đập mạnh lên, vô cùng cung kính cất bước đi về phía Tứ Hợp viện.

"Lâm sư tỷ, Lý công tử tên là Lý Niệm Phàm, một lòng theo đuổi cuộc sống phàm trần! Đợi chút nữa gặp được công tử, nhất định không được biểu hiện ra khác thường, Lý công tử chỉ muốn sống cuộc sống phàm nhân, ngươi nhớ kỹ phải coi hắn là phàm nhân, bằng không Lý công tử sẽ không khách khí!" Bạch Lạc Sương nhắc nhở.

Lâm Thanh Vân khẽ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

Cao nhân ẩn thế đều có sự đam mê của chính mình.

Lúc này Bạch Lạc Sương mới thận trọng hướng về phía cửa hô: "Lý công tử, có ở nhà không?"

Lý Niệm Phàm đang ăn sáng ở nội viện, vừa mới chuẩn bị làm động tác húp cháo thì hơi dừng lại, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.

Nghe giọng nói có chút quen thuộc.

Người có thể tới làm khách chỗ mình có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, hắn suy nghĩ một chút thì biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Bốn người Bạch Lạc Sương mặt mũi đang đầy vẻ thấp thỏm đứng chờ đợi ở bên ngoài.

Lúc này, Bạch Vô Trần không giống như là đại lão Xuất Khiếu kỳ, mà là như học sinh sắp gặp lão sư, thở mạnh cũng không dám.

Kẹt kẹt.

Cửa mở.

Trên mặt Lý Niệm Phàm hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Thế mà có tới bốn người, hơn nữa lại còn đứng ở ngoài cửa chờ đợi với dáng vẻ rất cung kính như vậy, nhìn thấy mình càng là nở ra nụ cười thân thiết.

Người tu tiên thế mà thành đoàn tới bái phỏng chính mình tên phàm nhân này, hơn nữa thái độ vậy mà đoan chính đàng hoàng tới như vậy.

Hắn nhìn vào Bạch Lạc Sương thì nói: "Là ngươi a, hoan nghênh tới chơi."

"Lý công tử, đây là cha mẹ của ta, lần này tới là để cảm tạ lần trước công tử ban cho bức họa." Bạch Lạc Sương cung kính nói.

Bạch Vô Trần và Tô Nhã cùng lúc khẽ gật đầu hữu hảo với Lý Niệm Phàm.

Trông thấy thái độ này của bọn họ, khó trách có thể dạy dỗ ra một nha đầu Bạch Lạc Sương lễ độ có gia giáo như vậy.

"Bức họa lần trước chẳng qua chỉ là bản nháp mà thôi, có cái gì mà phải cảm tạ, nhanh mời vào." Lý Niệm Phàm cười nói.

Hóa ra là thích bức họa của ta, nghĩ tới cha mẹ Bạch Lạc Sương là người yêu thích hội họa, lúc này mới đích thân tới bái phỏng.

Hắn cảm thấy rất bình thường, xem như người tu tiên thì chắc chắn cũng phải có những thứ mà mình thích, mà trình độ vẽ tranh của chính mình thế nhưng là đã được hệ thống khẳng định qua, xưng hào Hạo Thánh không phải lấy không, để cho người tu tiên thích thì cũng chẳng có gì là lạ.

"Làm phiền." Bạch Vô Trần cung kính nói.

"Lý công tử, ta là Lâm Thanh Vân, là bằng hữu của Lạc Sương, đi theo họ một đường tới bái phỏng." Lâm Thanh Vân thế mà khẩn trương tới nói năng có chút lộn xộn.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Mời vào đi."

Thầm nghĩ trong lòng, lại là một vị đại mỹ nữ, xuyên qua tới nơi này được năm năm rồi mà không gặp được mỹ nữ nào, gần đây mỹ nữ ngược lại là bắt đầu tụ tập.

"Hoan nghênh khách nhân tới chơi." Tiểu Bạch làm quản gia ra nghênh tiếp.

Bạch Vô Trần và Tô Nhã từ chỗ Bạch Lạc Sương nghe qua tình huống về Tiểu Bạch, tuy rằng trong lòng vẫn chấn kinh nhưng bề ngoài còn có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Lâm Thanh Vân thì lại khác, thân thể mềm mại của nàng ta run lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch hoảng sợ mà nói: "Khí linh!"

Lý Niệm Phàm cảm thấy có chút mệt mỏi khi phải giải thích cho nên chẳng muốn giải thích, kệ người ta đi thôi.

Cũng không thể cứ mỗi lần gặp một người thì lại phải giải thích một lần đây là công nghệ cao a? Chẳng phải là chán chết.

Bạch Lạc Sương âm thầm kéo lấy Lâm Thanh Vân, nhỏ giọng nói: "Lâm sư tỷ, bình tĩnh một chút, ở chỗ của cao nhân cái gì cũng là hiếm là lạ nhưng phải tỏ ra là bình thường, ngàn vạn phải xem nơi này như một thế giới phàm nhân, không được nói chuyện liên quan tới tu tiên!"

Lâm Thanh Vân lúc này mới phát giác được sắc mặt của Lý Niệm Phàm có chút không đúng, không thể không tự trách mình không thôi, không nên ngạc nhiên như vậy.

Lý Niệm Phàm một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, bữa ăn sáng còn có nửa bát cháo còn chưa có ăn xong, tuy nhiên nhìn bốn người đứng ở một bên, cảm thấy có chút xấu hổ.

Mới nói: "Hya là ... các ngươi cũng ăn một chút?"

"Không cần." Mấy người Bạch Vô Trần vội vàng lắc đầu.

Tuy rằng ngửi thấy quả thực rất thơm, nhưng bọn họ cũng không dám mặt dày mày dạn xin ăn, ai biết có thể đắc tội cao nhân hay không.

"Cái này, ta muốn ăn chút."

Đột nhiên, Bạch Lạc Sương khẽ nói.

Nàng ta cắn môi, hoàn toàn là nhắm mắt nói ra câu nói này.

Lần trước máy lóc nước và máy lọc không khí đã mang tới cho nàng ấn tượng thực sự là quá sâu, nàng ta có một loại cảm giác, đồ ăn của cao nhân chắc chắn sẽ không tầm thường, như thế nào cũng phải thử một chút.

"Lạc Sương, không phải ngươi đã ăn sáng ở nhà rồi sao?" Tô Nhã vội vàng kéo nữ nhi của mình.

Đứa nhỏ này làm sao lại bắt đầu trở nên hồ đồ rồi? Không phải chỉ là một bát cháo thôi sao, trở về nhà là có thể ăn no, nhịn một chút cho qua, một lời mời khách sáo của cao nhân làm sao có thể là thật cơ chứ?

"Lạc Sương, không nền hồ nháo!" Bạch Vô Trần cũng vội vàng quát lớn.

Bạch Lạc Sương ủy khuất bĩu môi, cha mẹ hắn chắc chắn là quên, nước uống của Lý công tử đều là linh thủy, ăn đồ ăn thì có kém sao? Bọn họ căn bản là không có cách nào hiểu tâm tình của chính mình vào lúc này.

"Ha ha ha, một bát cháo mà thôi, có cái gì mà phải khách khí."

Lý Niệm Phàm cảm thấy Bạch Lạc Sương đáng yêu, cười ha ha một tiếng nói: "Tiểu Bạch, xới một bát cho Bạch cô nương!"

Bạch Lạc Sương lè ra chiếc lưỡi thơm tho, ngồi ở bên đối diện với Lý Niệm Phàm.

Nhận lấy bát cháo gạo trắng từ trong tay Tiểu Bạch, Bạch Lạc Sương dò xét cẩn thận.

Phát hiện những hạt cơm tròn trịa chìm trong nước cơm màu trắng sữa, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như một bầu trời đầy sao.

Mặc dù chỉ là một bát cháo gạo trắng, nhưng Bạch Lạc Sương tin tưởng bát cháo này sẽ rất ngon sẽ không để cho chính mình phải thất vọng.

Bưng bát lên, nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm.

