Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 166: Đánh Vào Tòa Cao Ốc (2)

Chương 166: Đánh Vào Tòa Cao Ốc (2)
” ( *= back door: thuật ngữ chuyên môn của hacker- vào google tìm hiểu thêm)

Sau khi cả gian phòng sáng lên, Mười Một mới thấy được thì ra phía trước đặt một dãy rất nhiều màn hình theo dõi, may mà điện vừa mới khôi phục, hệ thống này còn đang trong quá trình khởi động lại, Cuồng Triều có thể lợi dụng thời gian này khống chế những thiết bị theo dõi một lần nữa. Nếu không, Cuồng Triều căn bản không thể nào khống chế kịp, trên bảng theo dõi khẳng định không ít thì nhiều cũng đã lưu lại được thân ảnh của Lãnh Dạ và Hầu Tử rồi.

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã. Hẳn là tên bảo vệ còn lại trong phòng điều khiển đã trở lại. Mặc dù Mười Một không biết công tắc của hệ thống điện ở chỗ nào, nhưng thấy tên bảo vệ này quay về nhanh như vậy, hắn đoán chỗ đó chắc cũng không cách quá xa nơi này.

Tên bảo vệ nôn nóng đẩy cửa phòng, nhưng hắn đột nhiên sững người, bởi nghênh tiếp hắn chính là một nòng súng đen thui.

“Đoàng!” Liền theo tiếng súng nổ, một chùm máu tươi mang theo một ít chất dịch sền sệt màu trắng bắn ra tung tóe, cả chóp đầu của tên bảo vệ này đã bị một súng bắn văng đi, có thể nhìn thấy rõ ràng não và não tương trắng trắng ở bên trong.

Mười Một không thèm nhìn hắn lấy một cái, đi thẳng ra ngoài. Trước tiên trở lại đại sảnh kéo bốn cái xác kia giấu vào một góc ít bị chú ý, sau đó mới vào thang máy lên tầng mười bảy.

Hai cái thang máy ở tầng mười bảy cơ hồ cùng mở ra, Mười Một và Lãnh Dạ từ trong hai thang máy bước ra, đưa mắt nhìn nhau.

Lãnh Dạ cười cười nói: “Hành động rất nhanh đó!”

Mười Một không để ý đến hắn, quay sang tai nghe, hỏi: “Phòng làm việc ở đâu?”

“Đi thẳng, đến ngã ba phía trước quẹo trái, rồi lại đi thẳng, quẹo phải ở ngã ba thứ hai, phòng cuối cùng đó.” Cuồng Triều lại tiếp: “Hai tên tầng trên cùng xuống rồi, bọn chúng đến tầng mười bảy.”

Mười Một và Lãnh Dạ xoay người nhìn lên đèn chỉ số tầng phía trên thang máy, con số trên một trong hai thang máy kia là hai mươi hai, rồi nhanh chóng biến thành hai mốt, và không ngừng giảm xuống.

Xem ra, vừa rồi lúc Mười Một và Lãnh Dạ lên tầng mười bảy, đối phương đang đợi thang máy, phát hiện cả hai thang máy đều dừng ở tầng mười bảy, cảm giác được có chuyện đáng ngờ, mới xuống ngay tầng này để xem xét.

Mười Một quay đầu nhìn Lãnh Dạ, Lãnh Dạ khẽ gật đầu, tức thì lùi sâu vào một góc khuất của hành lang tối đen, sau đó ẩn thân trong bóng tối chĩa súng ngắm vào phía thang máy. Mười Một cũng vòng sang cửa thoát hiểm không xa thang máy, nấp ở bên ngoài lối ra.

Cuồng Triều vừa nhìn thiết bị theo dõi thang máy, vừa nói: “Hai tên này cũng rất thông minh, đều nằm xuống đất cả.”

“Đinh!” Cửa thang máy từ từ mở ra, Lãnh Dạ không thừa dịp này nổ súng, Mười Một cũng không bước ra.

Hai tên bảo vệ trong thang máy nhìn ngó một chút, có thể cảm thấy không có nguy hiểm, mới chậm rãi đứng lên, cẩn thận ra khỏi thang máy. Một tên cầm thùng rác để bên ngoài thang máy chặn cửa thang máy, như vậy cửa thang máy sẽ không bị đóng lại, nếu vạn nhất bọn chúng gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có thể kịp thời đá thùng rác văng ra, là đã an toàn rồi.

Hai tên bảo vệ này có vẻ rất kinh nghiệm, trong tay cầm khẩu súng lục, bám sát nhau từ từ tiến về phía trước.

Đột nhiên, “Đoàng!” Tiếng súng của Lãnh Dạ vang lên, một viên đạn bắn tỉa ở cự ly gần đã xé toạc đầu một tên bảo vệ ngay tại chỗ, nửa bên mặt của tên này trong chớp mắt đã bị bắn nát, sau đó mới ngã ngửa ra sau.

Tên bảo vệ còn lại cũng phản ứng rất nhanh, tức khắc chạy trở lại thang máy.

Khuyết điểm lớn nhất của súng bắn tỉa chính là lên đạn chậm. Bắn xong một phát cần phải đợi mấy giây để lên đạn, Lãnh Dạ chỉ có thể trơ mắt nhìn tên bảo vệ kia chạy đến thang máy.

Ngay lúc tên bảo vệ vừa đến được cửa thang máy, đột nhiên gió bên tai rít lên, một bóng đen với tốc độ cũng cực nhanh hướng về phía hắn phóng đến. Tên này đưa tay lên đỡ theo bản năng, nhưng Mười Một đang chạy rất nhanh thì chợt dừng chân lại, sau đó vòng sang bên trái tên bảo vệ, trong lúc xoay vòng, thanh chủy thủ đã nhanh chóng lướt qua cổ hắn một cách không thương tiếc.

Lãnh Dạ từ trong bóng tối bước ra, giơ ngón tay cái về phía Mười Một.

Mười Một liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Đúng lúc này, Cuồng Triều đột nhiên nói: “Có hai tin, một tốt, một xấu, muốn nghe cái nào trước?”

“Tin tốt.” Mười Một trả lời.

“Tin tốt là người phụ trách của Đao hội đã nhận được tin, rời câu lạc bộ đêm Manila điên cuồng, và đang đến đây.”

Lãnh Dạ cười nói: “Ngươi không phải muốn nói với ta, tin xấu là bọn chúng triệu tập rất nhiều thủ hạ, còn có Trần gia cũng xuất động đó chứ?”

“Đúng vậy. Ta vừa bắt được một đoạn tín hiệu điện thoại di động của Vệ Đông, mới biết được hắn đã báo cáo tình hình cho Trần gia. Chỉ là về mặt bảo vệ còn chưa nói sẽ phái người tham gia, dù sao quan hệ giữa Đao hội và Trần gia cũng không thể công khai, nếu để người ta biết Đao hội thật ra chỉ là một phân chi của Trần gia, đối với danh dự gia tộc của bọn họ khẳng định sẽ có ảnh hưởng.”

“Ồ.” Lãnh Dạ nhăn mũi nói: “Chỉ cần Trần gia không nhúng tay vào, thì chẳng có gì đáng ngại. Mấy tên lưu manh côn đồ này, đến nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.”

“Vậy các ngươi phải tự cẩn thận, tốc chiến tốc thắng, càng nhanh càng tốt.”

Cuồng Triều vừa nói xong, một thang máy bỗng mở ra, Hầu Tử cả người dính đầy máu, từ bên trong bước ra, nhìn nhìn, hỏi: “Giải quyết xong rồi à?”

“Ừ.” Mười Một thản nhiên nói: “Đi thôi, nhân lúc này trước tiên lấy tư liệu ra ngoài, rồi tính sổ Đao hội một lần nữa.”

Ba người theo đường Cuồng Triều chỉ đi thẳng đến phòng làm việc của tên quản lý tài chính. Gian phòng làm việc này bài trí rất đơn giản, chỉ có một chậu cây, một cái bàn làm việc, một máy tính và một kệ sách. Mười Một đi đến kiểm tra một chút, xác nhận máy tính này quả thật không nối mạng, nói: “Hầu Tử, lấy ổ cứng đi.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Cuồng Triều nói: “Mang máy tính ra ngoài, nối mạng là được mà, còn lại cứ giao cho ta, các người cứ đi bố trí đi.”

“Tốt, Hầu Tử, ngươi nối mạng cho máy tính đi, Lãnh Dạ, tìm chỗ bắn tỉa, ta thiết kế một cái bẫy.”

Bốn người chia nhau hành động, Lãnh Dạ sau khi tìm được một ví trí bắn tỉa thích hợp, cũng không nhúc nhích gì nữa. Hầu Tử nối mạng cho máy tính xong, khởi động máy cũng không quan tâm nữa, chạy ngay đi giúp Mười Một bố trí bẫy. Thật ra cái bẫy này cũng rất đơn giản, chính là sửa đổi một chút quả bom của bọn họ, giấu vào một nơi ẩn mật một chút, sau đó làm một cái kíp nổ là được rồi.

Cuồng Triều còn đang tải tư liệu trong máy tính, bên kia Mười Một cũng đã bố trí xong xuôi, lập tức cùng Hầu Tử bắt đầu ẩn núp, chờ đợi người của Đao hội trở về bảo vệ căn cứ.

Buổi đêm tại kinh thành luôn rất tĩnh lặng, nhưng cơn gió đêm nay thủy chung vẫn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch