Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhà Ta Tộc Trưởng Mỗi Ngày Nghĩ Đến Làm Phản

Chương 6: Nữ Tử Áo Trắng

Chương 6: Nữ Tử Áo Trắng


"Trở về." Thanh âm lạnh lẽo như băng, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Hạ Mộng Hàm.

Bên hồ nhỏ, liễu rủ xanh mướt, đám hạ nhân vội vã lui về phía sau. Ánh mắt của bọn chúng, dù là nam hay nữ, đều không tự chủ liếc nhìn về phía một nữ tử trong đình giữa hồ. Nàng đang ôm chặt trường kiếm trước ngực.

Nữ tử vận y phục trắng như tuyết, phiêu dật tựa tiên. Dây lụa trắng trùm đầu cùng mái tóc đen tuyền tung bay trong gió. Vài sợi tóc đen lòa xòa trên trán, khẽ động theo làn gió, như hòa vào những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Tiếc thay, trên mặt nàng che khăn lụa, khó thấy rõ dung nhan.

Dáng vẻ ấy, dù là Hạ Mộng Hàm, cũng không khỏi ngẩn ngơ, si mê ngắm nhìn.

"Sư tỷ..."

Hạ Mộng Hàm bừng tỉnh, lặng lẽ tiến vào đình giữa hồ, ngữ khí tràn đầy cảm khái.

"Đã quyết?" Nữ tử áo trắng đánh giá Hạ Mộng Hàm, đột nhiên lên tiếng.

"Không quyết thì sao? Thực lực của mẫu thân vốn không đủ để ta tranh đoạt ngôi vị. Lần này vào cung, ta ngay cả mặt "Hắn" cũng chưa được thấy..." Trong giọng nói của Hạ Mộng Hàm lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Biết rõ thực lực bản thân, nàng hiểu rõ dù có tham gia tranh đoạt, cũng chỉ là trò cười.

Cuối cùng, nàng chỉ biết thở dài một tiếng.

Nàng vừa trở về đô thành, chưa có chút căn cơ, lấy gì để tranh giành?

"Người biết mình mới là khôn ngoan. Hãy chuyên tâm tu luyện. Với thiên tư của ngươi, tương lai ắt thành trụ cột của Ẩn Thần Phong." Thanh âm của nữ tử áo trắng lạnh lùng, nhưng ẩn chứa một tia tán thưởng.

Hạ Mộng Hàm đã quen với những lời sâu xa thỉnh thoảng thốt ra từ sư tỷ, nàng không còn ngạc nhiên.

"Người biết mình mới là khôn ngoan... Nói thì dễ..."

Nàng khẽ thở dài, ngồi xuống đình giữa hồ, vẻ mặt cô đơn. Lòng tranh đoạt ngôi vị vẫn còn, nhưng sự thật phũ phàng cho nàng thấy rõ sự vô tình của hoàng thất.

Khó khăn lắm mới gặp được mẫu thân, nhưng trong lãnh cung băng giá, hai người trò chuyện, phần lớn chỉ là im lặng.

Mẫu thân sống khổ sở trong lãnh cung, sự im lặng ấy chất chứa bao nhiêu bất đắc dĩ.

Nàng cũng hiểu, vì sao năm xưa mẫu thân kiên quyết đưa nàng rời khỏi Đại Hạ quốc đô.

Nhưng lòng nàng, thật không cam tâm. Dù không cam tâm thì sao, nhân sinh luôn đầy rẫy những điều bất đắc dĩ.

"Không nhắc đến chuyện này nữa. Sư tỷ, ta nghe nói kiếm ý của tỷ vừa đại thành, sao đột nhiên lại đến Đại Hạ?" Hạ Mộng Hàm xua tan những bất cam trong đầu, lặng lẽ chấp nhận thực tại.

"Đến gặp một người."

Ánh mắt nữ tử áo trắng khẽ dao động, nàng nhìn mặt hồ gợn sóng, nhàn nhạt đáp lời.

Tâm trạng vốn có chút nặng nề của Hạ Mộng Hàm, lập tức biến đổi, mắt nàng mở to, như thể mới quen biết sư tỷ ngày đầu.

Chủ động gặp người, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Nàng còn chưa kịp mở miệng, thì một tên hạ nhân đã vội vã tiến đến.

"Quận chúa, bên ngoài có một người, tự xưng là người của Hà gia, mang theo tộc thiếp đến đây." Hạ nhân cung kính bẩm báo.

Điều này khiến Hạ Mộng Hàm ngẩn người.

Tộc thiếp, thứ chỉ xuất hiện trong Cửu Long đoạt đích.

Lương thần chọn chủ mà theo, chim khôn biết chọn cây mà đậu.

Tộc trưởng, thường sẽ không tự mình đến, mà sẽ gửi tộc thiếp trước.