Nước cháo sền sệt bao bọc lấy bờ môi của nàng, nhẹ nhàng trượt vào trong khoang miệng của nàng, một cảm giác ấm áp ùa về khắp cơ thể.

Ăn ngon!

Hương vị tuyệt đỉnh và hương thơm độc đáo của cháo gạo trắng khiến má của Bạch Lạc Sương như nổi lên hai tầng mây đỏ.

Đồng thời, nàng ta phát hiện nước nấu cháo chính là dùng linh thủy lần trước nàng uống!

Thế này sao lại là cháo gạo trắng a, đây rõ ràng là quỳnh tương ngọc lộ mà tiên nhân ăn a!

Mỹ vị như vậy, nàng ta có ý định khuyên cha mẹ mình một chút, "Cha, mẹ các ngươi cũng ăn chút đi, cháo này uống thực sự rất ngon, vô cùng vô cùng dễ uống!"

Nàng ta không dám nhắc tới chuyện Linh thủy, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ.

"Ngươi ăn của ngươi đi, không cần nói!" Bạch Vô Trần tức giận đến mặt đỏ rần.

Đây không phải là mất mặt trước mặt cao nhân sao? Nhỡ đâu mang tới một cái ấn tượng xấu cho cao nhân thì làm sao bây giờ?

Bạch Lạc Sương bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục uống cháo.

"Bữa sáng của ta thanh đạm một chút, kẹp chút dưa muối ăn cùng cháo gạo trắng thì càng hợp khẩu vị." Lý Niệm Phàm cười nói.

Hắn ở hậu viện trồng các loại rau quả, dưa muối là chính hắn ướp muối, thế giới tu tiên thế nhưng là không có.

"Dưa muối? Đây là cái gì?" Bạch Lạc Sương tò mò nhìn vào một đĩa dưa muối nhỏ bày ở trên mặt bàn, học dáng vẻ của Lý Niệm Phàm, kẹp lấy một chút rồi ăn chung với cháo.

Cháo gạo trắng thanh đạm kết hợp với hương vị của dưa muối, cả hai được trung hòa, một món ngon chưa bao giờ được nếm thử đã vỡ òa trong miệng Bạch Lạc Sương.

"Ăn ngon, ăn quá ngon!"

Hai mắt nàng ta tỏa sáng, như là một cánh cửa đến một thế giới mới đột nhiên được mở ra vậy.

Cháo gạo trắng ăn cùng dưa muối, cháo trắng và dưa chua là sự kết hợp đơn giản nhưng lại ngon hơn cả món mà nàng ta ăn ở môn phái vào tối hôm qua!

Tốc độ tay của nàng rõ ràng là tăng tốc lên, nàng ta khéo léo gắp dưa chua và cháo trắng uống vào bên trong miệng, cứ lặp lại như vậy làm không biết mệt.

Lúc này, trong đầu nàng ta chỉ còn lại một cái ý niệm đó chính là "Ăn nó, ăn nó!"

Sắc mặt Bạch Vô Trần và Tô Nhã đều đã tái mét.

Cái đứa tham ăn này thực sự là nữ nhi của mình sao?

Không phải chỉ là một bát cháo gạo trắng thôi sao? Ăn tới ngon như vậy sao?

Có cần thiết phải như vậy không?

Được a, bọn họ thừa nhận bọn họ cũng thèm ăn.

Mùi thơm lúc ban đầu của cháo gạo trắng cũng không phải chỉ là thơm cho có, nhưng theo thời gian trôi qua, mùi thơm này thế mà từng chút xíu một xâm nhập vào trong linh hồn của bọn họ, để bọn họ không tự chủ được mà bài tiết ra nước miếng, nội tâm dâng lên khát vọng.

Lại thêm biểu hiện của Bạch Lạc Sương, nội tâm của bọn họ càng là như mèo cào, hận không thể xông đi lên làm hai ba bát.

Mà ngayc ả Lâm Thanh Vân nhìn vào cháo gạo trắng óng ánh sáng long lanh kia cũng kìm long không được mà nuốt nước miếng một cái.

P/S: Ta thích nào ... chương 2.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch