“Oáp” Vịt Bầu nằm trên sô pha, há lớn miệng, nhàm chán ngáp một cái. Cuộc sống thật sự rất nhàm chán, muốn tìm vài chuyện thú vị để làm cũng chẳng tìm được gì. Vịt Bầu chép chép miệng, tiếp tục ngồi trên sô pha một cách buồn chán.
Hôm nay hắn và Mười Một đi vài chỗ, Mười Một lúc nào cũng im lặng, không nói cho hắn mình đã gặp ai làm gì. Đương nhiên, Vịt Bầu cũng không dám hỏi. Đợi đến ba, bốn giờ chiều mới trở về, Mười Một lại tự nhốt mình trong phòng, đến tận lúc này vẫn chưa ra.
Vịt Bầu đáng thương, ngoài việc tập luyện bằng mấy thiết bị thì hắn chẳng biết làm gì. Muốn rèn luyện cũng phải điều độ, tập luyện nhiều quá cũng không hay, có khi sẽ gây hại cho thân thể. Vậy nên sau khi rèn luyện suốt buổi chiều, Vịt Bầu liền ngồi trên sô pha thả lỏng thân thể. Sau đó nên làm gì? Muốn xem TV thì nơi này lại không có TV, muốn nghịch máy tính thì chiếc máy tính duy nhất lại ở trong phòng Mười Một, hắn cũng không có gan chạy vào tranh cướp máy tính với đại ca, việc đó có lẽ nghiêm trọng chẳng khác gì việc tranh đoạt phụ nữ với đại ca. Nghịch di động? Đó là một lựa chọn không tồi, cũng là lựa chọn duy nhất, đáng tiếc là hắn đã đưa điện thoại cho Trương Hân Hân rồi. Vì lý do an toàn, gần đây không có ai ra khỏi căn cứ, vậy nên hắn vẫn chưa lấy được chiếc di động mới.
Trời ạ, thế giới thật tẻ nhạt, cuộc sống thật nhàm chán, hay là tự sát đi cho rồi.
Vịt Bầu than thở, đứng lên khỏi ghế sô pha, lê đôi chân yếu ớt đi vào gian phòng treo đầy cầu tốc độ màu đen để “tự sát ”.
Không giống như Vịt Bầu, Mười Một có rất nhiều chuyện để làm. Sau khi trở về vào buổi chiều, hắn liền chui ngay vào trong phòng, đọc rất nhiều thông tin tài liệu. Có rất nhiều loại thông tin, có thông tin về Dương gia, có thông tin về cha con Gia Cát Hoàng, chuyện trước đây của Vận Mệnh, chuyện của Long Hồn, còn có một số thông tin về hai hai năm trước.
Rất nhiều thông tin lộn xộn, đủ làm cho người ta đầu hoa mắt váng, nếu không phải là ""quái vật"" đã được cải tạo gien như Mười Một, bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn đến những cửa sổ chi chít thông tin trên màn hình cũng đủ choáng váng đầu óc.
Khi Mười Một đang đọc một tư liệu về việc buôn bán của Dương gia vài năm gần đây, di động đang đặt trên bàn bỗng rung lên, nhưng không có tiếng chuông, bởi vì Mười Một thấy tiếng chuông rất điếc tai nên để di động ở chế độ rung. Ánh mắt hắn không rời ra khỏi màn hình máy tính, cầm lấy di động rồi liếc qua, sau đó liền nhíu mày. Trên màn hình điện thoại không hiện tên người gọi vì Mười Một không có thói quen lưu số điện thọai và tên vào danh bạ bởi bất kỳ dãy số nào hắn chỉ cần nhìn hoặc nghe qua một lần là có thể nhớ kỹ. Số điện thoại đang hiện ra trên màn hình vô cùng quen thuộc với hắn.
Di động rung lên vài giây nữa Mười Một mới bắt máy nhưng hắn vẫn im lặng, không nói gì.
Người gọi điện có lẽ cũng biết hắn không có thói quen mở miệng trước, liền mở miệng nói:
”Sở Nguyên.”
Là giọng một cô gái, giọng nói nghe rất ngọt, rất ôn nhu, ở trong sự ôn như còn có một thứ gì đó gợi cảm đến mức lay động lòng người. Trong những người mà Mười Một biết, người có được giọng nói độc nhất vô nhị này chỉ có một: Âu Dương Nguyệt Nhi.
“Ừm.” Mười Một đáp.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngừng một chút sau đó mới nói: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Mười Một nói ngay không cần nghĩ ngợi: “Không.”
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt Nhi hơi thất vọng, thốt lên một tiếng sau đó liền trầm mặc. Nhất thời không khí trở nên hơi xấu hổ và khác thường.
