Mọi người một mặt khiếp sợ nhìn vào Bạch Vô Trần, gần như không thể tin vào tai của mình.
"Thể ngộ quy tắc trong thiên địa?"
Triệu Sơn Hà vốn đang vì mình có thể đột phá Xuất Khiếu cảnh mà cảm thấy đắc ý, sau khi nghe thấy lời này thì nội tâm lập tức đắng chát không thôi.
Cái này cần có loại cảnh giới nào mới có thể có tư cách đi tiếp xúc quy tắc trong thiên địa a?
"Ta từng đọc qua ở trên một bản cổ tịch, nghe nói ở trên tiên nhân còn có thánh, nghĩ tới đây là thủ đoạn mà thánh nhân mới có đi." Thánh Hoàng nói lời suy đoán.
Bạch Vô Trần khẽ gật đầu nói, "Tóm lại, cảnh giới của Lý công tử không phải chúng ta có thể nghĩ ra."
Mọi người thổn thức không thôi, đi về phía trên đỉnh núi.
Đi tới trước cửa Tứ Hợp viện, đôi con ngươi của Thánh Hoàng và Lạc Thi Vũ đều đột nhiên co rụt lại, toàn thân rung động, như là bị người làm pháp định thân vậy.
Ánh mắt của bọn họ dừng ở trên cái ngọc bội được treo ở cửa ra vào.
Đầu vang lên ong ong.
"Cha, cái này, cái này không phải là ..." Lạc Thi Vũ nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, có chút khó có thể tin mà mở miệng.
Sắc mặt của Thánh Hoàng ngưng ngưng trọng lại khẽ gật đầu, "Sẽ không sai, trên ngọc bội kia mơ hồ có thể cảm ứng được dấu vết trước kia."
"Không thể nào, chuyện này thật sự là rất khó có thể tin nổi!" Lạc Thi Vũ khiếp sợ tột đỉnh.
Bạch Vô Trần ngạc nhiên nói: "Các ngươi thế mà có thể nhìn ra ngọc bội này không tầm thường?"
Nếu như không phải bởi vì từng nhìn thấy ngọc bội kia hóa thành Phượng Hoàng thì Bạch Vô Trần thật sẽ không phát giác ra chỗ ngưu bức của cái ngọc bội đó.
Nhìn vào từ bên ngoài thì chẳng qua chỉ là một cái ngọc bội hộ thân xem như không tệ mà thôi.
"Không dối gạt Bạch Tông chủ, ngọc bội đó vốn là tiểu nữ đưa cho Lý công tử để tạ lễ." Thánh Hoàng mở miệng nói, "Chỉ có điều nó vốn chỉ là một cái ngọc bội hộ thân bình thường mà thôi."
"Cái gì? !"
Bạch Vô Trần kêu lên sợ hãi, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.
Cái này chẳng phải là nói, Lý công tử khiến một cái ngọc bội bình thường trở thành thần vật sao?
Thánh Hoàng sợ hãi than nói: "Ta cũng không nghĩ tới, Lý công tử lại có loại thủ đoạn này, nghĩ tới là ghét bỏ ngọc bội tiểu nữ đưa tới có cấp bậc quá thấp cho nên mới gia công vài nét đã làm cho ngọc bội đó có được đạo vận cao hơn."
"Nào chỉ là có được đạo vận cao hơn, ngọc bội đó đã không còn là vật phàm nữa!"
Bạch Vô Trần liên tục cười khổ, kể lại chuyện ngọc bội này giết chết Kiếm Ma trong nháy mắt một lần.
Thánh Hoàng và Lạc Thi Vũ há hốc mồm ra, đã nói không nên lời.
Một cái ngọc bội hộ thân bình thường cứ như vậy lắc mình biến hóa thành tồn tại có thể so với Tiên khí, chuyện này thật sự là quá ảo diệu.
Triệu Sơn Hà nhắc nhở: "Thánh Hoàng, sao ngươi không nhìn câu đối ở bên cạnh chiếc ngọc bội đó?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt của Thánh Hoàng và Lạc Thi Vũ rơi vào trên câu đối kia.
Lập tức, một cỗ đạo vận dày đặc đập vào mặt.
Vào lúc này, bọn họ giống như hóa thành phàm nhân một lần nữa, vì truy tìm trường sinh mà cố gắng đi tìm đạo tu tiên.
Vẻn vẹn chỉ có mười chữ, lại bao hồm đạo vận vô tận.
Quá đáng sợ, quá không thể tưởng tượng nổi!
"Thủ đoạn của Thánh nhân, tuyệt đối là thủ đoạn của Thánh nhân a!"
Bờ môi Thánh Hoàng cũng đang run rẩy, sửa đá thành vàng, biến phế thành bảo, đây tuyệt đối không thể nghi ngờ là thánh nhân.
Điều chỉnh suy nghĩ một phen, Thánh Hoàng cố gắng bình phục tâm tình, rồi mới bảo Lạc Thi Vũ tiến lên gõ cửa.
"Lý công tử, ngài có ở nhà không?" Lạc Thi Vũ cung kính mà gọi.
Kẹt kẹt.
Lý Niệm Phàm mở cửa, nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Hơi kinh ngạc mà nói: "Làm sao mà các ngươi lại cùng tới đây rồi?"
Hôm nay là ngày gì, mấy vị bằng hữu khó mà quen biết được thế mà cùng nhau đi tới.
"Trùng hợp gặp được nhau ở dưới chân núi cho nên cùng nhau tới." Bạch Vô Trần cười nói.
Lạc Thi Vũ nói lời giới thiệu: "Lý công tử, đây là cha ta, Lạc Kinh Hồng."
Cha của Lạc Thi Vũ chẳng phải là Thánh Hoàng của Càn Long tiên truyền sao, hắn thế mà có thể tự mình tới bái phỏng chính mình kẻ phàm nhân này?
Tạo mối quan hệ, vậy mình ở chỗ này sẽ an toàn lại có thêm mấy phần bảo hộ.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Hoanh nghênh, mời vào."
"Lý công tử, chúng ta phát hiện gần đây rơi xuống mấy đạo lôi điện, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi cho nên lúc này mới chạy tới." Lâm Thanh Vân mở miệng nói.
"Lôi điện kia quả thực không phải thứ tốt gì!" Lý Niệm Phàm sầm mặt lại, cau mày nói: "Ta ngược lại thật ra thì không có chuyện gì, nhưng nó lại làm bị thương một số người vô tội, coi thường sinh mệnh như vậy, người hạ lôi điện xuống này quả thực đáng ghét."
Lời nói này nghe vào trong tai của mọi người thì như là sấm sét, để nhịp thở của bọn họ đều bị kiềm hãm, dọa đến toàn thân đều nổi da gà.
Đạo thiên lôi này thế nhưng là thiên đạo giáng xuống, dám mắng thiên đạo như vậy, từ xưa tới nay cũng chỉ có một mình Lý công tử mà thôi a!
Họ mím chặt miệng, thậm chí không dám nói.
Thận trọng ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện vạn dặm không mây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ rụt cổ lại.
Không cần biết là Lý công tử hay là thiên đạo, vậy thì đều là đại lão bên trong đại lão, bên nào cũng không thể đắc tội, trong lòng bọn họ đều cảm thấy chua xót a!
Đồng thời, trong lòng bọn họ càng chắc chắn rằng, Lý công tử quả nhiên là từ trên trời tới, không phải vậy thì làm sao dám nói chuyện với thiên đạo như vậy, hơn nữa thiên đạo thế mà không có một chút phản ứng nào.
"Ừng ực ừng ực."
Một tia nước bắn tung tóe trên nắp ấm sắc thuốc, phát ra âm thanh giòn giã.
Lý Niệm Phàm lập tức bỏ lại mọi người mà chạy tới.
Trên mặt của hắn hiện ra nét mừng, cuối cùng thì cũng hầm xong.
Đám người Thánh Hoàng đi theo sau lưng Lý Niệm Phàm, cái mũi hơi động một chút, ngửi được một cỗ mùi thuốc kỳ lạ, lập tức tinh thần sảng khoái, sắc mặt rạng rỡ.
Mùi thuốc này ... rất không tầm thường!
Bọn họ thế nhưng là Xuất Khiếu cảnh, linh dược bình thường đối với bọn hắn mà nói đã không còn tác dụng, mà loại thuốc này vẻn vẹn chỉ là mùi thơm thôi cũng đã khiến cho bọn họ cảm thấy thoải mái dễ chịu từ bên trong ra bên ngoài, riêng một điểm tuyệt đối có thể được liệt vào danh sách thần dược.
Triệu Sơn Hà tò mò, muốn để thần thức chui vào ấm thuốc, nhìn xem bên trong đế tột cùng là có cái gì.
Nhưng là, khi thần thức của hắn vừa mới chạm vào ấm thuốc thì như là trâu đất xuống biển, qua trong giây lát thì bị thôn phệ tới không còn một mảnh!
"A..."
Triệu Sơn Hà kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy đầu hơi váng mắt hơi hoa.
Hắn sợ hãi liếc nhìn thoáng qua ấm thuốc kia, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Bạch Vô Trần hỏi: "Triệu lão đầu, ngươi sao vậy?"
"Ấm thuốc kia ... ít nhất cũng phải là Tiên khí!" Giọng nói của Triệu Sơn Hà đắng chát mà nói: "Ta không biết tự lượng sức mình còn muốn dùng thần thức nhìn xem cao nhân đang hầm thuốc gì, tuy nhiên thần thức vừa chạm vào trong chớp mắt đã bị thôn phệ gần nửa."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, Thánh Hoàng và Bạch Vô Trần cẩn thận thử một chút, phát hiện thế mà đúng là như vậy.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào ấm thuốc kia, lúc này mới phát hiện, ấm thuốc này thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng nếu như quan sát kỹ thì lại có một loại vận vị cổ xưa lưu chuyển mà ra, thế mà mang theo khí tức mãng hoang, khiến cho người ta phát ra cảm giác hãi hùng khiếp vía.
"Đúng, đồ mà cao nhân dùng làm sao có thể là đồ bình thường?" Bạch Vô Trần hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn nghĩ tới máy lọc không khí và máy lọc nước kia, cái nào không phải là tồn tại không thể tưởng tượng?
Lạc Thi Vũ nhỏ giọng hỏi: "Lý công tử, thuốc này ... là chuẩn bị cho ai?"
"Lúc ta ra ngoài gặp được có người bị lôi điện gây thương tích cho nên thuận tay cứu trở về." Lý Niệm Phàm mở miệng nói.
Hắn cầm lấy bình thuốc, từ bên trong đổ ra một bát thuốc rồi bưng lên đi về phía một gian phòng.
Lý Niệm Phàm đột nhiên nói: "Đúng rồi, các ngươi cũng tiến vào đi, nói không chừng còn có thể giúp một tay."
Đám người này đều là người tu tiên, nói không chừng sẽ có phương pháp trị liệu tốt nào đó.
Đám người Bạch Vô Trần đưa mắt nhìn nhau, sau đó thì nhắm mắt đi theo sau.