Ánh trăng buổi đêm như mộng như ảo, trong vẻ mông lung có vẻ mỹ lệ hư ảo, phủ lên vạn vật một lớp màn mỏng, dụ dỗ dục vọng nguyên thủy nhất của con người.
Chỉ có tầng sáng mỏng manh kia, nhưng càng muốn mở to mắt nhìn kỹ, lại càng không thể nhìn thấy nó. Rốt cuộc, hình ảnh mỹ lệ giấu dưới tấm màn mỏng manh kia biến mất không thấy bóng dáng.
Trên đời này có rất nhiều người giống như tấm màn mỏng vô hình kia, tưởng như có thể đơn giản nhìn thấu, nhưng càng nhìn lại càng phát hiện mình nhìn không thấu.
Chẳng hạn như Lục Đạo, chẳng hạn như...
Đêm đã khuya, màn đêm thật yên tĩnh, sau một ngày lao động mệt mỏi, mọi người đã sớm yên giấc trong chăn ấm nệm êm. Những trận chém giết sinh tử bên ngoài không chút liên quan đến họ, việc không liên quan đến mình, ngươi chết thì cứ chết, chả liên quan đến ta. Đó luôn là ""truyền thống tốt đẹp"", nhiều người chết thì đã sao? Nếu không phải liên quan đến mình hoặc những người xung quanh thì dù là việc lớn đến đâu đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một "tin tức", một chủ đề để trà dư tửu hậu mà thôi.
Đêm đã khuya, bóng đêm dần sâu, đêm tĩnh lặng, dành sự tĩnh lặng cho con người. Thế có rất nhiều người không muốn hưởng thụ sự tĩnh lặng khó được vào buổi đêm này. Bởi vì bọn họ là người của bóng đêm, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm hành động. Đêm, chính là thế giới của bọn họ.
Giống như, những người như Mười Một.
Còn có, Dương Tư Vũ.
Ở kinh thành, tại một ngã tư tên là Hải Triều, có một quán ăn, quán này cũng chỉ là một quán ăn đêm bình thường. Chỉ có một cặp vợ chồng, một đứa con gái và một người đầu bếp, bốn người làm việc trong quán ăn nhỏ này. Nhưng quán ăn này đã nằm ở đây rất nhiều năm, chất lượng phục vụ tốt, cộng thêm đầu bếp nấu rất hợp khẩu vị nhiều người, cho nên không ít khách quen và cả khách mới thích đến đây.
Tuy đêm đã khuya nhưng quán ăn này vẫn rất đắt khách, mười bàn thì có năm, sáu bàn có người ngồi.
Lúc này, ở một chiếc bàn nhỏ trong quán, có hai người ngồi ăn lầu, đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Quần áo mặc trên người rất sang trọng, vừa nhìn đã biết giá không thấp. Nhất là cô gái kia, không chỉ vô cùng xinh đẹp mà còn có khí chất khó tả làm lay động lòng người, khiến cho những nam nhân ở mấy bàn quanh đó ngoái đầu liên tiếp.
Đôi nam nữ này chính là Trương Chấn và Dương Tư Vũ.
Hôm nay Dương Tư Vũ lại chủ động yêu cầu ra ngoài ăn khuya, bởi cô đang rất vui vẻ, tộc trưởng Vương gia chết rồi. Tuy cô không biết là ai đã ra tay, nhưng cô dám khẳng định không phải Mười Một, có lẽ là có kẻ muốn đục nước béo cò. Sau khi Trương Chấn nhận được tin đó, Dương Tư Vũ nở nụ cười, cười rất vui vẻ, nếu cô biết ai giết tộc trưởng Vương gia, cô nhất định sẽ cảm tạ người đó.
Tộc trưởng Vương gia chết rồi, hơn lại bị giết trong lúc nói chuyện với Từ Khiêm, đây là một thời cơ không thể nào tốt hơn, Từ Khiêm nhất định sẽ nổi điên. Hắn điên rồi thì sẽ ra sao? Nhất định hắn sẽ nhận định Mười Một chính là thủ phạm ! ! Hắn sẽ tìm ra Mười Một bằng mọi cách, thế nhưng nếu có thể tìm thấy Mười Một dễ dàng như vậy, Vương gia cũng không cần sử dụng các mối quan hệ như vậy rồi. Nếu đã tìm không thấy thì Từ Khiêm chỉ có thể dùng thủ đoạn để ép Mười Một tự xuất hiện. Biện pháp duy nhất chính là...
Nghĩ đến đây, Dương Tư Vũ không nhịn được nở nụ cười. Vài hôm trước bốn thi thể người của Ưng bang bị phát hiện trong công viên gần đường lớn, Dương Tư Vũ biết được tin tức này liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra, phải biết rằng nhà của Trương Hân Hân ở ngay cạnh đó. Đáng tiếc, Dương Tư Vũ vẫn chưa biết, hơn một tiếng trước, Từ Khiêm đã thất bại rồi. Tin tức bị phong tỏa kịp thời, tuy một ít người hữu tâm vẫn đào móc được tin tức, nhưng đến lúc này Trương Chấn và Dương Tư Vũ vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Dương Tư Vũ gắp một miếng thịt dê nướng từ nồi lẩu ra, chấm chút tương sau đó đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai. Trương Chấn ngồi đối diện Dương Tư Vũ, rất ít động đũa. Hôm nay Dương Tư Vũ chủ động muốn đi ra ngoài ăn khuya, Trương Chấn đương nhiên cầu còn không được, nhưng Dương Tư Vũ lại không muốn đi ăn ở những nhà hàng cao cấp, nằng nặc muốn tới quán ăn nhỏ cách chỗ bọn họ hơn mười dặm. Theo lời Dương Tư Vũ, quán ăn nhỏ này rất có ý nghĩa với cô.
Tuy Trương Chấn không muốn, nhưng cũng không thể làm mất hứng Dương Tư Vũ, phải biết rằng đây là lần đầu tiên hắn đến cái chỗ sập xệ như thế này để ăn cơm. Theo cách nhìn của Trương Chấn, quán ăn nhỏ này rất mất vệ sinh, hơn nữa quá ồn ào. Tuy lúc này cũng chỉ còn mấy bàn có người, nhưng những người đó nói chuyện rất lớn tiếng, không khác gì cái chợ, mặc dù cả đời này hắn vẫn chưa đi chợ bao giờ. Nhưng chỉ cần Dương Tư Vũ vui vẻ, hắn có thể nhịn.
Yêu một người rất vất vả, nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân thì càng vất vả. Nhất là trong lòng nữ nhân này còn có bóng hình của người khác.
Cuối cùng, Dương Tư Vũ dường như đã ăn no, để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Chấn, hỏi: "Anh không ăn sao? Không hợp khẩu vị?"
Trương Chấn cười nói: "Không sao, em thích là tốt rồi."
Đặt khăn giấy xuống, Dương Tư Vũ nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã, nói: "Trước kia cha em thường đến đây ăn đêm."
"Tới nơi này?" Trương Chấn nhìn quanh. Rất khó tưởng tượng người sống tại gia tộc hào phú như Dương gia sẽ thường xuyên tới chỗ như thế này ăn cơm. Có điều nghĩ đến cuộc sống của gia đình Dương Tư Vũ trước đây, Trương Chấn liền cảm thấy cũng bình thường, đồng thời trong lòng càng thương yêu cô hơn.
"Em còn muốn đi đâu không?" Trương Chấn ôn nhu hỏi, ngữ khí của hắn tựa như đang vuốt một búp bê sứ đáng yêu, sợ lớn tiếng một chút sẽ làm vỡ mất búp bê đáng yêu đó.
Không có cách nào, khí chất của Dương Tư Vũ quả thật làm cho người ta phải thương tiếc, chỉ cần nhìn cô thì cũng cảm thấy đau lòng. Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ bất tri bất giác bị cuốn vào, lại càng không cần phải nói người đã sớm si mê như Trương Chấn.
Dương Tư Vũ suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không, về thôi."
"Ừ." Trương Chấn phất phất tay gọi ông chủ đến, nói: "Tính tiền."
"Được." Ông chủ quán tươi cười hớn hở tính tiền, Trương Chấn gọi rất nhiều đồ ăn, hầu hết thịt và hải sản vẫn chưa cho vào trong nồi lẩu. Khách hàng như vậy, hắn thật sự rất thích, dùng máy tính tính toán một lúc, ông chủ nói: "Tổng cộng là 368 đồng."
Trương Chấn móc ví ra, lấy một chiếc thẻ màu vàng đưa cho ông chủ quán.
Ông chủ quán thấy vậy liền méo mặt, cười khổ nói: "Vị này, ngài đùa ta sao?"
"Sao vậy?"
"Quán nhỏ như chúng ta, làm sao có thể có máy quét thẻ chứ."
Trương Chấn nhìn phía quầy thanh toán, đúng là không có máy quét thẻ, đành bất đắc dĩ cất thẻ đi, rút từ trong ví ra hai tờro.
Ông chủ quán lại càng méo mặt : "Chúng ta buôn bán nhỏ, không lấy ngoại tệ, chỉ lấy nhân dân tệ."
Trương Chấn không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Tư Vũ, thấy cô đang nhìn mình với vẻ buồn cười. Trương Chấn lúng túng nói: "Vậy đợi lát nữa đi, ta gọi người tới trả tiền."
"Ừm." Chủ quán không nghi ngờ gì, quay người đi sang chỗ khác.
Sau khi ông chủ quán đi khỏi, Trương Chấn mới hạ giọng hỏi Dương Tư Vũ: "Em có mang tiền không?" "Không.