Âu Dương Nguyệt Nhi và Sở Phàm gật đầu chào hỏi nhay nhưng không nói gì. Sở Phàm cúi đầu chạy nhanh về phía phòng làm việc, Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng bệnh.
Mười Một ngồi ở mép giường, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Âu Dương Nguyệt Nhi đi vào hắn cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ bước tới bên giường, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút nhu hòa xem lẫn do dự.
Không ai nói gì, cả hai người đều đợi chờ trong trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Mười Một bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Ngươi vẫn còn ở đây làm gì?"
"Em..." Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em lo cho anh."
Mười Một ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ xa cách, thản nhiên nói: "Có gì mà phải lo?"
Âu Dương Nguyệt Nhi hé miệng, muốn hỏi tại sao vừa rồi Sở Phàm lại khóc? Nhưng lời nói chưa phát ra thì cô đã rút lại ý định đó, bởi vì cô biết cho dù cô hỏi, Mười Một cũng sẽ không nói. Từ trước đến nay hắn đều như vậy, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, bất kể nó tốt hay xấu, hắn chưa bao giờ chia sẻ với người khác.
Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu im lặng một lát, không dám nhìn Mười Một, nói bé đến mức gần như không thể nghe thấy: "Có phải chúng ta đã, đã..." Nói xong những từ cuối cùng, trên mặt cô liền lộ ra vẻ bồn chồn, lo lắng, hồi hộp. Cô thậm chí chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, thế nhưng cô lại mất lần đầu tiên của mình trong lúc mê mê tỉnh tỉnh. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích cả đời, người đã cướp đi đêm đầu tiên của mình, cô sao có thể không hồi hộp, lo lắng.
Nói cho cùng, người sinh ra trong gia đình quân nhân như Âu Dương Nguyệt Nhi đã thấm vào tư tưởng truyền thống, bởi vì từ bế đến lớn cả Âu Dương Bác và Dương Lâm đều không ngừng dạy cô và Âu Dương Ninh rằng một người phụ nữ cả đời chỉ có thể trao thân cho một người đàn ông. Vậy nên cho dù Âu Dương Ninh có tính cách nổi loạn như vậy nhưng cô cũng không dám tùy tiện qua lại với bạn trai, lại càng không thể tùy tiện trao đi đêm đầu của mình, bởi vì thân thể của cô phải được trao trọn vẹn cho người chồng trong tương lai. Các cô là con gái Âu Dương Bác, được sinh ra ở một gia đình coi trọng truyền thống như Âu Dương gia, vậy nên các cô không thể làm giống những cô gái khác. Nếu các cô dám làm điều gì bại hoại gia phong thì e rằng cha các cô sẽ giận dữ tới mức đánh chết họ.
Chính vì vậy nên Âu Dương Nguyệt Nhi rất bất an khi đối mặt với người đã có quan hệ da thịt với mình là Mười Một. Bởi vì cô biết Mười Một làm vậy là vì cứu cô, cô không biết liệu Mười Một có chịu đón nhận cô không, cũng không biết sau này mình phải đối mặt với hắn như thế nào.
Nói cho cùng, cô sợ Mười Một sẽ nói lời từ chối.
Nhưng thế giới này chính là vậy, ngươi càng sợ cái gì thì nó lại càng đến. Dù cô không muốn nghe những lời đó từ miệng Mười Một nhưng Mười Một lại chính miệng nói ra.
"Quên nó đi." Mười Một không nhìn cô nữa, tiếp tục cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua lúc ấy ta không có cách nào khác mà thôi."
Âu Dương Nguyệt Nhi nhắm lại nhưng vẫn không ngăn được dòng lệ trào ra từ khóe mắt. Không có cách nào khác nên mới phải làm vậy? Chẳng lẽ trong mắt hắn mình chẳng là gì cả, nên hắn chẳng thèm ngó tới?
Trái tim của phụ nữ rất yếu ớt, yếu ớt giống như nước, chỉ cần đâm một cái là có sẽ hóa thành nước mắt, chảy hết .
Âu Dương Nguyệt Nhi bị tổn thương sâu sắc bởi câu nói có vẻ như lãnh đạm nhưng thực ra lại rất vô tình này, cô ôm ngực, nước mắt tuôn ra như mưa.
Mười Một tiếp tục cúi đầu ,không nhìn cô, hắn không nỡ? Hắn không thể? Hay là hắn không muốn? Hay là hắn thật sự vô tình?
Ngoài chính hắn, không ai có thể biết được đáy lòng hắn nghĩ gì, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể đoán được.
Âu Dương Nguyệt Nhi cắn chặt môi, cắn đến mức trắng bệch, cô thấp giọng hỏi với vẻ khổ sở: "Anh có thích em không?"
"Không." Mười Một trả lời thẳng thừng. Nhưng khi nói những lời này, ở tận đáy lòng hắn sinh ra chút cảm giác mê mang khó hiểu.
Thật sự không sao?
Hắn không biết thích là cái gì, vậy nên cũng không biết có phải mình thích Âu Dương Nguyệt Nhi không. Hắn chỉ biết cảm giác của mình với Âu Dương Nguyệt Nhi khác với những người khác.
Bất kể là Trương Hân Hân hay là Nguyễn Thanh Ngữ thì khi các cô gặp nguy hiểm hắn cũng sẽ lắng, sẽ lập tức đến cứu các cô. Nhưng nếu Âu Dương Nguyệt Nhi gặp chuyện thì trong lòng hắn không chỉ lo lắng mà còn lặng đi. Vậy nên để cứu Âu Dương Nguyệt Nhi, Mười Một thậm chí hy sinh cả tính mạng của mình. Lúc ấy hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn cứu được cô. Nhưng sau đó khi hắn nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi không sao, tuy hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất khó hiểu, sao hắn lại muốn hy sinh cả tính mạng để cứu cô? An nguy của cô quan trọng hơn cả việc báo thù cho Sở Hải Lan?
Không thể không nói những năm gần đây quả thật Mười Một đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia thì hắn sẽ không chút do dự cho Âu Dương Nguyệt Nhi một đao vào ngực để giải thoát cô khỏi sự thống khổ chứ sẽ không mạo hiểm tính mạng để cứu người. Nhưng hiện giờ, không những hắn cứu cô mà còn suýt chút nữ mất mạng vì việc đó. Tuy bây giờ hai người không sao nhưng thực ra Mười Một đã phải hy sinh rất nhiều, mối nguy hiểm nằm trong gien hắn đã bộc phát, hắn chỉ còn sống được bảy tháng.
Bảy tháng sau hắn sẽ chết , chết chỉ vì cứu một người phụ nữ trong mắt hắn chỉ là "gánh nặng".
Những việc đó đáng sao?
May là, Mười Một khác với những người khác. Với hắn, làm là làm, không đắn đo nó đáng giá hay sai lầm. Hắn chưa bao giờ hối hận vì những chuyện mình đã làm, bởi vì theo hắn nghĩ, hối hận chẳng qua là muốn tìm cớ cho sự hèn yếu của mình. Nếu nó đã xảy ra thì hối hận làm gì, hối hận có ý nghĩa gì?
Việc hắn cần làm bây giờ không phải là hối hận mà là làm sao để triệt để tận dụng bảy tháng cuối cùng này.
Tình yêu? Phụ nữ? Những thứ đó không nằm trong kế hoạch của hắn. Chuyện giữa hắn và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chỉ như một tuồng kịch, đã diễn xong rồi thì nên đường ai nấy đi vậy.
Có thể hắn cố ý, cũng có thể là hắn vô tình, nhưng dù thế nào thì những lời của Mười Một thật dễ làm cho người khác tổn thương.
Âu Dương Nguyệt Nhi đau khổ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, cô nhắm mắt, để mặc nước mắt lăn dài trên má. Cô khẽ gật đầu, lộ ra vẻ khổ sở và bi thương. Tuy cô đang khóc nhưng vẫn bình tĩnh nói một cách nhẹ nhàng: "Em biết rồi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Thật sự xin lỗi... còn nữa, cám ơn anh..."
Âu Dương Nguyệt Nhi ôm mặt, bình tĩnh xoay người bước đi, khi đi tới cửa cô mới dừng lại, quay lưng về phía Mười Một, cắn môi, nói khẽ: "Nếu có một ngày, anh mệt mỏi, muốn tìm một mái ấm. Nếu như lúc đó anh còn nhớ có một cô gái tên là Nguyệt Nhi, anh hãy quay lại tìm cô ấy nhé? Cô ấy sẽ mãi chờ anh, nếu như đời này đợi không được, vậy thì đợi đến kiếp sau, sau nữa.