Đơn giản là thông báo ý định ủng hộ. Nếu đôi bên đồng ý, sẽ đóng ấn tỉ đặc thù của hoàng thất lên tộc thiếp. Nếu không đồng ý, cũng không mất lòng nhau.

Nhưng nàng biết rõ tình cảnh của mình, không ngờ lại có gia tộc đưa tộc thiếp đến.

Chính vì thế, nàng lại do dự, quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng dường như thấy sư tỷ luôn điềm tĩnh, bỗng nhiên tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, ẩn hiện xung quanh. Nhưng khí thế ấy, vừa lóe lên, đã biến mất không dấu vết.

Sư tỷ sao vậy?

Hạ Mộng Hàm không khỏi nghi ngờ. Sư tỷ đến Đại Hạ lần này, hoàn toàn phá vỡ những ấn tượng trước đây của nàng.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sư tỷ, nhưng hôm nay, liên tiếp hai lần sư tỷ có những biểu hiện khác thường, khiến nàng nhận ra một tia cổ quái.

"Hỏi xem Hà gia có người tên Hà An không." Nữ tử áo trắng váy dài phiêu dật, nàng không có tâm trạng chú ý đến biểu cảm của Hạ Mộng Hàm, nàng trầm mặc một hồi rồi lên tiếng.

Hạ Mộng Hàm khẽ giật mình, gật đầu, quay sang hạ nhân: "Mời vào."

"Tuân lệnh."

Hạ nhân vội vã xoay người. Đồng thời, thân hình nữ tử áo trắng bất động, như ẩn như hiện, rồi đột ngột biến mất ngay tại chỗ.

Hạ Mộng Hàm chứng kiến cảnh tượng ly kỳ trước mắt, không hề kinh ngạc, chỉ là ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Chỉ lát sau, hạ nhân vừa báo cáo đã dẫn theo một nam tử, nhanh chóng tiến về phía đình giữa hồ.

"Bái kiến quận chúa." Hà Tây hai tay cung kính dâng tộc thiếp, thân thể đứng thẳng trước mặt Hạ Mộng Hàm, khẽ cúi người.

Cốt Mạch đỉnh phong...

Hà Tây liếc nhìn Hạ Mộng Hàm, thầm đánh giá. Con đường tu luyện, giai đoạn đầu tiên là Cốt Mạch.

Trong giai đoạn này, đầu tiên là "Linh Nhập Cốt".

Tức là cốt hình thành, liền tiến vào một giai đoạn khác.

Luyện mạch, để gánh chịu càng nhiều tức.

Nhìn như cùng một cảnh giới hai giai đoạn, có thể "Khí nhập cốt" là cơ sở bên trong cơ sở, mà luyện mạch sau mới bắt đầu hiện ra một số không giống bình thường.

Cốt Mạch, chỗ hình dung là luyện mạch.

Mười sáu tuổi, có thể đạt tới Cốt Mạch đỉnh phong, Đại Hạ có lẽ chỉ có Lý Chiến Thần kia, có thể trấn áp trước mắt vị quận chúa này.

Trong khi Hà Tây đánh giá Hạ Mộng Hàm, Hạ Mộng Hàm cũng không hề nhàn rỗi, nàng cũng đang xem xét Hà Tây.

Nàng có chút hiếu kỳ mở tộc thiếp ra, khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại Hà gia.

Nhưng nàng vẫn không thể nhớ ra Hà gia là gia tộc nào.

"Hà gia có người tên Hà An?" Hạ Mộng Hàm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hà Tây.

Như muốn nhìn thấu điều gì đó.

Sư tỷ của nàng vốn thanh lãnh, đối với bất kỳ ai cũng không biểu lộ cảm xúc, nhưng bây giờ lại chủ động hỏi thăm một người, đặc biệt là cái tên ấy lại giống tên nam nhân.

Điều này khiến Hạ Mộng Hàm trong lòng dấy lên một tia hiếu kỳ về Hà An.

"Là tộc trưởng của bản tộc." Hà Tây chi tiết đáp lời.

Trong khi Hạ Mộng Hàm còn đang suy tư về Hà An, đột nhiên bên tai nàng lại vang lên giọng nói của nữ tử áo trắng.

"Đóng tộc thiếp."

Hạ Mộng Hàm ngây người, lập tức đưa tay lấy ra một chiếc Ngọc Tỳ nhỏ bằng ba ngón tay từ bên hông, đóng lên tộc thiếp mà Hà Tây đang dâng.

"Khi nào rảnh rỗi, ta sẽ đến bái phỏng Hà gia." Sau khi đóng ấn, Hạ Mộng Hàm vẫn giữ phép lịch sự.

Bất quá, đối mặt với sư tỷ truyền âm, nàng không thể kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, nên lời nói của nàng mang ý vị sâu xa. Hà Tây hiểu rõ, rồi được hạ nhân dẫn đi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch