Sự quyết liệt lần đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh ấy biết, mình sẽ không bao giờ hối hận. Trước nay anh chưa từng hối hận qua chuyện gì, làm thì đã làm rồi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra. Đối với anh, tất cả giống như đi xem một vở kịch vậy, gặp gỡ, ngồi chơi, xem kịch xong thì người cũng giải tán, tất cả đều trở thành hồi ức, chẳng việc gì phải nhớ kĩ cả, cũng chẳng cần phải hối hận hay không hối hận vì đã xem vở kịch này.
Có lúc anh còn nghĩ, liệu mình có phải là “Thiên Sát Cô Tinh” trong truyền thuyết của Long quốc hay không? Dù sao, nhìn những người bạn bên cạnh anh, mỗi một người quan tâm đến anh đều lần lượt rời anh mà đi. Cho đến khi anh chân chính hiểu được vì sao mình sống, ý nghĩa của cuộc sống thì đã mất đi quá nhiều thứ rồi.
Anh ấy là một người rất kì quái, luôn thích đặt mình vào trong cô độc, cự tuyệt tình bạn, cự tuyệt tình yêu, cự tuyết tất cả những người quan tâm tới hắn. Mặt của anh rất lạnh, nhưng tôi biết, tâm của anh, rất ấm. Anh ấy thích đem cái câu nói “phải sống tiếp” làm câu cửa miệng, không cần biết là nói với mình hay là để khuyên người khác. Nhưng, hết lần này tới lần khác, anh luôn đặt mình vào trong nguy hiểm, tất cả chỉ là vì những người quan tâm đến anh. Chỉ cần là người bên cạnh anh cần, anh nhất định sẽ ưỡn ngực đứng ra, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không để cho họ biết tất cả là do anh làm. Anh chính là một con người vừa kì quái lại vừa tràn ngập mâu thuẫn, một bên cự tuyệt tất cả mọi sự quan tâm, một bên lại quân tâm đến tất cả.
Trong kí ức của tôi, sắc mặt anh luôn rất bình thản, chẳng thể nhìn ra bất kì biểu tình nào, không có mừng giận buồn vui, phảng phất như những bản tính của nhân loại này đều cách anh rất xa.
Nhưng tôi biết, trái tim của anh đang rất cô độc.
Lần tiếp xúc đó, tôi phảng phất như đã đọc được một tia hồi ức trong mắt anh, đúng, là hồi ức. Anh đang hồi ức về quá khứ, hồi ức về những quá khứ mờ ảo của mình.
Anh ấy có rất nhiều tên, Sở Nguyên, Mười Một, Băng sát thủ, còn có một cái tên mà chỉ có một số ít người biết được, đó là cái tên chân chính của anh, cái tên mà thân sinh phụ mẫu tặng cho anh, nhưng trước nay anh chưa từng dùng qua cái tên đó. Đối với người khác mà nói, anh là Sở Nguyên. Còn trong hồi ức của anh, anh chỉ có cái tên Mười Một. Đối với chủ thuê và địch nhân, anh là Băng sát thủ máu lạnh vô tình. Nhưng toàn thế giới đều biết, anh còn là sát thủ bài danh đệ nhất thế giới, không phải là tây phương đệ nhất, cũng không phải là đông phương đệ nhất, mà là đệ nhất thế giới.
Trở thành đệ nhất sát thủ trên thế giới, trở thành một tồn tại khiến tất cả mọi người phải vừa kính vừa sợ. Anh đã phải bỏ ra quá nhiều, cũng phải mất đi quá nhiều.
Anh giống như một sinh vật trong hắc ám, vĩnh viễn lẩn trốn trong một góc tối, yên lặng mà chờ đợi một tia sáng thuộc về anh ló ra.
Tất cả, đều là vì lần quyết liệt đó.
Quyết liệt trong hắc ám.
Nguồn: “Đệ nhất sát thủ trong kí ức của tôi.” Tác giả: Nguyễn Thanh Ngữ.
Khi Việt Hải hiệu đi đến bến cảng Long quốc, Hoàng Lập bị dọa cho nhảy bật lên, cánh cửa mật thất không ngờ đã bị mở ra rồi, còn Mười Một cùng chiếc túi du lịch của hắn đã không còn ở bên trong nữa. Hoàng Lập phát động tất cả mọi tâm phúc đi tìm kiếm tung tích của Mười Một, nhưng kết quả đã khiến cho hắn thất vọng, Mười Một hệt như chưa từng xuất hiện vậy, hoàn toàn biến mất khỏi chiếc thuyền mà chẳng để lại dấu vết gì.
Bởi vì Mười Một được đưa đi bí mật, lại thêm trên chiếc thuyền này nhiều người hỗn tạp, cho nên số người biết chuyện Mười Một được lén đưa đi cũng chỉ có vài người tâm phúc của Hoàng Lập mà thôi. Cũng chính vì như vậy, bọn họ không thể tiến hành lục soát phạm vi lớn, trong tình huống không phát hiện được gì, Hoàng Lập chỉ đành gọi điện thoại báo cho Trương Trị Quốc, còn về Trương Trị Quốc quyết định như thế nào, hắn chẳng thể biết được. Nhưng hắn biết một chuyện, Long quốc nhất định sẽ tiếp tục tìm Mười Một, loại nhân tài giống như Mười Một này, cho dù là bản thân không thể thu phục thì cũng không thể giao cho địch nhân được, đây là thủ đoạn mà chính phủ thường dùng.
Lúc này, Mười Một đã trèo lên bờ biển cách xa con tàu rồi. Một thân ảnh cô độc, trên lưng vác theo một cái túi du lịch màu đen, toàn thân ướt sũng không ngừng tí tách chảy xuống những giọt nước, mỗi bước đi là lại để lại một dấu chân cô độc trên cát.
Bờ cát nơi đây rất bẩn, khắp nơi đều là rác rưởi từ dưới biển bị đẩy lên, chẳng có một ai dọn dẹp, đương nhiên cũng chẳng có người nào tới đây chơi, cho nên Mười Một mới lựa chọn trèo lên bờ ở chỗ này. Hắn nấp vào một hóc không dễ bị người ta phát giác, đặt chiếc túi du lịch sang một bên, hai tay ôm đầu gối ngồi xuống, để mặc cho gió biển thổi khắp toàn thân, hắn giống hệt như một bức tượng gỗ không chút sinh khí ngồi trên bờ cát vậy.
Chừng bốn tiếng sau, sắc trời đã dần tối lại, Mười Một nhìn vào y phục trên người mình, thấy đã có chút cứng lại rồi. Tóc của những người sau khi ngâm nước biển rồi lại bị gió biển thôi qua, thể nào cũng sẽ bị kết thành từng khối từng khối, nhìn như rất lâu không tắm vậy. Mười Một nhấc cái túi du lịch lên và đi ra khỏi khóc khuất, trên đường xe cộ đi lại khá là nhiệt náo, còn hắn trông hệt như một tên ăn mày lang thang vậy, y phục rách rưới, sau lưng chỉ có một chiếc túi du lịch rách nát, đầu tóc bết lại thành tứng khối như rất lâu rồi chưa tắm rửa, cúi thấp đầu đi xuyên qua đám người đông đúc. Còn may là y phục trên người hắn đã hơi khô lại rồi, nếu không, thêm vào một thân y phục ướt sũng giống như vừa từ dưới biển bò lên nữa, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý!
Trên người Mười Một trừ hai khẩu súng, mấy quả lựu đạn, một chiếc điện thoại đã ướt súng nước vốn được lấy từ đống đồ của tiến sĩ điên ra thì chẳng còn bất kì cái gì khác, đương nhiên cũng chẳng có tiền để thuê taxi. Muốn ăn trộm lấy một chiếc xe thì bây giờ người lại quá nhiều, cho nên Mười Một chỉ đành tiếp tục đợi, đợi cho đến nữa đêm, đợi cho đến khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Bên tai hắn đột nhiên có một tiếng đàn ghi ta truyền tới, là có người bên đường đang gảy ghi ta. Bi thương, thê lương, không biết tại sao, khi Mười Một nghe thấy tiếng đàn ghi ta này liền lập tức bị những âm điệu vừa ưu mĩ vừa thê lương của nó hấp dẫn. Hắn quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ tuổi chừng mười tám mười chín, thân hình thanh lệ, trên người mặc một chiếc áo giản dị, bên dưới là một chiếc quần bò đã bạc màu đang đứng dựa vào bên đường, cúi đầu chăm chú gảy cây đàn đã cũ trong tay. Trước mặt nàng có đặt một chiếc mũ, bên trong là mấy đồng tiền lẻ cùng được ném vào.
Mười Một đi tới trước mặt nàng ta, dừng bước lại và chăm chú lắng nghe, thiếu nữ hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống mà gảy đàn. Nàng nhẹ nhàng hé miệng ra, cất lên giọng ca du dương, phối hợp với tiếng ghi ta. Có thể là do nàng đàn hát rất hay, cũng có thể là do giọng của một nữ hài tử rất ngọt ngào, khiến cho số người đến xem càng ngày càng nhiều. Sauk hi hát hết một bài, người nghe vỗ tay rầm rầm, không ít người còn vứt những đồng tiền xu hoặc tiền giấy có mệnh giá thấp vào cái mũ của nàng.
Thiếu nữ lại hát thêm một khúc nữa, số người ra ra vào vào thay đổi liên tục, duy có một người, thủy chung vẫn đứng yên không hề động đậy, cũng không vứt tiền vào mũ.