Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 135: Thoát Ly

Chương 135: Thoát Ly


Mười Một nhanh chóng gỡ những sợi tơ nhện dính trên người, cố gắng tìm chút không gian thừa để ít nhất có thể phản kháng lại con nhện khổng lồ đang bò đến trước mặt kia.

Con nhện bò rất nhanh, chẳng mấy thời gian đã đến trước mặt. Mà Mười Một lúc này hãy còn hai chân bị dính trong mạng nhện.

Con nhện bò nhanh trên cành cây, giơ hàm răng đôi kìm trong miệng về phía Mười Một.

Cố hết sức lắc người một cái, khó khăn lắm Mười Một mới tránh được cái kìm ấy. Khi hắn rơi trở về, tay phải giơ lên đánh mạnh vào cặp kìm của con nhện kia.

Một quyền này đã khiến con nhện rời khỏi thân cây, rớt thẳng xuống đất.

Mười Một tranh thủ thời gian này, vội vàng tiếp tục gỡ những sợi tơ nhện dính trên chân, con nhện lúc nãy đã đứng lên lại, bắt đầu bò đến.

Cuối cùng, khi Mười Một thoát được khỏi đám tơ nhện đó, tức thì ngã chúi đầu xuống đất. Hắn xoay người giữa không trung, tiếp đất bằng hai chân. Cả cánh tay trái lủng lẳng toàn xương của hắn theo quán tính không ngừng đong đưa, nhưng vẫn không rời ra hoặc rơi xuống, thoạt nhìn rất là quỷ dị.

Con nhện vừa bò lên cây, phát hiện Mười Một đã xuống đất rồi, lại vội vàng quay đầu bò xuống.

Mười Một cả người trần truồng đứng dưới tàng cây, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào con nhện. Hắn không chạy, bởi hắn là một chiến sĩ, chứ không phải là một thằng hèn. Một chiến sĩ từng giờ từng phút luôn muốn không ngừng chiến đấu, không ngừng đối mặt với cái chết. Nếu ngay cả một con nhện cũng muốn chạy trốn, tương lai, hắn còn có thể dựa vào cái gì để đối diện với địch nhân, để trở nên cường mãnh, để chứng minh cho Sở Hải Lan thấy, hắn mới chính là chiến sĩ mạnh mẽ nhất!

Cho nên, Mười Một căn bản không hề nghĩ đến chữ “chạy” này. Thứ hắn muốn chỉ là một cơ hội. Tay phải Mười Một nắm chặt, từ ngón tay của hắn thoát ra một luồng sương trắng. Nhưng Mười Một chợt sửng sốt, mở bàn tay ra nhìn nhìn, lúc này trong tay hắn xuất hiện một thanh đao băng thô tráng (thô và cứng rắn), so với thanh đao trước kia dày và lớn hơn rất nhiều. Mười Một không biết làm sao bản thân lại có biến hóa như vậy, tuy nhiên hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi con nhện đã xuống đến gần mặt đất.

Khi con nhện còn cách mặt đất chừng hai mét, tám cái chân đồng thời cong xuống, rồi búng ra khỏi thân cây, nhảy xuống đất.

Cũng ngay lúc đó, Mười Một rốt cuộc cũng đã di chuyển. Hắn vọt nhanh về phía con nhện, sau đó tung người nhảy lên, chân trái đạp mạnh lên thân cây, đẩy người lên cao một chút. Mười Một xoay một vòng giữa không trung, rơi vừa trúng lên lưng con nhện, ngay sau đó, hắn lập tức dùng thanh đao băng trong tay đâm mạnh vào đầu nó.

Con nhện liều mạng lắc tới lắc lui, muốn hất Mười Một rớt ra ngoài. Nhưng Mười Một dù chỉ còn một cánh tay, vẫn cầm chặt thanh đao băng đang cắm trên đầu con nhện, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể.

Bỗng Mười Một đột nhiên hét lớn một tiếng, tay phải nhanh chóng thả thanh đao băng ra. Bóp chặt tay thành nắm đấm, hung hăng nện vào đầu con nhện một quyền thật mạnh.

“Rắc” một tiếng, giống như một khối băng bị đập vụn, cả cái đầu của con nhện bị một quyền kia đấm nát hoàn toàn. Mà chất lỏng trong đầu cũng không biết đã bị ngưng kêt thành khối băng từ lúc nào, từng khối từng khối rơi xuống đất.

