Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 215: Huyết Chiến Hải Diêm 1 (1)

Chương 215: Huyết Chiến Hải Diêm 1 (1)


"Đinh đông!"

Cửa phòng bật mở, Trương Hân Hân vẻ mặt hớn hở ló đầu ra nhìn Mười Một, ngọt ngào cười nói: “Anh Sở Nguyên, anh tới rồi.”

“Ừm.” Mặc dù sinh nhật là sự kiện đáng để vui vẻ, nhưng khuôn mặt Mười Một vẫn bình thản chẳng chút biểu cảm. Có thể hắn cũng muốn cười lên, tuy nhiên trong trí nhớ của hắn không có gì đáng để hắn cao hứng cả, cuộc sống của hắn trước nay đều là hoặc giết người hoặc bị người đuổi giết, một cuộc đuổi bắt vô tận, bên mình người chết quá nhiều, nhiều đến mức hắn cũng phải khiếp đảm, mà chẳng hề có sự việc gì đáng cho hắn nở ra một nụ cười khi nhớ lại, ngay cả một chuyện cũng không có.

Trương Hân Hân không để tâm đến biểu hiện của Mười Một, cô bé cười híp mắt hướng về phía hắn đưa tay ra.

Mười Một hỏi: “Gì đây?”

“Quà tặng a.” Trương Hân Hân trợn to đôi mắt đáng yêu, bảo: “Anh đừng có nói là anh chưa mua quà tặng sinh nhật tôi nhé?”

Mười Một ngửa hai bàn tay trống trơn ra, đáp: “Không mua”.

“…” Trương Hân Hân thật sự không chút tức giận, tính cách của Mười Một cũng giống như vẻ mặt hắn, rất bình thản, bất cứ chuyện gì cũng không để trong lòng. Cũng may nàng vốn không ấp ủ hy vọng gì, liền chuyển thân hé ra nửa cánh cửa lối đi, nói: “Mau vào, ba mẹ em đều đang đợi anh tới.”

Vừa nói nàng vừa đưa tay kéo lấy cánh tay Mười Một, Mười Một theo bản năng bước lui ra sau một bước, lập tức ý thức được Trương Hân Hân không phải công kích mình, mới miễn cưỡng thu lại ý niệm muốn đánh ngã nàng ta trong đầu.

Trương Hân Hân không hề biết vừa rồi suýt nữa bản thân bị quẳng xuống đất đến bầm mặt. Miệng nàng cười ngọt ngào kéo tay Mười Một dẫn hắn vào phòng khách.

Đúng lúc Sở Phàm bưng mấy đĩa thức ăn nóng hổi từ trong bếp ra, nhìn thấy Mười Một liền cười nói: “Sở Nguyên, con lại đây. Nhanh sang đây ngồi đi, thử xem tay nghề làm bếp của dì thế nào.”

Trương Hân Hân cũng vừa cười vừa nói: “Mẹ nấu ăn hình như rất ngon, nhưng bình thường ở nhà em chưa bao giờ được thưởng thức cả. Anh Sở Nguyên, hôm nay nhờ có anh đó.”

Mười Một hờ hững gật đầu. Ánh mắt chăm chú vào trong bếp. Chồng của Sở Phàm, cũng là cha của Trương Hân Hân, Trương Chánh Vũ cũng bưng một đĩa thức ăn hãy còn bốc khói bước ra, ánh mắt chạm vào người Mười Một, mỉm cười niềm nở nhìn hắn gật đầu.

Mười Một cũng gật đầu đáp lễ, hắn đã từng gặp qua Trương Chánh Vũ một lần, lần đó hai người lướt qua nhau ngoài cửa thang máy.

“Nào.” Sở Phàm đặt thức ăn lên trên bàn, gọi vọng lại: “Sở Nguyên, mau đến đây ngồi đi con.”

Trương Hân Hân kéo hắn đến bên bàn ăn, ấn hắn ngồi xuống rồi tự mình cũng ngồi vào chỗ bên cạnh Mười Một.

Trương Chánh Vũ sắp xếp mấy đĩa thức ăn xong, hỏi: “Sở Nguyên, uống rượu gì đây?”

Mười Một nhàn nhạt đáp: “Tôi không uống rượu.”

Trương Hân Hân cướp lời: “Vậy uống gì?”

Mười Một khẽ lắc đầu, nói: “Nước.”

Đối với sự cổ quái của Mười Một, Trương Hân Hân dường như đã quen rồi, cũng không hỏi nhiều, quay người đưa ly nước cho hắn.

Bàn ăn nhanh chóng đã bày biện xong. Sau cùng, Trương Chánh Vũ mới bê lên một hộp bánh, cắm nến sinh nhật, sau đó tắt điện. Ánh nến mờ mờ chiếu vào mặt mỗi người, có vẻ rất ấm áp. Cả nhà vây quanh bàn ăn, vừa vỗ tay làm nhịp, vừa cùng nhau hát: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật đáng yêu...” Trong bốn người, chỉ có Mười Một không hát, hắn không phải không biết hát bài này, mà là không muốn hát. Xem bộ dạng hắn chẳng có chút cảm xúc nào, lẳng lặng nghe, rồi nhìn vẻ rạng ngời hạnh phúc trên khuôn mặt Trương Hân Hân.

Từ lúc nhớ được cho đến nay, Mười Một chưa từng có được một sinh nhật nào, chưa từng biết mùi vị tổ chức sinh nhật ra làm sao? Hắn không biết, cũng chưa từng dự một buổi sinh nhật nào. Lúc này, nhìn cả gia đình tràn ngập hạnh phúc, trong lòng hắn lại xen lẫn nhiều cảm giác.

Ánh nến chiếu trên khuôn mặt thanh tú của Trương Hân Hân, không biết là do tác động của ánh nến, hay thật sự giờ phút này nàng rất hạnh phúc, khuôn mặt nàng ửng hồng, đáng yêu đến khó tả.

Hát bài Chúc mừng sinh nhật xong, Trương Chánh Vũ lại bật điện lên, cũng tạm thời chuyển bánh đi chỗ khác, sau đó giơ ly rượu lên nói: “Nào, chúc Tiểu Hân Hân sinh nhật vui vẻ. Mọi người hãy cạn ly.”

Bốn người cụng ly, Mười Một cũng nhấp môi tượng trưng.

Sở Phàm bỏ vào chén cho Trương Hân Hân và Mười Một mỗi người một cái đùi gà, nói: “Sở Nguyên, nào, ăn đùi gà đi.”

“Ừm.” Mười Một kẹp lấy cái đùi gà nhai nhoay nhoáy. Nói thật, cách ăn của Mười Một nhìn cũng không vừa mắt cho lắm, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, hắn vẫn cho rằng thời gian mới là điều quan trọng nhất, có thời gian cẩn thận nhai nhai nuốt nuốt, chi bằng ăn nhanh lên một chút, còn ứng phó với trận chiến tiếp theo. Cũng may cả nhà Sở Phàm cũng không để tâm, Trương Hân Hân vừa dùng hàm răng nhỏ nhẹ gặm thịt gà, vừa đầy hứng thú nhìn Mười Một nhai ngấu nghiến.

Có lẽ thấy không khí hơi trầm lặng, Sở Phàm cất tiếng: “Hân Hân à, vừa rồi con ước điều gì vậy?”

Trương Hân Hân khịt khịt mũi trả lời: “Điều này không thể nói cho mẹ biết đâu, nói ra sẽ không linh nữa.”

“Làm gì có chuyện đó, ước nguyện có hai điều, một muốn công bố, một muốn giấu trong lòng, đúng không nào?”

Trương Hân Hân ngạc nhiên hỏi lại: “Ôi, mẹ, làm sao mẹ lại biết vậy?”.

Trương Chánh Vũ cười to nói: " Con cho là mẹ không theo kịp thời đại hả? Mau nói ra nguyện vọng đó đi?"

Trương Hân Hân vừa cười vừa nói: "Được, con nói đây" Suy nghĩ một chút rồi nói: "Con chúc cha mẹ và Anh Sở Nguyên thân thể khỏe mạnh, suốt đời hạnh phúc."

Trương Chánh Vũ ha ha cười to nói: "Thật không uổng công ta thương con."

Mười Một nghiêng đầu nhìn qua Trương Hân Hân một cái, lại nhìn vào chén cơm cúi đầu tiếp tục ăn.

Sở Phàm hỏi: "Vậy con còn có nguyện vọng gì nữa?"

Trương Hân Hân cảnh giác nói: "Việc này không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."

Trương Chánh Vũ cười chọc: "Không phải là muốn sớm được gả chồng chứ hả?"

Trương Hân Hân ra vẻ hung tợn nói: "Ba, ba đừng nói bừa ."

Sở phàm cũng trợn mắt lườm y một cái trách cứ: "Con gái còn nhỏ tuổi, anh đừng nói lung tung chứ."

Trương Chánh Vũ ha ha cười to nói: "Nói giỡn thôi, hôm nay Hân Hân lớn thêm một tuổi, nên anh cao hứng a, ha ha."

Cả nhà vừa cười nói vừa ăn thức ăn trên bàn, chỉ có Mười Một không nói chuyện nhiều, cũng không có biểu hiện gì, với không khí vui sướng này hoàn toàn xa lạ. Hắn nói với Sở Phàm bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là ừ hử vài tiếng tỏ ra là có đáp lại.

Giữa bữa ăn Trương Chánh Vũ đột nhiên nói: "Được rồi, Sở Nguyên có hứng thú tới làm ở công ty của chúng ta không? Ta có thể nói với quản lý, an bài cho con một chức vị."

Mười Một ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Không hứng thú."

Sở Phàm cũng khuyên nhủ: "Sở Nguyên, nên tìm công việc nghiêm chỉnh để làm. Con như vậy ta rất lo lắng."

Mười Một trả lời cho qua chuyện: “Ừm!"

Trương Hân Hân hai mắt nhấp nháy, tò mò xen vào hỏi: "Phải đó. Con đến bây giờ còn không biết Anh Sở Nguyên làm nghề gì nữa?"

Sở Phàm trừng măt lườm nàng một cái nói: "Tiểu hài tử không được nói leo!"

Trương Hân Hân bất mãn mà ủy khuất kêu lên: "Con đâu có."

Trương Chánh Vũ vội nói: "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Sở Nguyên, lúc nào có hứng thú tùy ý có thể tới tìm ta."

Mười một uống cạn chén nước, buông xuống rồi nói: “Thức ăn rất ngon, tôi có việc phải đi trước.” Nói xong liền đứng dậy.

Trương Chánh Vũ vội kêu lên: “Sao lại nhanh như vậy, ngồi lại chơi chút đã.” Sở Phàm cũng nói: “Đúng vậy Sở Nguyên, con mới đến sao đã vội đi đâu chứ, cứ ngồi chơi một lát đã. Để dì thu dọn xong rồi bồi tiếp con nói chuyện. Trương Chánh Vũ nói: ”Để ta thu dọn, mọi người cứ ngồi nói chuyện đi.”

Trương Hân Hân không nói gì, chỉ kéo tay áo hắn, sau đó ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đầy thương cảm.

Sở Phàm cũng nói: “Như vậy đi Sở Nguyên, lần đầu tiên con tới, để cho Hân Hân dẫn tới phòng nói chuyện được không? Khó khăn lắm con mới tới được một lần, đừng vội vàng đi như thế.”

Trương Hân Hân cũng gật gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy Anh Sở Nguyên. Vào phòng em ngồi chơi nhé”.

Không thể chối từ thịnh tình của cả gia đình, Mười một cuối cùng cũng bị Trương Hân Hân dẫn vào trong phòng nàng. Phòng của Trương Hân Hân không lớn nhưng bố trí rất ấm áp. Bốn vách đều sơn màu phấn hồng, chiếc giường nhỏ với nệm màu xanh biếc, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, vừa tiến vào đã tạo cho người ta một cảm giác thoải mái.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch