Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 37: Đây là một cái thế giới tu tiên đáng giá để người ta ca tụng

Chương 37: Đây là một cái thế giới tu tiên đáng giá để người ta ca tụng




Trong rừng, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ vừa mới chạy tới mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện ở đây, hoàn toàn ngây người.

Kịnh dị trợn tròn hai mắt lên, thế giới quan đều bị lật đổ.

"Hắn, hắn, hắn ..." Bờ môi Lạc Thi Vũ đều đang run rẩy, nói cũng không nói ra được.

Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Thuận tay một chỉ lại để cho hai con Yêu Vương hiện ra nguyên hình?

Đây là lực lượng gì? Thế giới tu tiên từ lúc nào xuất hiện phương pháp tu luyện cao cấp như vậy?

Có thể chắc chắn rằng, tuyệt không phải tu tiên!

"Không cần nói! Thư sinh này hẳn là vị tự xưng là thư đồng của Lý công tử kia." Lạc Hoàng trầm giọng nói, sắc mặt từ trước tới nay chưa từng nghiêm túc như vậy.

Hắn kinh ngạc không ít hơn so với Lạc Thi Vũ, cảnh tượng vừa rồi kia chỉ sợ để hắn cả đời khó quên.

Từ khi nào thế giới này nguy hiểm như vậy, đại lão đều thích giả trang thành phàm nhân sao? Sau này chính mình gặp được phàm nhân thế nhưng cần phải khách khí mới được.

"Cộc cộc cộc!"

Mạnh Quân Lương bước lên núi bằng đôi chân trần.

Lạc Thi Vũ và Lạc Hoàng ngay cả động cũng không dám động, nhìn vào vị thư sinh đang từng bước từng bước tới gần này.

"Các ngươi là khách của Lý công tử sao?" Mạnh Quân Lương đứng lại, mở miệng hỏi.

Trên trán Lạc Hoàng xuất hiện một giọt mồ hôi, hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, kỳ thực nhịp tim của hắn đã nhảy tới mức cực hạn.

Loại tồn tại này thực sự quá kinh khủng.

Miễn cưỡng gạt ra một nụ cười hảo hữu nói: "Đúng ... đúng vậy a."

"Thật hâm mộ các ngươi, có thể trở thành khách quý của Lý công tử, cái này chỉ sợ là phúc khí mấy đời mới có thể tu luyện ra được." Mạnh Quân Lương trong lòng tràn đầy cảm xúc, mở miệng nói: "Các ngươi thế nhưng nhất định phải trân trọng."

Lý Niệm Phàm thế nhưng căn bản không có ý định mời chính mình vào cửa, xem ra ngộ tính của chính mình quả nhiên khiến Lý công tử thất vọng.

Lạc Hoàng vội vàng khiêm tốn nói: "Lý công tử là thế ngoại cao nhân, chúng ta may mắn mới có thể được đi theo một hai, tự nhiên sẽ trân trọng."

Mạnh Quân Lương khẽ gật đầu, cất bước từ bên cạnh đi qua bọn họ.

Lạc Thi Vũ cắn môi, cuối cùng nhịn không được nói: "Ngươi tốt, xin hỏi Tây Du Ký có thể cho ta mượn đọc hay không?"

Mạnh Quân Lương dừng bước lại, cười nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc, ta chuẩn bị bắt chiếc Tây Du Ký, lấy nơi này làm điểm xuất phát, một đường đi về phía tây, vừa cảm ngộ toàn bộ thiên địa này, vừa truyền bá đạo bên trong Tây Du Ký ra ngoài."

Sự sợ hãi của Lạc Thi Vũ đối với thư sinh này cũng giảm đi một chút, tò mò hỏi: "Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi không đeo giày hay không?"

"Bởi vì ta muốn cảm ngộ tự nhiên." Đôi mắt Mạnh Quân Lương hiện ra thâm thúy, thản nhiên nói: "Hai chân tiếp xúc đại địa mới có thể để cho ta dễ hòa vào thiên địa hơn."

