Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 234: Cuộc Sống Xưa Nay 1 (2)

Chương 234: Cuộc Sống Xưa Nay 1 (2)
Bất quá cho dù đĩa CD bị hủy cũng không quan hệ, Cuồng Triều bên kia còn có tư liệu backup.

Từ phòng thí nghiệm đi ra, Mười Một bắt taxi trở lại bãi đậu xe, lấy xe của mình ra. Việc quan trọng nhất đã làm xong, còn lại là bố trí lại nhà cửa và mua trang thiết bị trong gia đình, bằng không buổi tối không biết chừng phải ngủ trên sàn.

Mười Một lái xe trở lại Đệ Nhất Bệnh Viện, mới vừa đi cửa phòng bệnh, thấy cửa phòng mở hoàn toàn. Bên trong truyền ra tiếng bác sĩ Trương Viễn: “Đừng khách khí, chỉ là hộp cơm mà thôi."

Mười Một đi đến cửa phòng. Thấy Trương Viễn đang cầm một hộp cơm đưa cho Nguyễn Thanh Ngữ, còn Nguyễn Thanh Ngữ cố sức từ chối. Mười Một lúc này mới nghĩ đến đã giữa trưa rồi, huống hồ Nguyễn Thanh Ngữ mấy ngày nay bị Hùng Tiên bắt đi, không biết có được ăn cái gì chưa, bên người nàng lại không có tiền, khẳng định chắc đói lắm. Bệnh viện mặc dù có cơm cho bệnh nhân, nhưng chỉ là chuẩn bị một phần cho người bệnh ăn thôi.

Một phần cơm, hai người ăn thì làm sao no được? Có thể là Nguyễn Thanh Ngữ và mẹ nàng nhường cơm cho nhau thì bị Trương Viễn nghe thấy, mới tự mua một hộp cơm đưa cho nàng. Bất quá Nguyễn Thanh Ngữ thật sự rất có cốt khí, nhất định dù đói đến mấy cũng không muốn nhận hộp cơm này.

Mười Một mới vừa đi vào, Nguyễn Thanh Ngữ lập tức phát hiện ra hắn, mừng rỡ nói: "Sở Nguyên, anh tới rồi."

Trương Tâm Ly còn nằm trên giường, thấy Mười Một vào, mỉm cười gật đầu chào hắn

“Ừm." Mười Một không thèm nhìn Trương Viễn lấy một cái, trực tiếp hỏi: “Đói bụng chưa?"

Nguyễn Thanh Ngữ cắn môi nói: “Không đến nỗi quá đói."

"Ục ục……" Bụng nàng rất không hợp tác lại phát ra tiếng kháng nghị, Nguyễn Thanh Ngữ khẽ cúi đầu.

Trương Tâm Ly đang nằm trên giường thở dài một tiếng, không biết vì thương cho mình, hay là vì nàng mà con gái phải chịu khổ

“Ta đưa cô đi ăn cái gì đó."

Nguyễn Thanh Ngữ nhè nhẹ lắc lắc đầu nói: “Tôi muốn chiếu cố mẹ."

Trương Tâm Ly lập tức nói : "Tiểu ngữ, ngươi cùng Sở Nguyên đi ăn đi, mẹ ăn cơm ở đây cũng tốt rồi."

“Nhưng ……"

Trương Tâm Ly khẽ gật đầu.

Nguyễn Thanh Ngữ than nhẹ một tiếng nói: “Vậy được rồi, mẹ, con trở về rất nhanh thôi." Nàng hướng Trương Viễn cảm ơn rồi mới đi theo Mười Một ra ngoài.

Đến khi hai người rời đi, Trương Viễn mới nói: “Bà có con gái tốt thật."

Trương Tâm Ly mỉm cười tự hào nói: “Đúng vậy."

Trương viễn nhìn nhìn hộp cơm trong tay, nói: “Vậy bà từ từ ăn, tôi đi trước đây."

"Ai, phiền toái anh quá, bác sĩ Trương."

Trương viễn vừa khỏi cửa phòng, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Trương Tâm Ly từ từ ăn bữa cơm bênh viện. Chỉ là, vốn bữa cơm với hương vị ngọt ngào mà khi vào trong miệng bà lại biến thành đắng ngắt.

Tim đắng, ăn cái gì cũng đắng cả.

Mười Một đưa Nguyễn Thanh Ngữ đi vào một nhà hàng, vừa đến cửa thì Nguyễn Thanh Ngữ đứng lại bất động. Mười Một quay đầu nhìn nàng.

Nguyễn Thanh Ngữ nhìn nhìn trang sức của nhà hàng, cách bài trí rất sang trọng, hẳn là đắt tiền? Nàng nói nhỏ giọng: “Chúng ta, đi ăn bữa cơm bình dân ở tiệm đối diện đi?"

Mười Một không nói gì, trực tiếp nắm tay cánh mềm mại của nàng kéo vào. Nguyễn Thanh Ngữ rất lúng túng ngồi xuống bàn, một phục vụ cầm menu tới.

Mười Một đưa menu cho Nguyễn Thanh Ngữ, nói: “Ngươi chọn đi."

Nguyễn Thanh Ngữ mở ra menu trước tiên nhìn giá, rồi liếc nhìn về phía Mười Một.

Mười Một biết nàng cảm thấy quá mắc, vươn tay lấy menu rồi nhìn lướt qua, tùy tiện chọn vài món. Nguyễn Thanh Ngữ ở bên cạnh không khỏi than thầm, bữa ăn kiểu này đắt gấp trăm lần. Cũng đủ cho nàng và mẹ ăn mười ngày.

Thức ăn được dọn lên bàn rất nhanh. Nguyễn Thanh Ngữ có thể đói lả người. Nàng ăn cơm rất nhanh, nhưng chủ yếu ăn cơm, tất cả đồ ăn chỉ gắp một chút. Ăn một bát cơm thì chỉ mới gắp một miếng rau nhỏ. Còn cá và thịt thì nàng chỉ nhìn, không hề găp.

Mười Một không hề động đũa, mà chỉ hứng thú nhìn nàng nàng ăn cơm. Nguyễn Thanh Ngữ ăn xong nhìn thấy Mười Một đang nhìn mình, bối rối ngừng ăn cơm, khẽ hỏi: “Làm sao anh không ăn vậy?"

“Ta không đói." Dừng một chút. Mười Một lại hỏi: “Tại sao chỉ dùng rau thôi."

“Ta …… ta muốn đem thịt về cho mẹ ăn. Thân thể mẹ yếu lắm, phải ăn nhiều thịt."

“Cô ăn đi, trong chốc lát ta mua thêm một phần nữa."

Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Không cần đâu, như vậy đã nhiều lắm rồi."

Mười Một động đũa gắp một cục thịt lớn bỏ vào bát của nàng, nói : "Ăn nhiều chút, ngươi còn phải chăm sóc mẹ mà."

Nguyễn Thanh Ngữ cúi đầu, và từng miếng cơm mà không lên tiếng

Mười Một cũng không biết phải làm sao nói chuyện với nàng, Nguyễn Thanh Ngữ rất kiên cường, nhưng kiên cường quá thì lại lộ ra vẻ tự ti. Trước kia nàng nghĩ rằng Mười Một chỉ là loại người đầu đường có chợ. Thậm chí có thể còn ghèo hơn nàng, do đó loại cảm giác tự ti không biểu hiện ra ngoài. Nhưng một khi phát hiện thân phận hắn và nàng cách nhau rất xa thì nàng bắt đầu xuất hiện cảm giác tự ti, thậm chí khi nói với hắn cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt

Nguyễn Thanh Ngữ ăn hai chén cơm xong mới hơi hơi no, Mười Một ngoắc tên phục vụ lại bảo gói hết chỗ đồ ăn còn lại, hai người đem theo bao đò ăn ra ngoài.

"Phòng ốc đã tìm được rồi "

“Ờ." Nguyễn Thanh Ngữ đáp nhẹ một tiếng.

“Cô và mẹ cô ở đó cũng được."

Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu nói: “Được rồi, mẹ nói số tiền thiếu ngươi chúng ta nhất định sẽ trả đủ."

Mười Một nói: “Buổi chiều này đến xem phòng ốc đi."

“Ờ."

"Mua thêm vài thứ gia cụ."

"A? Không cần đâu……"

"Đến cả giường ngủ cũng chưa có, ngươi ngủ ở đâu?" Dừng một chút, Mười Một lại nói: “Sau này trả lại cho ta."

“Ờ." Nguyễn Thanh Ngữ rốt cục không còn khăng khăng nữa. Nàng cũng không có còn lý do, đã thiếu Mười Một rồi, bây giờ nhiều hay ít hơn một chút thì có khác gì nhau?

Hai người trở lại bệnh viện, Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện với Trương Tâm Ly trong chốc lát, dặn dò Trương Tâm Ly đủ thứ rồi mới đi ra.

Mười Một lái xe đưa Nguyễn Thanh Ngữ trở lại Nguyệt Quang Nhai Vân Lâu building, thấy xa xa Vịt Bầu đã đứng ở dưới lầu đợi. Khi Mười Một đi bệnh viện đã gọi điện thoại bảo Vịt Bầu tới, kêu cho hắn đem Nguyễn quần áo Thanh Ngữ đưa đến đây

“Đại ca." Vẻ mặt Vịt Bầu tỏ ra mừng rỡ đón hai người

“Đồ đâu?"

"Trên xe." Vịt Bầu chỉ chỉ một vào một xe jeep ở ven đường, đây là chiếc mà Mười Một lần đầu tiên gặp mặt đã đưa cho hắn, Vịt Bầu sau đó dùng cách của mình hủy quả mìn dấu trên xe đi, rồi dùng luôn cho đến bây giờ.

"Lên thôi, 1105."

Vịt Bầu mở xe, từ bên trong ôm một đại đội túi to túi nhỏ. Nguyễn Thanh Ngữ thấy bất nhã muốn tiến lên giúp hắn một tay, Vịt Bầu chết sống cũng không cho nàng cầm, cười nói: “Không có việc gì đâu, những việc nặng này giao cho ta mới đúng."

Nguyễn Thanh Ngữ không làm gì được, đành phải đi theo Mười Một hai tay trống trơn vào thang máy bấm lầu mười một.

Vừa mở cửa ra, Nguyễn Thanh Ngữ đã giật mình, phòng khách trống rỗng chừng bốn, năm mươi mét vuông, còn rộng hơn cả căn hộ của nàng trước kia, hơn nữa đây mới chỉ là phòng khách. Phòng khách và phòng bếp thông nhau, giữa có phòng ăn, còn có ba gian phòng ngủ và một gian kho cùng với hai gian vệ sinh.

Nguyễn Thanh Ngữ kinh ngạc dạo qua tất cả các phòng, nói với vẻ khó có thể tin: “Ta ở đây sao?"

Mười Một gật gật đầu, nói: “Ta ở cách vách với cô."

"A?" Nguyễn Thanh Ngữ thất thanh kêu lên: “Ngươi ở cùng với ta?"

Mười Một trực tiếp kéo nàng ra ngoài, mở cửa căn phòng 1106, nói: “Ta ở nơi này."

Nguyễn Thanh Ngữ thế mới biết mình hiểu lầm, hơi bối rối le lưỡi. Nàng nhìn nhìn 11 06, bên trong cũng trống rỗng nốt, không có gia cụ gì cả. Không nén được hỏi: “Ngươi còn chưa dọn vào hả?"

“Vừa mua xong."

"Mua?" Nguyễn Thanh Ngữ chỉ chỉ hai căn phòng, hỏi: “Ngươi mua cả hai gian?"

“Ừm." Mười Một gật đầu

Nguyễn Thanh Ngữ cắn môi, nàng không biết nói gì nữa. Mười Một mua hai phòng, khẳng định vì nàng. Món nợ ân tình này càng lúc càng sâu, nàng sợ mình càng lún càng sâu, như thế cả đời này nàng không thể trả hết được.

"Ta cho ngươi mượn thôi." Mười Một đóng cửa phòng, nói: “Đi thôi, trước tiên mua gia cụ." Nói xong cũng không quay đầu lại đi đến thang máy.

Nguyễn Thanh Ngữ lặng lẽ nhìn hình bóng Mười Một, đột nhiên cười cười, làm ra động tác phẩy tay, sau đó đuổi theo Mười Một và Vịt Bầu vào thang

.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch