Khi Mười Một từ trong phòng Sở Phàm đi ra, Lãnh Dạ đang phá cửa phòng số mười hai, trong căn phòng này đang giam giữ một nhân vật mục tiêu quyền uy cuối cùng, Trương Đào.
Hầu Tử làm theo, tiếp tục phá khóa cửa hết phòng này đến phòng khác, nhanh chóng đưa tất cả những khoa học gia bị giam bên trong chạy ra ngoài. Mười Một vốn không định cứu những người đó, nếu không phải đã nhận nhiệm vụ này, hắn thậm chí chỉ định cứu mỗi một mình Sở Phàm mà thôi. Cũng không biết Lãnh Dạ nghĩ gì, cứ yêu cầu Hầu Tử cứu hết tất cả những người ấy. Mà Hầu Tử hiện tại dường như cũng hết sức nghe lời Lãnh Dạ, lại còn ngoan ngoãn chạy đến từng phòng phá khóa nữa. Tuy vậy đối với quyết định của Lãnh Dạ, Mười Một không định hỏi, cũng không muốn quản đến. Hắn chỉ cần bảo vệ thật tốt Sở Phàm và hai nhân vật mục tiêu kia là được, những người còn lại sống hay chết cũng chẳng quan hệ gì đến hắn.
Khi Mười Một bước ra, bên ngoài đã có mấy nhà khoa học đang đứng nói chuyện với nhau, trong đó nhiều người trên mặt vẫn đầy vẻ kích động.
“Tiến sĩ Sở.” Mấy nhà khoa học được Hầu Tử cứu thấy Sở Phàm theo Mười Một bước ra, vội xúm lại quanh Sở Phàm nói chuyện. Trong những người này, trừ Lăng Vân và Trương Đào, cũng chỉ có chức vị của Sở Phàm là lớn nhất, những người này vừa gặp chuyện khó khăn đều muốn tìm ba người bọn họ dò hỏi xem.
Sở Phàm sau khi cùng bọn họ hàn huyên vài câu, quay đầu nhìn về phía Mười Một, hỏi: “Các người đến cứu chúng ta phải không?”
Mười Một mặt không chút thay đổi, nói: “Ta chỉ cứu ba người, cô là một người.”
Sở Phàm thoáng biến sắc, mấy khoa học gia bên cạnh nàng đầu tiên rất sửng sốt, sau lại lộ xuất thần sắc phức tạp.
Sở Phàm hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”
“Không liên quan đến ta.”
Sở Phàm nói một cách quả quyết: “Không được! Chúng ta cùng đến, thì phải cùng đi.”
Mười Một khẽ nhíu mày, hắn rất không thích kiểu hành động vô nghĩa này của Sở Phàm, bất kể trong tình huống nào, trước tiên chỉ cần bảo vệ được tính mạng của mình là quan trọng nhất.
Nói nghĩa khí ư? Vì bằng hữu mà hi sinh bản thân ư? Như thế nào mới gọi là bằng hữu? Trong ký ức của Mười Một căn bản không có cái từ “bằng hữu” đó. Đối với hắn, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thứ gì cũng có thể từ bỏ, bất kể là tình yêu, tình bạn thậm chí cả bản thân. Nếu phải hi sinh Hầu Tử hay là Lãnh Dạ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng làm tuyệt không do dự. Trong thời đại cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua này, Mười Một tin rằng nhân tính là thứ vô cùng xa xỉ. Nếu phải hi sinh hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Hầu Tử và Lãnh Dạ cũng sẽ không chút do dự mà bỏ mặc hắn. Bởi vì, bọn hắn cùng một loại người, bởi vì hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế. Còn bởi vì, bọn hắn đều không cần bằng hữu. Với kiểu người như bọn hắn, nhất định chỉ có thể cô độc một mình. Từ lần đầu tiên Mười Một giết người, hắn đã hiểu được rằng hắn không cần bất cứ tình cảm gì. Cũng không thể cần.
Nếu không phải vì Sở Hải Lan, nếu không phải vì Mười Một từ trong tư liệu của Sở Phàm, xác nhận nàng có một người chị lớn hơn hai mươi tuổi từng di dân đến Anh quốc, gọi là Sở Hải Lan, Mười Một căn bản sẽ không đến can thiệp vào chuyện sống chết của nàng.
Mười Một nghiêng đầu, ánh mắt bình thản và vô cảm nhìn Sở Phàm, nhàn nhạt hỏi: “Có phải cô có một người chị, tên gọi là Sở Hải Lan không?”
Sở Phàm sửng sốt, rồi lập tức chạy đến chụp lấy bả vai Mười Một, khuôn mặt đầy vẻ kích động, gấp giọng hỏi: “Ngươi biết chị của ta? Có phải người biết chị của ta không? Chị ấy ở đâu?”
Mười Một vòng hai tay ra ngoài, chầm chậm đẩy tay nàng ra, bình thản nói: “Nàng đã chết rồi.”
Sở Phàm hai mắt trừng trừng nhìn vào mặt Mười Một, thần thái trong mắt nàng từ từ mất đi. Sắc mặt Sở Phàm dần trở nên tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào... không thể nào...”
“Ta không cần phải lừa cô, nàng đã chết rồi.” Mười Một nói không chút cảm xúc, dường như Sở Hải Lan đối với hắn căn bản chỉ là một người xa lạ hoặc chỉ là một cái tên mà thôi.
Sở Phàm hai gối mềm nhũn, quỵ xuống, một nhân viên khoa học bên cạnh nhanh chóng nhận thấy tình huống này, lập tức đỡ lấy Sở Phàm, nếu không nàng đã ngã ra đất rồi. Nhưng nước mắt Sở Phàm sớm đã tuôn ra như suối.
Lúc này Lãnh Dạ đã đưa Trương Đào ra, Trương Đào thấy bộ dạng của Sở Phàm, lại càng hoàng sợ, vội đến đỡ lấy nàng.
Lãnh Dạ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Mười Một, nhưng Mười Một lại xoay người đưa lưng về phía hắn, nói vào tai nghe: “Cuồng Triều, chúng ta phải ra ngoài.”
“Không được.” Cuồng Triều nói: “Bên ngoài đã bị phong tỏa, các ngươi căn bản là không ra được nữa.”
“Mẹ nó!” Lãnh Dạ kêu lên: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cuồng Triều im lặng giây lát, nói: “Ta kiến nghị các ngươi trước tiên đi xuống tầng hầm thứ ba.”
Lãnh Dạ hỏi: “Vì sao?”
“Ta phát hiện ở đó có vài thứ rất thú vị, có lẽ có thể giúp đỡ các ngươi một chút. Tuy nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn.”
Mười Một bình thản hỏi: “Là cái gì?”
“Từ mình xem đi, nhưng cần phải hành động nhanh một chút, trùng tử phía trên đã chuẩn bị tiến vào rồi.”
Mười Một quay đầu nhìn Lãnh Dạ, nói: “Đến tầng ba. Cuồng Triều, ngăn bọn chúng một lúc được không?”
“Ta đã thay đổi mật mã khởi động thang máy, bọn chúng muốn phá giải cũng cần có một chút thời gian. Thời gian này cũng đủ để các ngươi xuống đến tầng ba và chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tốt.” Mười Một nói xong liền tự mình dẫn trước tiến đến thang máy ở phía bên kia.
Lãnh Dạ cũng không nhiều lời, lớn tiếng nói với đám mười chín khoa học gia: “Mọi người đừng ồn ào nữa, muốn sống thì lập tức đi theo chúng ta.”
Thì ra lúc Mười Một nói chỉ cứu ba người, đám khoa học gia đều lộ xuất thần sắc lo lắng, tụm lại một chỗ bàn tán. Bây giờ nghe ý kiến của Lãnh Dạ, muốn bọn họ cùng đi, mọi người lúc này mới lộ vẻ vui mừng, lần lượt đi theo hắn đến chỗ thang máy.
Trương Đào rất già, tóc bạc trắng, tuổi đã ngoài sáu mươi, luôn luôn mang kính, không biết là cận thị hay là viễn thị. Trương Đào giao Sở Phàm vẫn đang không ngừng rơi lệ, cả người ngây ngốc, giống như kẻ mất hồn cho một khoa học gia ở bên cạnh, tự mình bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Dạ, hỏi: “Chúng ta giờ phải trốn đi sao?”
Lãnh Dạ không đáp hỏi lại: “Các người vào bằng cách nào?”
Trương Đào cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ngay khi ta vừa từ trong phòng thí nghiệm đi ra đã bị người ta chụp thuốc mê rồi. Lần thứ nhất tỉnh lại, lúc ấy có lẽ đang ở trên máy bay, tiểu trùng nhân này phát hiện ta tỉnh lại liền lập tức tiêm cho ta một mũi, có lẽ là loại thuốc mê gì đó, khi tỉn lại thì đã ở chỗ này rồi.”
Lãnh Dạ gật đầu, đoán rằng những khoa học gia kia hẳn là cũng gặp chuyện giống đồng sự của họ. Hắn lại hỏi: “Có biết bọn chúng đem các người đến đây để làm gì không?”
Trương Đào trả lời, giọng nói có vẻ tức giận: “Ta cũng là sau khi đến đây rồi mới biết, thì ra tiểu trùng nhân này mua được từ Mỹ quốc một phần tư liệu nghiên cứu, lợi dụng việc thay đổi gien trong cơ thể người để cải tạo thể lực người ta. Bọn chúng thật sự không có nhân tính, không ngờ lại đem người còn sống ra làm thí nghiệm.” Dừng một chút, lại hỏi: “Phải rồi, các người là quốc gia phái đến cứu chúng ta phải không?”
Trong lúc nói chuyện, đội ngũ khoa học gia đã tiến vào trong thông đạo, tiếp tục tiến đến chỗ thang máy. Lãnh Dạ vừa đi vừa nói: “Chúng ta là dong binh, ông chủ bỏ tiền ra thuê chúng ta, bảo chúng ta cứu ba bằng hữu của hắn. Tuy vậy, chúng ta cũng là những dong binh có lương tâm a, cũng không thể thấy chết không cứu. Dù sao cũng đều là cứu, cố gắng mang tất cả các người cùng thoát ra xem sao.”
Lãnh Dạ cố ý lớn tiếng nói ra những lời này. Những khoa học gia ở phía sau tức thì cùng nhau hoan hô.
Trương Đào cười nói: “Đa tạ ngươi. À, vừa rồi nghe các ngươi nói, muốn xuống tầng hầm thứ ba phải không?”
Lãnh Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Đào hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì?”
Lãnh Dạ chỉ chỉ lên phía trên đầu, trả lời: “Phía trên đã bị quân đội tiểu trùng nhân bao vây, chúng ta chỉ có thể tìm đường ra khác.”
Trương Đào gõ gõ vào mắt kính nói: “Nhưng ở đó cũng không có lối ra.”
“Ông đã đến đó?”
“Ừm.” Trương Đào gật đầu: “Nơi này chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất nghiên cứu vũ khí virus, tầng thứ hai chúng ta đây nghiên cứu vũ khí sinh học.”
“Tầng thứ ba?”
“Tầng thứ ba à?” Trương Đào lại đẩy cặp kính lên lần nữa, nói: “Tầng thứ ba không nghiên cứu gì cả, chỉ dùng để thực nghiệm. Thành quả nghiên cứu của tầng thứ nhất và tầng thứ hai sau khi đến giai đoạn thí nghiệm, đều mang đến tầng thứ ba để tiến hành thực nghiệm.”
Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi: “Tầng thứ ba có những thứ gì?”
“Người, động vật.” Trương Đào cười thản nhiên: “Đến rồi ngươi sẽ biết.”
Lãnh Dạ dù cũng rất tò mò, nhưng lúc này mọi người đã đến thang máy, Mười Một đang đứng ở trong cùng, hai tay vòng trước ngực, mắt đăm đăm nhìn xuống sàn, cũng không biết đang nghĩ những gì.