Một viên đạn rít lên bay về phía Mười Một, Mười Một sau khi nổ súng về phía Nguyệt Ảnh thì liền nhảy sang một bên, viên đạn bắn vào vách núi sau lưng hắn. Đồng thời khẩu súng lục trong tay hắn cũng bắn về phía Nguyệt Ảnh, tất nhiên Nguyệt Ảnh cũng dùng thân thủ linh hoạt để né tránh.
Hai người vòng quanh chiếc xe bị tàn phá, triển khai một cuộc chiến truy đuổi, mỗi viên đạn đều luôn lướt qua người của Mười Một hoặc là Nguyệt Ảnh, nhưng tới giờ cả hai người đều chưa bị thương.
Nếu lúc này bên cạnh có người xem cuộc chiến này, khẳn định sẽ kinh ngạc tới mức cả quai hàm cũng rụng xuống. Cái gì gọi là cao thủ? Đây mới gọi là cao thủ chân chính. Luôn né có thể tạo ra những động tác né tránh trước một bước, dưới tình huống ở khỏang cách gần, đạn của súng lục đối với hai người đều không thể tạo thành thương tổn. Hai người đều di chuyển vòng quanh chiếc xe, mỗi lần tránh được viên đạn cũng đồng thới nổ súng về phía đối phương một phát. Đạn của của Mười Một đã hết, hắn đổi ngay một khẩu súng lục khác, mà Nguyệt Ảnh cũng thay một băng đạn.
Đột nhiên, Nguyệt Ảnh thay đổi lộ tuyến bắn, bắt đầu nhắm bắn vào chiếc túi du lịch trong tay Mười Một. Sau khi Mười Một kéo chiếc túi du lịch tránh khỏi thì nhíu mày một chút.
Sau một súng này, hai người tựa hộ tạm ngừng rất ăn ý, nhưng hai họng súng đen ngòm vẫn chĩa và đối phương.
“Ngươi thật sự không phải là một sát thủ hợp cách.” Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào Mười Một, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết mang theo đồ dùng lúc tác chiến là việc ngu xuẩn nhất hay sao?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng rất ngu.” Nói xong đưa chiếc túi du lịch màu đen trong tay nói: “Nổ súng vào một quả túi mang bom hạng nặng, là muốn đồng quy vu tận phải không?”
Nguyệt Ảnh chợt nheo mắt lai, vừa rồi hắn không hề nghĩ chiếc túi này là vật nguy hiểm, bởi vì Mười Một rất hiếm sử dụng tới thứ này. Cho nên Nguyệt Ảnh tưởng này chiếc túi này có thể là một vật phẩm rất trọng yếu đối với Mười Một, lúc nãy mới thử bắn một phát vào chiếc túi du lịch. Nhưng bây giờ hắn cũgn không dám thử nữa, vạn nhất lời Mười Một nói là thật, chỉ cần bên trong có sáu, bảy quả lựu đạn hoặc vài khối thuốc nổ, cố nhiên Mười Một là chết chắc rồi, mà khoảng cách không xa như Nguyệt Ảnh cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Nguyệt Ảnh cũng không sợ chết. Nếu chỉ có chết mới có thể đổi lấy nhiệm vụ thành công thì hắn sẽ không chút do dự mà làm, bởi vì tâm niệm này.
thêm vào thực lực của bản thân, hắn mới có thể ngồi ở vị trí đội trưởng ám dạ ngũ tổ. Nguyệt Ảnh tuyệt không hy vọng cái chết của mình không có giá trị, hoàn thành nhiệm vụ đồng thời lại để cho lựu đạn nổ chết . Sẽ trở thành chuyện cười của “Ma Quỷ”.
Vừa nghĩ tới tương lai trong huấn luyện danh lúc đào tạo học viên, giáo quan nói với đệ tử: “Tổ chức của chúng ta đã từng có một tên ngốc gọi là Nguyệt Ảnh, rõ ràng có thể dễ dàng hòan thành nhiệm vụ. Nhưng lại đi công kích vào bom trong tay đối phương, kết quả là bản thân cũng bị nổ chết. Các ngươi sau này ngàn vạn lần không được học theo tên ngốc kia. Chúng ta đối măt với tử vong Mặc dù không thể khiếp sợ nhưng loại hành vi tự mình đi tìm chết thì tuyệt không thể làm.” Nghĩ tới đây, Nguyệt Ảnh bỗng cảm thấy không lạnh mà run, thầm nghĩ may mắn vừa rồi không bắn trúng chiếc túi du lịch kia.”
Người từ trong “Ma Quỷ” đi ra không nhiều thì ít đều sẽ có tâm lý lệch lạc, Hầu Tử là như thế, Mười Một cũng có, Nguyệt Ảnh đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Nguyệt Ảnh rất coi trọng danh tiếng của mình, thà rằng oanh oanh liệt liệt chết trận, cũng tuyệt không hy vọng mình bị trở thành ví dụ phản diện về cái chết.
Hai người đều trầm mặc một hồi. Nguyệt Ảnh mở miệng nói: “Tại sao lại muốn chạy trốn vậy? Ngươi nên biết, ngươi có trốn cũng không thoát đâu. Những tên bỏ trốn đều sẽ bị tổ chức truy sát không buông.”
“Ta có lý do của ta.”
“Ồ. Là lý do gì vậy?”
Mười Một mặt không chút thay đổi nhìn Nguyệt Ảnh, nhàn nhạt nói: “Sống sót.”
Nguyệt Ảnh lắc đầu cười, nói: "Lý do này thật quá gượng gạo, một sát thủ đột nhiên lại sợ chết…."
“Không phải sợ chết.” Mười Một ngắt lời nói: “Chỉ là muốn sống sót.”
Nguyệt Ảnh nhìn hắn rất có hứng thú, hỏi: “Có gì khác nhau?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Giống với ngươi thôi. Không muốn chết mà không có giá trị.”
Sắc mặt Nguyệt Ảnh có chút thay đổi, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, nghiêm mặt nói: “Ngươi châm chọc ta có phải không.”
Thấy Mười Một không trả lời, hắn giữ nguyên vẻ mặt như vậy nói: “Ta khác với ngươi, ngươi là kẻ bỏ trốn, ta là người truy đuổi, đơn giản vậy thôi.”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Theo quan điểm của ta, không khác lắm.”
Sắc mặt Nguyệt Ảnh càng ngày càng âm trầm, những lời Mười Một nói đúng là đã đâm đúng chỗ đau của hắn, hắn cho rằng Mười Một châm chọc hắn là một tên nhát chết. Nguyệt Ảnh nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: “Có muốn biết tại sao tổ chức cố ý tiết lộ tin tức cho ngươi biết chúng ta muốn tới Tiểu Trùng quốc hay không?
“Không quan tâm.”
Nguyệt Ảnh không để ý tới, tiếp tục nói: “Kỳ thật rất đơn giản. Chúng ta biết ngươi muốn tới Tiểu Trùng quốc, trên tổ chức mới ra lệnh cho ám dạ ngũ tổ tòan thể xuất động tới đây truy sát ngươi. Mà mục đích tiết lộ chính là….”
Mười Một nói tiếp: “Ta sẽ sinh ra cố kỵ với các ngươi, rồi tìm các ngươi động thủ trước.”
Nguyệt Ảnh nhàn nhạt cười nói: “Ngươi vẫn luôn như vậy, chuyện gì cũng thích đoán, tuy nhiên lại đoán rất chuẩn. Đúng vậy, chính là muốn ngươi động thủ trước rồi rơi vào bố trí của chúng ra.” Vừa nói Nguyệt Ảnh vừa lắc đầu: “ Tuy nhiên chúng ra dường như đã quá xem thường ngươi rồi, ngươi quả thật là động thủ trước, nhưng chúng ra cũng rơi vào cái bố trí này. Còn bức chúng ta không thể chính diện giao chiến với ngươi.
Mười Một nhàn nhạt nói: “Có thể là ngươi tính toán sai.”
Nguyệt Ảnh dùng tay trái chỉ chỉ vào đầu mình cười nói: “ Ta với ngươi không giống nhau, nếu lúc ấy đổi lại ta là ngươi, sẽ để cho bọn họ lưu lại để lôi kéo bộ đội, còn mình thì đi trước. Ban đầu chúng ta phục kích là nhằm vào ngươi, nhưng ngươi lại quá ngu xuẩn, tự nhiên lại lựa chọn là chính mình ở lại. Tuy vậy cũng không quan hệ, kết quả vẫn giống nhau, chỉ cần mang thi thể của ngươi về, nhiệm vụ của ta đã hòan thành viên mãn rồi, rồi còn có quyền tuyển những người mới có tố chất cao bổ sung vào ngũ tổ.”
Những lời này của Nguyệt Ảnh làm cho trong đầu Mười Một linh quang chợt lóe, dừng như bắt được cái gì rồi, rồi lại giống như không bắt được thứ đó. Cái kiểu nghĩ đã ra rồi mà kết quả lại không được gì là cảm giác làm hắn rất không thoải mái. Khẽ lắc đầu, như muốn ném cái ý nghĩ này ra khỏi não.
Nguyệt Ảnh vẫn đang đứng ở phía đối diện chờ đợi Mười Một lộ ra sơ hở thấy Mười Một làm động tác lắc đầu trong nháy mắt đã nổ súng. Mười Một cơ hồ đã ý thức được, thân thể hơi nghiêng để tránh tử đạn. Đồng thời chiếc túi du lịch trong tay trái vẫn giơ tới trước người, che chắn cho thân thể của hắn.
Quả thật là rất hèn hạ, đây là rõ ràng Mười Một uy hiếp hắn, nếu bắn thì đạn sẽ trúng túi du lịch này. Vừa rồi Mười Một đã phóng đại lên đây là một quả bom cực mạnh, sắc mặt của Nguyệt Ảnh có biến hóa, hắn nhìn ra ngay đây là uy hiếp với Nguyệt Ảnh.
Có thể thật sự lo lắng làm cho quả bom này nổ mạnh.