Dứt lời, hắn cất bước, chậm rãi rời đi.

Lạc Hoàng nhìn vào bóng lưng thư sinh rời đi, không thể không mở miệng nói: "Có lẽ, hắn tu không phải tiên, mà là ... đạo."

"Đạo?" Lạc Thi Vũ một mặt mê muội.

Lạc Hoàng khẽ gật đầu, sợ hãi than nói: "Không cần biết là Lý công tử hay là vị thư sinh này, bọn họ rõ ràng đều có tu vi kinh thiên, nhưng tất cả mọi việc phải tự mình làm, tác phong làm việc hoàn toàn tuân theo quy luật của người phàm, đây mới thực sự là cảnh giới thiên nhân a!"

Người tu tiên có thể ngự không phi hành, cưỡi mây đạp gió, còn có thể cách không thủ vật, điều khiển gió lửa, cung cấp cho chính mình rất nhiều thuận tiện.

Nhưng là Lý công tử và vị thư sinh này lại không có làm như vậy, mà là từng bước một hoàn toàn chính là bước từng bước một mà đi.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể trở thành đại lão đi.

Lạc Hoàng hít sâu một hơi, nghiêm chỉnh nói: "Đi, chúng ta đi bái phỏng Lý công tử!"

"Kẹt kẹt."

Không chờ bọn họ gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra.

Lý Niệm Phàm nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, "Vừa rồi ta hình như nghe được có tiếng gì đó, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Hẳn là tiếng của hai con súc sinh này phát ra." Lạc Thi Vũ chỉ vào một con trâu và một con sói đang nằm ở một bên.

Lý Niệm Phàm giật mình, cười nói: "Các ngươi quá khách khí, tới đã tới rồi lại còn mang theo thịt thú rừng tới, mau mời vào."

Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ xấu hổ đưa mắt nhìn nhau không có nhiều lời.

"Đúng rồi, các ngươi nhìn thấy thư sinh bên ngoài không?" Lý Niệm Phàm hỏi.

Lạc Thi Vũ: "Gặp, hắn đã đi."

"Cuối cùng đã đi."

Lý Niệm Phàm thở một hơi dài nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: "Đầu óc tên kia thật sự là chẳng ra làm sao, cái gọi là đạo trường sinh ta đã giải thích với hắn đủ rõ ràng rồi thế nhưng hắn không những không hiểu ra mà vẫn còn hiểu sai, trí thông minh chỉ có vậy thôi a, hy vong sau này đừng có tới làm phiền ta."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Đại não của Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ trong nháy mắt trở nên trống rỗng, trên mặt ngay lập tức không thể không hiện ra thần sắc kinh hãi.

Hóa ra thứ mà vị thư sinh kia tu luyện lại chính là đạo trường sinh mà Lý công tử truyền thụ cho!

Đây chính là đạo trường sinh a, ô ô ô, ước ao ghen tị!

Tuy nhiên nghe ý tứ trong câu nói của Lý công tử thì thư sinh kia hình như cũng không thể lĩnh ngộ, thậm chí còn hiểu sai.

Chỗ quan trọng nhất là, xem như không thể lĩnh ngộ ra tinh túy của Lý công tử, vậy mà vị thư sinh kia vẫn trở nên lợi hại như vậy.

Vậy thì đạo trường sinh chân chính sẽ nghịch thiên tới cỡ nào đây?

Lý công tử rõ ràng là đang chê vị thư sinh kia, dưới sự thất vọng ngay cả cửa đều không để cho đi vào.

Trong nháy mắt, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ suy nghĩ rất nhiều, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.

Ngay cả ngộ tính của vị thư sinh kia cũng không lĩnh ngộ được đạo trường sinh của Lý công tử, trên đời này chỉ sợ không có ai có thể lọt vào được pháp nhãn của Lý công tử đi.

Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Đây mới thật sự là đại lão.

Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ muốn trốn ở trong góc lặng yên làm một tên phế vật.

Bản thân là Thánh Hoàng của Càn Long tiên triều, Lạc Hoàng cảm thấy mình có cần phải kết thúc cái đề tài này ngay, bằng không tuyệt đối sẽ tự ti, nghĩ không thông lại nghĩ quẩn mà đi tự tử thì chết.

Nhẹ nhàng lấy ra một viếc vòng tay ngọc, mở miệng nói: "Lý công tử, đây là linh dược mà chúng ta chuẩn bị cho công tử."

Lý Niệm Phàm nhận lấy vòng ngọc, trên mặt hiện ra thần sắc hứng thú.

Đây chính là khí cụ không gian trữ vật của thế giới tu tiên sao? Trông thật là tinh tế.

Vào tay thấy ấm, nhìn qua hoàn toàn chính là một cái trang sức cấp cao.

Hắn từng có kinh nghiệm tiến vào không gian của hệ thống, bởi vậy cũng không lạ lẫm đối với việc sử dụng cái này, ý thức tùy tiện tiến vào trong vòng ngọc.

Không gian của chiếc vòng bằng ngọc này rộng lớn đến kinh ngạc, bên trong trưng bày đủ các loại linh dược, làm cho cả không gian bên trong đều tràn ngập ánh sáng của bảo vật.

Tâm niệm vừa động.

Những linh dược và tiên thảo này lập tức từ trong vòng ngọc bay ra, chất đống ở trước mặt Lý Niệm Phàm, khoảng hơn trăm gốc.

Trong nội viện lập tức tỏa ra từng đợt mùi thơm của dược liệu, ngửi thôi cũng khiến cho tinh thần người ta phải chấn động.

Dù là hoa với nhiều màu sắc khác nhau, hay tiên thảo tỏa ánh hào quang, tất cả đều thể hiện sự phi thường của những thần dược này.

Trong lòng Lý Niệm Phàm hơi vui mừng, đồng thời lại rất cảm động.

Có những linh dược này, thương thế của Đát Kỷ chắc chắn có thể khôi phục càng nhanh hơn, hơn nữa, những tiên thảo này hoàn toàn có thể trồng ở trong nội viện của chính mình để làm cây cảnh và nâng cao chất lượng hấp dẫn ở đây.

Quá hào phóng!

Nghĩ không ra chính mình gặp được người tu tiên không chỉ có thân thiện, hơn nữa còn lấy giúp người làm niềm vui như vậy, tặng một cách vô tư, đây là một cái thế giới tu tiên đáng giá để người ta ca tụng a.

Đát Kỷ cũng từ trong phòng đi ra, đầu tiên là trông thấy trâu và sói mềm oặt nằm dưới đất.

Đây là thịt rừng bắt trở về sao, làm sao trông dáng vẻ lại có chút quen quen vậy.

Tiếp theo, khi nhìn thấy linh dược tiên thảo chất đầy sân, miệng nhỏ Đát Kỷ hơi há ra, một mặt rung động.

Càn Long tiên triều đây là ngay cả quần lót của chính mình cũng lột ra rồi?

Nàng ta đương nhiên biết những linh dược này, tùy tiện một gốc đều là bảo bối đủ để cho người tu tiên phải tranh nhau tới vỡ đầu mẻ trán.

Nếu như ở lúc nàng còn là một con hồ ly, có thể thu hoạch được bất cứ một gốc tiên thảo nào trong đó vậy chính là cơ duyên vô cùng to lớn!

Nếu như không nói theo cách khiêm tốn thì bất cứ một gốc linh dược nào trong này đều đủ để thay đổi một đời người hoặc là một đời yêu quái!

P/S: Ta thích nào ... chương 4.... cảm ơn các bạn đã đẩy kim phiếu nhé, đẩy càng nhiều thì dịch càng hăng :d






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch