Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1121: Giao Tranh Tại Kinh Thành (5) (2)

Chương 1121: Giao Tranh Tại Kinh Thành (5) (2)
Có người vội vàng chạy đi gọi điện báo cho Từ Khiêm. Có người muốn đợi chỉ thị của chủ nhân, có người muốn lao ra liều mạng. Tóm lại là một chữ “Loạn.” Không ai ngờ lại có kẻ ăn tim hùm mật gấu dám đến Từ gia gây sự, nhưng đồng thời cũng làm bọn hắn trở tay không kịp.

Người da đen uy hiếp đám cận vệ chạy vào trong, đồng thời lấy một quả lựu đạn, rút chốt ném vào.

“Lựu đạn!” Trong nhà có tiếng kinh hô thật lớn, sau đó “Ầm!” một tiếng, cả gian phòng lớn liền bị nổ tung.

Người da đen cầm súng bước nhanh tới cửa ra vào của biệt thự chính, cách một cánh cửa đã nghe rõ thanh âm hỗn loạn của đám người hầu bên trong. Hắn dùng sức đạp thật mạnh vào cửa, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, cánh cửa to lớn như vậy liền bị một đá đạp gẫy đoạn. Bên trong biệt thự đột nhiên lặng ngắt như tờ, đám người hầu trợn mắt há hốc mồm nhìn người da đen đứng trước cửa ra vào.

Người da đen quét mắt một vòng quanh lầu một, súng tiểu liên trong tay lại khạc đạn lần nữa, biến cả phòng khách biệt thự thành một trường thảm sát, tiếng kêu chói tai, tiếng kêu cứu, tiếng khóc vô cùng hỗn loạn. Bắn phá hết một vòng thì đã có năm người nằm trên vũng máu, một người may mắn chạy thoát được. Người da đen cũng không để ý, đi thẳng tới cầu thang lên lầu hai. Đi được vài bước, hắn đột nhiên xoay người, xả một loạt đạn về phía cửa biệt thự, áp chế đám vệ sĩ và quân nhân..

Bên ngoài cửa có hai gã quân nhân cùng một tên vệ sĩ, vết thương chồng chéo, vừa rồi trái lựu đạn kia giết chết một người, trọng thương một người, ba người này nhanh chân núp tránh được, nhưng vẫn bị mảnh vụn gây bị thương. Bọn họ biết rõ, bất luận thế nào cũng không thể để tên da đen lên được lầu hai. Bởi vì con trai Từ Khiêm, con dâu và cháu trai đều đang ở trên đó. Nhưng biết thì làm gì được? Bọn họ không có vũ khí hạng nặng, chỉ có mấy cây súng lục, xông vào thì chỉ có tìm chết.

Tiếng súng trong biệt thự đột nhiên ngừng lại, ba người kia đoán tên da đen kia đã hết đạn , liền liều lĩnh vọt vào. Hai gã quân nhân nhảy ra, súng trong tay nhắm về phía cầu thang, thế nhưng bọn họ nhận ra tên da đen đã không còn ở đó nữa. Sắc mặt ba người đại biến, nhanh chóng chạy tới. Đúng lúc này, từ phía góc tường lầu hai có một vật thể hình tròn bị ném xuống.

“Lựu đạn !” Tên quân nhân chạy trước hô lớn một tiếng, rồi nhảy vội về phía sau ghế salon. Hai người kia cũng không chậm, ngay lập tức ẩn mình.

“Bùm!” Quả lựu đạn kia nổ, nhưng không hề có sức công phá, thay vào đó là một luồng ánh sáng chói lóa, lập tức nuốt trọn cả gian phòng khách .

“A!!!” Tên vệ sĩ không kịp bịt mắt lăn lộn trên đất, bị bom phát quang trực tiếp chiếu vào thì đời này coi như mù rồi. Hai gã quân nhân kia cũng không khá hơn là bao, tuy kịp thời trốn đi, nhưng ánh sáng chói lóa kia cũng ảnh hưởng đến mắt bọn họ, giờ mắt bọn họ đau đến nước mắt giàn giụa, không nhìn rõ thứ gì.

Sau khi tung bom phát quang, người da đen không hề dừng lại mà tiếp tục chạy vào trong. Kết cấu biệt thự của Từ gia hắn sớm đã rõ, nhanh chóng đến trước cửa phòng cha mẹ của Từ Tử Dương, một đá đạp tung cửa phòng, bên trong phát ra một tiếng thét .

Ở phía góc tường, một đôi nam nữ mặc đồ ngủ đang run rẩy, tiếng thét phát ra lúc cửa phòng bị phá chính là từ người phụ nữ trung niên đó. Hai người này chính là cha mẹ của Từ Tử Dương, Từ Thiên Bình cùng đại tiểu thư Vương gia.

Nhìn thấy ánh mắt người da đen không một chút thiện ý, Từ Thiên Bình hét: “Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”

Tên da đen cười nhe hàm răng trắng nhởn ra, Vương gia đại tiểu thư gấp gáp nói: “Ta có thể cho ngươi tiền.”

“Tạch tạch tạch tạch” Khẩu súng tiểu liên hãm thanh không thể triệt tiêu hết được tiếng súng. Một hồi súng vang lên, cả băng đạn liền ghim vào thân thể vợ chồng Từ Thiên Bình, hai người trợn trừng mắt không cam lòng nằm trên vũng máu.

Tên da đen thu súng lại, không liếc nhìn thêm hai cỗ thi thể này nữa, tiếp tục đi về phía phòng của Từ Tử Dương. Cửa phòng khép hờ, hắn đầy cửa vào thì thấy bên trong không một bóng người, chỉ có cánh cửa sổ vẫn còn đang mở.

Hắn liền chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng không thấy bóng người nào. Lầu hai cách mặt đất chỉ ba bốn mét, nhảy xuống cũng chưa tới mức bị thương. Từ Tử Dương nhất định đã nghe thấy tiếng súng cùng tiếng lựu đạn, đã cơ trí nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu rồi.

Tên da đen cắn răng, lục soát trong phòng một lượt rồi không cam lòng nhảy qua cửa sổ thoát ra. Hắn không thể ở lại được, cho dù Từ Khiêm không kịp trở về, nhưng cảnh sát gần đây chắc cũng sắp tới, ở lại là chết không phải nghi ngờ.

Nhẹ nhàng nhảy xuống, tên da đen nhanh chóng chạy tới xe của mình, mở cửa chui vào. Vừa lúc nổ máy xe, đột nhiên “Ầm!” một tiếng lớn, cả chiếc xe bị nổ bật tung lên rồi nặng nề nện xuống, biến thành một vùng lửa cháy. Về phần người da đen kia, ngay khi chiếc xe nổ tung, đồng hồ trên tay hắn cũng đồng thời phát nổ làm cả người tan thành từng mảnh.

Lúc này, Từ Tử Dương mới run rẩy chui từ gầm giường phòng cha mẹ hắn ra, nhìn cảnh cha mẹ hắn chết không nhắm mắt, hắn run rẩy nhe răng cười, mà sao nước mắt cứ chảy dài.

Ngày hôm nay, cả quốc gia đã phải chấn động.

Con trai của thượng tướng kiêm tổng tư lệnh quân khu thủ đô Từ Khiêm, chính khách Quốc Vụ Viện Từ Thiên Bình cùng vợ là Vương gia đại tiểu thư bị bắn chết trong nhà. Bảo vệ trong nhà có sáu vệ sĩ thì chết bốn, một người trọng thương tàn phế, một người mù hẳn. Ba quân nhân thân vệ của Từ Khiêm thì chết một, hai người còn lại bị tổn thương thị lực nghiêm trọng.

Con trai của Từ Thiên Bình khi đó trốn dưới gầm giường cha mẹ nên thoát được, nhưng khi được cứu ra thì tinh thần đã hoàn toàn hỗn loạn, chỉ biết co người lại run rẩy, nói không nên lời.

Khi Từ Khiêm trở về trông thấy thảm trạng trong nhà, rốt cuộc cũng sụp sụp.

Cùng lúc này, giới chính trị cùng truyền đạt mệnh lệnh tối cao, lực lượng cảnh sát phải phá án trong thời gian ngắn nhất, truy ra bằng được hung thủ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch