Chương 1030: Không Chiếm Được Ngươi, Ta Tình Nguyện Hủy Ngươi 3 (2) ”
Trương Chấn không kiên nhẫn khiển trách: “Ta hỏi ngươi bao lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục! Ngươi kéo đông kéo tây cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết tìm bác sĩ tâm lý sao?”
Bác sĩ cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, cười khan nói: “Ta cũng không biết.”
“Lại là không biết, cái gì cũng không biết, ngươi còn làm bác sĩ cái rắm gì nữa. Lang băm!” Trương Chấn một bên lải nhải mắng chửi, một bên sờ sờ túi áo mới phát hiện mình không mang theo thuốc lá.
Vĩ ca nhanh ý lấy ra một hộp xì gà, đưa cho hắn một cây rồi châm lửa.
Bác sĩ lúc đầu muốn nhắc nhở trong phòng bệnh không được hút thuốc, nhưng mà nghĩ lại hay là thôi đi. Đám người này không phải dễ chọc, mình chỉ là một bác sĩ bình thường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tốt nhất là không nên đắc tội với họ.
Khi bật lửa của Vĩ ca sắp tiến lại gần điếu xì gà của Trương Chấn, bỗng nhiên một tuyến màu trắng xoẹt rất nhanh hướng về phía Trương Chấn.
Vệ sĩ mái tóc màu cà phê là người phản ứng nhanh nhất trong bốn người. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, một tay đẩy Trương Chấn ra, tay còn lại hướng về phía trước chụp một cái. Khi hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm danh thiếp, trên mặt là số điện thoại của cửa hàng cơm ngoài cổng bệnh viện. Vệ sĩ này nắm tay lại, tấm danh thiếp cuộn lại trong tay, không một ai để ý tới, giữa lòng bàn tay của hắn, mới xuất hiện một vết cắt rất nhỏ.
Mười Một giương mắt lên hướng vệ sĩ có tóc màu cà phê liếc một cái, thản nhiên nói: “Đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Trương Chấn nghĩ muốn mắng Mười Một một câu. Vệ sĩ tóc màu cà phê đã bước lên ngăn cản: “Thiếu gia.”. Hắn nhìn Mười Một rồi tiến gần bên tai Trương Chấn nhỏ giọng nói: “Hắn là cao thủ. Có lẽ còn rất lợi hại.”
Trương Chấn khẽ hừ một tiếng, không kiên nhẫ vung tay làm cho mấy vệ sĩ cách xa hắn một chút. Ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ còn đang nghệt mặt ra ở bên cạnh. Một luồng tức giận vô cớ trỗi lên, phẫn nộ quát: “Cút ra ngoài!”
Bác sĩ sững sờ một chút, xác nhận là Trương Chấn nói mình. Mặc dù đây là lần đầu tiên có người kêu hắn cút, song hắn vẫn còn có thể nhẫn nại được liền gật gật đầu không nói lời nào quay đầu bước ra.
Trương Chấn đuổi bác sĩ đi rồi thở hổn hển một chút, quay sang nhìn Dương Tư Vũ. Nhưng lúc này Dương Tư Vũ đã trốn phía sau Mười Một. Quần áo và khuôn mặt đều khuất ở phía sau lưng hắn không dám lộ ra.
Nhìn thấy Dương Tư Vũ nhất nhất muốn tránh né mình, trong lòng Trương Chấn đúng là không còn gì để nói. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Mươi Một, song Mười Một như coi hắn là không khí, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Giằng co nhau một lúc, cuối cùng Trương Chấn lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn, giống như tấm danh thiếp nặng tựa ngàn cân hắn khó khăn lắm mớ đặt xuống trên bàn. Thanh âm trầm trọng nói: “Tư Vũ ngươi đã không muốn gặp ta, vậy ta đi. Đây là số điện thoại của ta, có chuyện gì nhắn ta biết một tiếng.”
Nói xong, Trương Chấn quay ngươi bước đi, ra tới cửa bước chân hơi ngừng lại, dường như còn muốn nói câu gì đó,cuối cùng vẫn là không mở miệng được, thở dài một tiếng ra khỏi phòng bệnh. Chờ đến khi bọn người Trương Chấn đi khỏi, Dương Tư Vũ mới từ phía sau lộ ra non nửa khuôn mặt, nhìn xem trong phòng quả thật không còn người khác mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, Mười Ba mới mở miệng hỏi: “Xong rồi ah?”
“Uhm.”Mười Một nhẹ nhàng đáp.
Mặc dù thực ra hắn đối thoại với máy bộ đàm trong tai, song bên ngoài vẫn dán điện thoại di động lên lỗ tai làm bộ.
“Nghe nói ngươi và DK đánh nhau rồi ah?”
Vẫn một tiếng “Uhm” trả lời.
“Thế nào?”
“Hoàn hảo.” Mười Một lạnh nhạt trả lời. Có lẽ đổi lấy người khác nghe được mấy câu không đầu không đuôi này thì đầu to như cái đấu. Nhưng Mười Một biết, hắn là hỏi mình xem DK bản lĩnh thế nào?
“Uhm”
Mười Ba trầm lặng một chút rồi lại nói: “Ngươi cẩn thận một chút, hắn là một tên điên. Vì giết người, hắn chẳng kiêng kị gì cả. Thậm chí khi bắt buộc, hắn có thể đồng quy ư tận với ngươi.
Mười Một vẫn là một tiếng “Uhm” trả lời.
Biết Mười Một không muốn cùng hắn thảo luận quá nhiều, chuyện này chính hắn có thể xử lý không cần người khác nhúng tay.
Đối với phản ứng lạnh nhạt của Mười Một cũng không thèm để ý, bâng quơ nói: “Ta tìm ngươi là vì chuyện Dương Tư Vũ”
“Ta biết.”
“Ngươi định xử lý như thế nào? Tiếp tục ở lại chăm sóc cô? Hay là đem cô giao cho chúng ta? Mười Một hỏi lại: “Nếu như giao cho các ngươi, các ngươi chăm sóc cô như thế nào?”
Dương Tư Vũ ở bên cạnh mặc dù không biết hắn đang nói chuyện cùng ai, cũng không biết hắn đang nói chuyện gì. Nhưng mà khi nghe được câu “chăm sóc cô”, trực giác người phụ nữ mách bảo cô, người được nói đến chính là cô, hơn nữa ý của hắn là muốn giao cô cho người nào đó chăm sóc.
Dương Tư Vũ lập tức giật mình, túm lấy áo hắn, đôi mắt cầu xin Mười Một. Song Mười Một căn bản là không nhìn cô, hai mắt vẫn như cũ hướng về phía trước. Dương Tư Vũ lập tức vòng lên trước mặt, sắc mặt khẩn cầu nhìn vào hắn ra sức lắc đầu.
Mười Ba nói: “Chúng ta sẽ an bài cô đến Đức quốc.”
Mười Một liếc mắt về phía cô một cái rồi dời đi, hỏi: “Tiếp tục như bố trí cho Đán Đao chạy thoát?”
“Ân, kế hoạch không thay đổi. Tuy nhiên có kinh nghiệm lần trước, chúng ta sẽ an bài đầy đủ ngươi bảo vệ cô. Sau khi đến Đức quốc rồi, ta sẽ huy động người của phân bộ Vận Mệnh bố trí 24/24, luôn theo bảo vệ bên mình cô.
“Không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
“Sẽ không, lần này chỉ là bất ngờ. Mười Ba nói tiếp: “Chuyện lần này đúng là ngoài dự liệu của Lục Đạo, dù sao Lục Đạo cũng là người, không phải thần, không có khả năng đem mọi chuyện suy tính chu toàn được. Ai cũng không nghĩ đến Ma Quỷ đột nhiên mò đến, với lại còn có thể xuống tay với người một nhà như Dương Tử Nghiệp. Chuyện này cũng quả thật làm cho Lục Đạo vốn tính toán hoàn mỹ mọi việc rồi tức giận hồi lâu, quả quyết lần sau nhất định phải cho Ma Quỷ ăn quả đắng, hảo hảo giáo huấn một trận một được.”
Thấy Mười Một không nói lời nào lại hỏi: “Thế nào, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mười Một nói: “Ta không tin Lục Đạo.”
“Phương diện Lục Đạo ngươi không cần phải suy nghĩ, trong kế hoạch của cô không có Lục Đạo. Ta cũng có thể cam đoan với ngươi, nếu có ai dám ra tay với cô, ta sẽ tự mình động thủ. Kể cả Lục Đạo.”
Mười Một biết hắn cam đoan như vậy đã rất khó rồi. Trên thực tế, Mười Ba chẳng cần cam đoan với hắn cái gì cả, hắn nhận tiền của Đán Đao, nợ nhân tình của Đán Đao, chuyện này lại không liên quan đến hắn. Nhưng mà Dương Tư Vũ, Vận Mệnh nhất định phải mang đi, bởi vì điều này quan hệ đến tín nghĩa và danh dự của lính đánh thuê. Đường đường là bộ đội Vận Mệnh tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống, cuối cùng lại không làm được, chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị Hắc Ám giới nhạo báng. Mặc dù để bảo vệ điểm danh dự này có thể không quan tâm đến tính mạng của những người bên trong. Lính đánh thuê chính là một quần thể đặc thù, đối với họ danh dự và tín nghĩa có khi còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Biết loại người này nói là làm, hắn cam đoan Dương Tư Vũ nhất định an toàn, vậy thì chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ cô chu toàn. Đạt được hứa hẹn, Mười Một gật đầu nói: “Được rồi. Ta tin ngươi.”
“Loảng xoảng.” Dương Tư Vũ nghe vậy, vô thức lùi ra sau không cẩn thận đụng vào cái ghế bên cạnh. Ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn Mười Một.