Người trong cuộc như Nguyệt Nhi không nói gì thêm, nhưng người xem như Cuồng Triều lại thấy như vậy thật không ổn, đột nhiên nói chen vào: “Không cần thẳng thừng như vậy, dù sao người ta cũng là một cô gái, đừng làm cho cô ấy buồn. Nói cho cùng là cô ấy gọi điện cho ngươi chứ không phải ngươi tìm cô ấy, không coi là thất hứa (DG: Có lẽ là lời hứa của Mười Một với mẹ Nguyệt Nhi).”
Chỉ có Mười Một nghe được những lời của Cuồng Triều, còn Âu Dương Nguyệt Nhi thì không nghe được. Có lẽ những lời của Cuồng Triều đã thuyết phục được Mười Một, cũng có thể hắn đã nghĩ đến chuyện gì khác, Mười Một lại mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Ừm, hôm đó là ngày công ty chính thức khai trương, em phải tham gia. Em biết anh không muốn lộ diện, nhưng cha em lo lắng cho sự an toàn của em, ông nói nếu anh không đi thì em cũng không được đi. Vậy nên…”
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, có chút bối rối và bất an. Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Mười Một cô đều cảm thấy hồi hộp, bồn chồn một cách khó hiểu, đầu óc trở nên mụ mẫm, có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng lại nói chẳng nên lời.
“Khai trương nhanh vậy sao?”
“Ừm …… đúng thế. Văn Vi nói hôm đó là ngày tốt, cô còn nói rèn sắt phải rèn khi còn nóng. Đến lúc đó mời em và một vài nhân vật nổi tiếng trong chính giới và một số người giàu có đến, mượn danh tiếng những người này làm cho người khác biết đến công ty của chúng ta. Nhưng...cha em nói, nếu anh không đi, em cũng không thể đi, vậy nên ……”
“Biết rồi.” Mười Một thản nhiên nói:
”Hôm đó ta sẽ đến.”
“Thật không?”
Âu Dương Nguyệt Nhi lập tức vui sướng nói:
”Anh sẽ đến thật chứ?”
“Ừm, nhưng ta sẽ không lộ diện.”
“Không sao, anh có thể đến là tốt rồi. Vậy, anh có thể đến đón em được không?”
“Không.” Mười Một trả lời rất rõ ràng.
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt Nhi hơi thất vọng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Cô rất hiểu Mười Một, hắn không thích nói những chuyện vớ vẩn, sau cùng cô nói:
”Vậy… không có việc gì nữa, hẹn hôm đó gặp lại.”
“Ừm.” Mười Một lên tiếng, hắn vừa định gác máy thì Âu Dương Nguyệt Nhi bỗng nhiên nói:
”Từ từ.”
Mười Một lại dời ngón tay ra khỏi nút ngắt cuộc gọi, hỏi:
”Chuyện gì?”
Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc một lát sau đó mới nói: “Việc của mẹ em anh không cần để trong lòng, cũng không cần bận tâm đến lời của bà ấy.”
“Ừm.”
“Không còn việc gì nữa, cuối tuần gặp lại.”
“Ừm.”
Mười Một vừa cúp máy thì đã nghe thấy tiếng cười gian của Cuồng Triều:
”Làm không tồi, tiến bộ hơn trước.”
Mười Một đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên nói:
”Ngươi không nên nghe lén điện thoại của ta.”
“Ta làm vậy là vì nghĩ cho ngươi đó. Ngươi không biết vừa rồi ta sốt ruột thế nào đâu, cũng chỉ có kẻ không biết gì về tình cảm như ngươi mới không nhận ra Âu Dương Nguyệt Nhi thích ngươi đến mức nào.”
Mười Một nhìn màn hình máy tính, tay di chuột, nói:
”Nếu ngươi có thời gian để nói nhảm như vậy thì hãy giúp ta tra xem danh sách khách mời năm ngày sau có những ai.”
Cuồng Triều tức giận nói:
”Được rồi, lát nữa ta gọi điện cho Thanh Ngữ, nhờ cô ấy đi hỏi Văn Vi.” Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm:
”Chẳng lẽ ngươi thật sự không thèm để ý đến chuyện kia?”
“Cái gì?”
“Âu Dương Nguyệt Nhi.” Cuồng Triều bóp mũi, bắt chước giọng điệu của Âu Dương Nguyệt Nhi, nói:
”Việc của mẹ em anh không cần để trong lòng, cũng không cần bận tâm đến lời của bà ấy.” Sau đó hắn lại bỏ mũi ra, nói:
” Ngươi xem, cô ấy rất để ý đến cảm giác của ngươi.”
“Cuồng Triều.”
“Sao?”
Mười Một thản nhiên nói:
” Ngươi thực rỗi hơi.”
“ *, lòng tốt không được báo đáp. Đó là Âu Dương Nguyệt Nhi đấy, ngươi có biết nhiều gã muốn nói một câu với cô ấy cũng chỉ là si tâm vọng tưởng hay không, đằng này cô ấy chủ động tìm ngươi, ngươi lại hờ hững với cô ấy, càng đáng giận hơn là cô ấy lại im lặng chịu đựng thái độ này của ngươi.