Thân thể con nhện còn đang rơi xuống theo quán tính, Mười Một lúc này không có điểm tựa, lập tức lảo đảo rơi. Con nhện cũng ngã xuống đất ngay khi Mười Một vừa rơi xuống.

Mười Một chống tay chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi giơ tay lên nhìn một chút, lại ngẩng đầu nhìn xác con nhện, một lúc sau liền xoay người từng bước rời đi.

Mười Một đi không bao lâu, tìm thấy xác hai sinh vật biến dị và mấy tên lính Tiểu Trùng quốc. Hắn móc lấy túi quần áo của mình trên người một tên trong đó, rút thanh chủy thủ quân dụng mang trên đai quần ra nhìn nhìn, rồi cắm trở lại, sau đó mới đi tiếp về phía trước. Đối với vũ khí của những tên lính này, Mười Một tuyệt không lấy đi, bởi vì hắn không thích dùng vũ khí dài, nó sẽ cản trở động tác của hắn, huống gì hiện tại lại chỉ còn lại một cánh tay phải. Hơn nữa, sau khi chiến đấu với con nhện khổng lồ, Mười Một cũng biết rằng mấy thứ vũ khí này không thể đả thương những sinh vật biến dị này bằng “băng” của mình, hoàn toàn không bằng.

Mười Một vừa cẩn thận giới bị xung quanh, vừa tìm kiếm Sở Phàm và bọn Hầu Tử. Vốn dĩ hắn còn có điện thoại có thể liên lạc với Hầu Tử và Lãnh Dạ, nhưng lúc đánh với cơ nhân chiến sĩ, vũ khí của hắn và điện thoại đều đã bị mất, bây giờ cũng không biết dựa vào cái gì để tìm. Chỉ có thể hy vọng may mắn gặp được bọn Lãnh Dạ, hoặc giả để cho hắn tìm lại được cái điện thoại kia. Tuy vậy, Mười Một biết rõ hai khả năng này đều rất thấp.

Trong rừng vô cùng im ắng, không một tiếng kêu nhỏ, cũng không gặp một người hay sinh vật biến dị nào. Mười Một bình an đi suốt đoạn đường, chỉ thấy thi thể với vô số kiểu chết khác nhau.

Hắn đi trong rừng hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng xuyên qua khỏi rừng cây. Không xa phía trước đó có một tiểu trấn, chỉ là Mười Một tin rằng nơi đó chắc chắn đã không còn người nào.

Quả nhiên, càng đến gần tiểu trấn, thi thể ven đường lại càng nhiều, hầu hết đều là những người bị sinh vật biến dị kia cắn chết. Mà phần lớn những sinh vật biến dị đã chết là bị xé xác ngay khi còn sống. Xem ra những sinh vật biến dị đầu tiên là chạy đến nơi này, tấn công dân cư và quân đội trong vùng, đến khi bọn chúng gần như hoặc đã toàn thắng thì cơ nhân chiến sĩ lại chạy đến, kết quả lại là một trận thảm chiến. Từ những thi thể với tử trạng khác nhau trên mặt đất có thể thấy được, tình huống trận chiến lúc ấy ác liệt và tàn khốc như thế nào.

Mười Một bước vào trong trấn, khói lửa tràn ngập khắp nơi trong trấn, từng chiếc xe hơi, xe tải, thậm chí còn có ba chiếc xe tăng nằm chỏng gọng, ngổn ngang bên đường.

Cả tiểu trấn đã nhuộm đầy máu, mỗi một bước hạ xuống lại giẫm lên một mảnh thi thể nát vụn. Trên vách tường hai bên đường cũng đầy tưới đầy máu màu đỏ tươi, trong đó còn lẫn cả một ít huyết dịch.

Nơi này quả thật là địa ngục trần gian.

Bất quá, cho dù là địa ngục gì đi nữa, đối với Mười Một mà nói, người chết mà hắn đã gặp thật sự là quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến hắn dửng dưng. Mười Một đi xuyên qua trấn mặt không chút biểu tình, nhìn ngang nhìn dọc tựa hồ muốn tìm cái gì đó, hoặc là đề phòng điều gì đó. Chỉ là vẻ mặt hắn rất bình thản, đến nỗi căn bản nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên Mười Một dừng chân, tay phải rút về đặt bên hông, chậm rãi đi về phía bên phải.

Không xa ở ngã tư bên phải, một thân ảnh đầy máu đang hướng về phía bên này lảo đảo đi tới.

Lại là cơ nhân chiến sĩ. Tay phải Mười Một từ từ rút ra thanh chủy thủ, hơi nghiêng người, tiến nhập trạng thái chiến đấu.

Nhưng cơ nhân chiến sĩ này hình như không hề phát hiện được Mười Một, tiếp tục loạng choạng đi tới.

Mười Một đứng yên, hắn vẫn không tự tin chủ động tấn công một cơ nhân chiến sĩ, lực công phá của cơ nhân chiến sĩ và sức sống mãnh liệt của cơ nhân chiến sĩ đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm. Huống hồ hắn còn có một ý nghĩ, từ việc hai cơ nhân chiến sĩ kia không tấn công hắn, khiến hắn hiểu ra một điều.

Hắn rất muốn biết, cơ nhân chiến sĩ này phải chăng có bản năng không tấn công đồng loại. Từ góc độ nào đó, hắn quả thật cũng xem như một nửa đồng loại với những cơ nhân chiến sĩ kia.

Cơ nhân chiến sĩ này quả nhiên cũng không tấn công Mười Một, mà cứ lảo đảo đi qua trước mặt hắn.

Mười Một không lơi lỏng cảnh giác, cho đến khi cơ nhân chiến sĩ nọ đi xa, mới cắm chủy thủ vào lại. Xem ra hắn đã đoán đúng, cơ nhân chiến sĩ thật sự sẽ không tấn công đồng loại.

Không biết tên tiến sĩ điên nhìn thấy quái vật này, có khi nào hưng phấn đến mất ngủ vài ngày hay không? Mười Một không kìm được nghĩ đến tiến sĩ điên kia, sự điên cuồng và kiên nhẫn của hắn ngay cả Mười Một cũng không thể không bội phục.

Nếu có thể mang về một cơ nhân chiến sĩ cho tên điên đó nghiên cứu...

Mười Một lắc đầu, lập tức đẩy ý niệm kia ra khỏi não. Cơ nhân chiến sĩ không thể so sánh với người bình thường, bọn họ mỗi người đều là một siêu nhân. Muốn giết chết bọn họ, Mười Một còn có thể làm được, còn muốn bắt sống lại là chuyện không tưởng.

Mười Một nhìn theo bóng cơ nhân chiến sĩ kia ở phía xa một lúc, mới tiếp tục tiến về phía trước. Việc đầu tiên hắn muốn làm bây giờ chính là rời khỏi nơi này, sau đó sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với bọn Lãnh Dạ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn Lãnh Dạ còn chưa chết.

Một tiểu trấn khói lửa tràn ngập, máu tanh xộc vào mũi, một nơi đâu đâu cũng đầy thi thể, Mười Một một mình một bóng, cô độc bước đi trong tòa thành trống rỗng này.

Tuy vậy, Mười Một cho đến giờ đều là một người cô độc, hết lần này đến lần khác bò dậy từ một đống người chết, bước đi. Cho nên giờ phút này đối với hắn mà nói, không có cảm giác gì đặc biệt, điều hắn muốn chỉ là cố gắng giữ mạng sống, vì một lời hứa.

Có đôi khi Mười Một suy nghĩ, đó có phải là bản thân tìm một cái cớ để sống không? Như Lục Dương đã hỏi hắn, con người vì sao phải sống? Mười Một không biết vì sao mình sống, chỉ là bởi vì sống là sống mà thôi. Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có một mục tiêu, chính là hy vọng của Sở Hải Lan, hắn cũng có một lý do để sống.

Thật là đáng thương, ngay cả sống cũng cần lý do.

Mười Một tìm kiếm xung quanh thị trấn, trong những căn phòng của người dân hắn tìm thấy rất nhiều tiền của Tiểu Trùng nhân. Hắn không cần tiền, tuy nhiên, hiện tại cũng chỉ có tiền mới có thể giúp hắn sống sót. Mười Một không giống Lãnh Dạ chỗ nào cũng có bằng hữu, hắn chỉ là một kẻ cô độc, cho nên hắn cần tiền, sau khi ly khai Xuyên đảo tìm một tổ chức chuyên chở bí mật địa phương, giúp đưa hắn trở về Long quốc.

Ngoài việc tìm được một đống tiền Tiểu Trùng, Mười Một còn thay một bộ quần áo bình thường, quân trang trên người hắn quá gây chú ý, hơn nữa cả bộ quần áo đều bị máu nhuộm đỏ, một khi đi ra ngoài lập tức sẽ bị đưa đi thẩm vấn, Mười Một không hy vọng phát sinh những chuyện như vậy.

Lúc này, Mười Một đang ở trong một căn phòng tìm chỗ cất tiền của người nhà, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch