Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 120: Tổ Hợp Biến Thái (1)

Chương 120: Tổ Hợp Biến Thái (1)


Căn cứ huấn luyện quân sự.

Đây chỉ là nơi đám tân binh mới nhập ngũ tiến hành huấn luyện quân sự. Bình thường chẳng ai chú ý đến nơi này. Đương nhiên, đó chỉ là vì người ta không biết chuyện căn cứ số hai cũng nằm ngay tại đây. Bởi vì căn cứ huấn luyện quân sự vô cùng yên tĩnh, nên việc canh gác cũng hoàn toàn không cẩn mật như căn cứ quân sự chính thức.

Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài. Bề ngoài canh gác lỏng lẻo, kỳ thật ẩn chứa nhiều thứ khiến người ta phải toát mồ hôi lạnh.

Cả căn cứ huấn luyện quân sự phân thành ba bộ phận. Nơi ba người Mười Một hiện đang ở chính là cửa vào ngoài cùng. Bộ phận trung gian là doanh trại binh lính. Trong cùng chính là kho đạn dược được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Bất quá cũng chỉ có vài người mới biết được rằng căn cứ thứ hai lại ẩn tàng ngay ở nơi gọi là kho đạn dược này.

“Lãnh Dạ, cái mông của người cao quá, nằm thấp xuống chút nữa.Bắt chước Sở Nguyên kìa, động tác của hắn là chuẩn nhất.” Cuồng Triều vừa nhìn màn hình theo dõi ba người chậm chạp tiến về đích, vừa nhắc nhở bọn họ.

“Mẹ nó!” Lãnh Dạ rủa thầm một tiếng, cố ép hai cái mông mình xuống thật thấp.

Mười Một, Hầu Tử và Lãnh Dạ ba người hết sức cẩn thận trườn về phía trước, thẳng đến doanh trại binh lính.

“Bên cạnh có một bụi cỏ rậm rạp, mau tránh vào, bảy giây nữa đèn pha sẽ chiếu đến chỗ các ngươi đó.”

Cùng một lúc, ba người Mười Một vọt thẳng vào chỗ bụi cỏ bên cạnh. Ngay khi bọn họ vừa nấp xong, đèn pha liền quét lên vị trí của họ lúc nãy. Cũng may lúc đèn pha rọi qua bụi cỏ, ba người đã kịp giữ cho mấy nhánh cây ở hai bên bị họ chạm vào làm rung rinh đứng yên lại, nếu không chuyện nhánh cây không gió mà tự lắc lư này sẽ lại khiến người ta vô cùng hoài nghi.

Sau khi đèn pha chuyển đi, Cuồng Triều nói: “Chạy sang phía bên trái. Cẩn thận một chút, bên kia có một đội tuần tra, tuy nhiên bây giờ đang đi về hướng phía sau các ngươi rồi.”

Ba người Mười Một lập tức phóng từ trong bụi cỏ ra, dựa theo phương hướng Cuồng Triều chỉ dẫn, hết sức thận trọng nhón chân chạy về phía trước.

“Đến ngã ba phía trước lại rẽ trái.”

Ba người không chút do dự, quẹo về phía bên trái. Dưới sự chỉ dẫn của “con mắt” không đâu không có này của Cuồng Triều, ba người hữu kinh vô hiểm xuyên qua doanh trại binh tính, tiến vào tận khu vực trong cùng.

“Được rồi!” Cuồng Triều nói: “Nơi này là khu vực nguy hiểm nhất, tuy nhiên, hiện tại lại là nơi an toàn nhất.”

Mười Một quan sát xung quanh, hỏi: “Đã khống chế tất cả thiết bị theo dõi rồi chứ?”

“Ài. Khu vực này khắp nơi đều đặt màn hình theo dõi và máy quét. Ngay cả một góc khuất không ai chú ý đến cũng không bỏ qua. Tiểu Trùng Nhân này, đối với kỹ thuật điện tử của bọn chúng tự tin thái quá, cho rằng như thế này là an toàn nhất rồi, căn bản không hề phái một người nào tuần tra chỗ này. Tuy vậy cũng tốt, các người tiến vào sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Lãnh Dạ thấp giọng thầm thì: “Còn không phải nhờ vào sự biến thái của người sao?”

Điều này quả thật phải kể đến công lao của Cuồng Triều. Nếu chỉ có bọn ba người Mười Một đơn độc tiềm nhập, riêng việc xử lý những màn hình theo dõi này đã phải tốn ít nhất nửa giờ đồng hồ, mà cũng không chắc chắn có thể thành công.

Cuồng Triều không để ý đến lời nói của Lãnh Dạ, tiếp tục nói: “Cửa vào nằm ngay ở gian phòng thứ ba trước mặt các ngươi, bên trong không có thiết bị theo dõi kiểm tra, ta không biết làm sao tìm được cửa vào. Các ngươi tự nghĩ biện pháp. Đến tầng hầm sẽ liên lạc lại.”

Ba người theo lời đi đến gian phòng kia. Mười Một dùng chìa khóa vạn năng mở khóa cửa rồi tiến vào.

Gian phòng này là một phòng hội nghị. Bên trong chỉ có một chiếc bàn hội nghị rất dài, một cái tivi, trên trần nhà còn trang bị một máy chiếu.

Mười Một nói khẽ: “Chia ra tìm.” Ba người phân ra ba hướng, tìm xung quanh căn phòng.

Sau một hồi tìm kiếm, vẫn không phát hiện được gì. Lúc này, giọng nói của Cuồng Triều truyền đến: “Các ngươi phải nhanh lên một chút, đợi đến lúc bọn chúng đổi gác mà các ngươi còn chưa ra, thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ra nữa.”

“Biết rồi!” Lãnh Dạ đáp lại một câu rồi tiếp tục tìm kiếm.

Mười Một sờ lên vách tường, trên mặt tường này chỉ treo một bức bản đồ thế giới. Góc phải ở dưới bản đồ có chút cũ nát, tựa hồ thường xuyên bị người ta dùng tay nắm. Mười Một nắm ngay góc này, cầm bản đồ khẽ nhấc lên, phía sau lộ ra một thiết bị để nhập mật mã như của két sắt.

Mười Một nói: “Ta tìm được rồi!”

Lãnh Dạ và Hầu Tử vội nhích lại, Lãnh Dạ nói vào tai nghe: “Cuồng Triều, chúng ta tìm được một thứ để nhập mật mã, có cách nào kiếm được mật mã không?”

“Đợi một chút.” Cuồng Triều ở bên kia sau một hồi im lặng, cất giọng nói: “Về cơ bản, bộ nhập mật mã này hẳn là cần một thẻ từ và một mật mã tương ứng.”

“Rồi.” Lãnh Dạ đáp lại: “Có thẻ từ để quét. Ngươi có biện pháp gì không?”

“Có chút phiền phức, bất quá, có thể thử xem sao.”

Thời gian chờ đợi yên tĩnh trôi qua, ước chừng sau gần mười phút, Cuồng Triều mới nói: “Tiểu Trùng Nhân đúng là biến thái.”

Mười Một hỏi: “Có thể phá giải được không?”

“Có một tin tốt, và một tin xấu. Muốn nghe cái nào trước?”

“Tin xấu.” Mười Một không chút nghĩ ngợi đáp.

“Tin xấu là, ta không có cách nào cả.”

Trên mặt Lãnh Dạ thoáng qua một tia thất vọng, nhưng Mười Một vẫn không hề thay đổi sắc mặt, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì. Còn Hầu Tử vì nghe không hiểu tiếng Long quốc, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Mười Một lại hỏi: “Tin tốt là gì?”

“Một bằng hữu người Anh của ta có thể phá giải được.”

“Mẹ nó!” Lãnh Dạ mắng: “Sao ngươi không nói sớm một chút!”

“Thì chính các ngươi muốn nghe tin xấu trước mà.”

Lãnh Dạ bĩu môi, hắn đối với tên hacker này quả thật là hết cách.

Mười Một hỏi: “Cần bao lâu?”

“Không biết, hắn đang toàn lực phá giải, cần một chút thời gian. Nếu trong mười phút không thành công, các ngươi tốt nhất nên lập tức rút lui.”

Mười Một nhìn Lãnh Dạ và Hầu Tử khẽ gật đầu, ba người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Lãnh Dạ nói: “Cuồng Triều, cái tên bằng hữu gì đó của ngươi ấy mà, có khi nào hắn so sánh ngươi với con trâu không?”

Giọng nói Cuồng Triều vẫn vô cùng bình thản: “Chuyên ngành của hắn và ta khác nhau, hắn nghiên cứu chính là xâm nhập, còn ta nghiên cứu lại là virus và tấn công.”

Lãnh Dạ gãi gãi đầu, nói: “Thì ra hacker còn phức tạp như vậy.”

“Cũng không phức tạp, so với phân hệ chiến sĩ của các ngươi cũng không khác biệt bao nhiêu. Các ngươi không phải cũng phân thành đột kích thủ?, bắn tỉa, yểm hộ hay sao? ”

Lãnh Dạ cười cười, cũng không nói gì nữa.

Sau khoảng năm phút, Cuồng Triều nói: “Thẻ từ đã được phá giải xong, mật mã thì các ngươi cần phải nhập vào bằng tay, mật mã là: 9588420.”

Sau khi Mười Một nhập dãy số đó vào, bàn hội nghị ở phía bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng “rắc rắc” rất nhỏ.

Ba người cùng xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy bộ phận giữa bàn hội nghị từ từ tuột xuống, tức thì xuất hiện một thông đạo nhỏ.

Lãnh Dạ sờ sờ mũi nói: “Tiểu Trùng Nhân quả thật biến thái, vào mật đạo lại còn phải bò qua bàn.”

Khi hắn đang nói thì Mười Một và Hầu Tử đã lần lượt bay qua cái bàn ở ngoài, đi vào trong địa đạo. Lãnh Dạ lắc đầu, cũng tiến vào theo.

Sau khi xuống thềm đá thông đạo, chỉ có một cái thang máy, ba người vừa đến phía ngoài thang máy, thang máy đã tự động mở ra.

Giọng nói của Cuồng Triều lại vang lên bên tai ba người: “Bên trong ta đã khống chế xong, người các ngươi muốn tìm ở tầng thứ hai, bên ngoài thang máy có hai lính gác, sau khi mở cửa lập tức giải quyết bọn chúng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch