Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 246: Gặp Lại Lục Dương 2 (2)

Chương 246: Gặp Lại Lục Dương 2 (2)
"Quân nhân!" Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Mười Một, chỉ có những người bộ đội mới có tiếng hít thở như vậy, vả lại phải là loại bộ đội đặc chủng.

“Theo ta tới đây." Bàn Phật nói xong xoay người đi về phía trước, Mười Một cứ theo tiếng hít thở của hắn mà đi. Dọc theo đường đi cách một đoạn ngắn lại có thể nghe thấy hai tiếng hít thở rõ ràng hơn. Đều là tiếng thở thuộc loại quân nhân. Những quân nhân này ngoại trừ hít thở thì không hề phát ra thanh âm gì, nếu như lúc này không phải người đã luyện nghe khí tức đến mức lô hỏa thuần thanh như Mười Một, mà là một người khác, tin rằng rất khó nhận thấy mình đang ở giữa một đám quân nhân.

Bàn Phật mang theo Mười Một cua qua quẹo lại mấy khúc quanh, sau đó mới dừng lại. Mười Một đại khái ước lượng khoảng cách mình từ khi xuống xe đến nơi này, ước chừng đi được hơn bảy trăm thước.

Bàn Phật và Mười Một vừa dừng lại, lập tức lại có một tiếng bước chân đi tới. Mặc dù nghe có vẻ là một tiếng, nhưng Mười Một biết trên thực tế là hai tiếng, chỉ là động tác của hai người hoàn toàn nhất trí, do đó cảm giác tựa như thanh âm do một người phát ra vậy.

Bàn Phật không nói gì, Mười Một cũng không nhìn thấy hắn đang làm động tác gì, một trong hai quân nhân đó đi đến trước mặt Mười Một, giơ tay muốn khám xét trên người hắn. Mười Một lui về phía sau một bước tỏ vẻ cảnh giác, tùy thời chuẩn bị tư thế công kích..

"Sở Nguyên." Bàn Phật nói: “Đây là quy củ, ngươi không thể đem vũ khí gì tiến vào đây."

Mười Một nói lạnh lùng: “Mấy thứ của ta, không để cho người khác thấy được."

Bàn Phật nói: “Vậy ta giúp ngươi giữ nhé, ngươi tin ta được không ?"

Mười Một ngẫm nghĩ một lát. Lúc này mới một lần nữa đứng thẳng người lên, lấy ra hai khẩu súng và một thanh chủy thủ đưa tới. Khi hắn lấy ra chủy thủ, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Bàn Phật đột nhiên mạnh hơn, sau hai tiếng hít thở bất thường lại lập tức khôi phục bình tĩnh, như không hề phát sinh chuỵên gì cả, cứ thế tiếp nhận mớ vũ khí do hắn đưa tới. Nhưng Mười Một có thể cảm giác được Bàn Phật khi thanh chủy thủ kia thì lực độ trong tay không tự giác tăng thêm một chút.

Giao vũ khí ra xong, tên quân nhân vẫn kiểm tra trên người Mười Một từ đầu đến chân, sau đó lại dùng máy dò kim loại rà khắp người hắn, hết lần này tới lần khác rồi mới thối lui. Bọn họ sở dĩ phải làm như vậy, chính là muốn tránh cho một vài thứ vũ khí nhỏ có thể tránh được máy dò lần đầu.

Sau khi tên quân nhân thối lui, phía trước vang lên một tiếng "Kẹt" Nhỏ. Sau đó dường như có một cánh cửa được mở ra.

“Vào đây đi." Bàn Phật nói xong liền đi vào bên trong cánh cửa.

Mười Một đi theo hắn vào cửa, vừa vào xong là cánh cửa bị đóng lại ngay. Bàn Phật dừng lại, đi vòng ra phía sau Mười Một, giải trừ thiết bị cảnh báo băng mắt, nói: “Ngươi có thể gỡ băng mắt ra rồi."

Mười Một từ từ gỡ băng mắt xuống, trước chớp chớp mắtt vài cái, để mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này hắn đang ở trong một gian phòng rất rộng, trong phòng chỉ có một cái giường, có một cái máy kiểm tra thân thể. Một người đang ngồi một người trên tấm ga trắng tinh, một lão nhân, vẻ mặt lão nhân này rất hòa ái đang mỉm cười với hắn.

Đột nhiên thấy lão nhân này, môi Mười Một khẽ giật giật vài cái, cuối cùng cũng lại vẫn nói với ngữ khí bình thản: “Sư phụ."

Lão nhân này chính là người đã truyền thụ cho hắn Long Gia tâm pháp, cao thủ của "Long Hồn", danh hiệu là " Thần Kiếm ", tên là Lục Dương.

Lục Dương mỉm cười khẽ gật đầu với hắn.

Vẻ mặt Bàn Phật cười tủm tỉm rồi tiến lên nói: “Lão quỷ chết bằm, ta đem người đến cho ngươi đó."

Lục Dương cười với lão: “Làm phiền ngươi quá."

Bàn Phật khoát khoát tay cười mắng: “Lão quỷ đáng chết, càng già càng lắm chuyện, toàn là huynh đệ còn khách khí cái gì."

Lục Dương cười cười không nói thêm gì nữa.

Bàn Phật lại vỗ vai Mười Một, trên mặt vẫn luôn bảo trì nụ cười tủm tỉm, nói: “Hai thầy trò các ngươi từ từ nói chuyện, ta ra ngoài trước." Nói xong, Bàn Phật đi thẳng ra cửa, gõ gõ cánh cửa.

"Kẹt" Một tiếng, kia cánh cửa kim loại được mở ra, Bàn Phật sau khi rời khỏi đây thì cánh cửa lại lần nữa đóng lại. Mười Một lúc này mới phát hiện, cánh cửa đó, kể cả vách tường bốn phía đều làm bằng một loại hợp kim nào đó.

Lục Dương ngoắc Mười Một lại gần, nói: “Đi tới đây.".

Mười Một tiến tới vài bước, tới bên giường lão rồi dừng lại, lặng lẽ nhìn Lục Dương. Trong khoảng thời gian này Lục Dương mập lên rất nhiều, mặc dù thoạt nhìn vẫn gầy ốm tong teo, nhưng so với khi còn bị giam trong hầm nhà ở Anh quốc, lúc đó lão chỉ còn lại có lớp da bọc xương, thì hình dáng như thế này xem như đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa lúc này mặt mũi lão khá hồng nhuận, xem ra từ lúc được cứu ra tới giờ lão được chăm sóc khá tốt

“Mười Một …… à, không đúng." Lục Dương lắc lắc đầu, cười cười tự giễu, nói: “Ngươi bây giờ gọi là Sở Nguyên, phải không ?"

Mười Một khẽ gật đầu.

Lục Dương vươn một tay, cầm cánh tay phải của Mười Một. Bề ngoài thì chỉ là một cái nắm tay bình thường, nhưng khi hai tay tiếp xúc, trong tích tắc, Mười Một đã cảm giác được một cổ nhiệt khí từ các lỗ chân lông trên tay tiến vào trong, chạy thẳng vào trong cơ thể hắn. Mười Một biết Lục Dương đang thử hắn, do đó cũng không phản kháng, tùy ý để cho cỗ nhiệt khí này vòng một vòng trong cơ thể mình xong, lại theo cánh tay trở về.

Lục Dương thở nhẹ một hơi, buông tay phải hắn, cười nói: “Tốt, ngươi tập luyện không ngừng, điều này làm cho ta rất vui."

Mười Một lại vươn tay trái ra, Lục Dương sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của Mười Một, mỉm cười vươn tay nắm lấy tay trái hắn. Nhưng trong giây lát, sắc mặt lão đã thay đổi, sau đó càng lúc càng ngưng trọng. Mà Mười Một vẫn giữ cái vẻ bình thản đó

Cuối cùng, Lục Dương buông tay, cau mày hỏi: “Chuyện gì thế ?"

Ở vừa rồi, lão đưa một luồng chân khí vào tay trái Mười Một, nhưng luồng chân khí này lập tức bị một lực lượng rất mạnh từ tay trái của Mười Một đánh dội trở về. Hắn không tin bèn gia tăng lực độ thử một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau. Lúc đầu Lục Dương còn lo lắng sợ dùng quá cường sẽ làm cho Mười Một bị thương kinh mạch, nhưng về sau lại lão đã đến hơn phân nửa khí lực, mà vẫn bị đánh ngược trở về. Thử vài lần xong, Lục Dương chịu thua, bởi vì lão biết cho dù mình có đem hết toàn lực ra, kết quả cũng giống nhau thôi. Tay trái của Mười Một tựa như một bức tường, cho dù năng lượng mạnh đến đâu cũng không thể thẩm thấu vào. May mà lão chỉ thử, nếu chỉ dùng chân khí công kích thì bức tường vô hình này sẽ không phải chỉ như vậy, mà là trực tiếp bắn ngược trở về, dùng bao nhiêu khí lực, sẽ bị bắn ngược chừng đó, cuối cùng người bị thương lại chính là người công kích.

“Không biết." Mười Một nhìn nhìn tay trái mình, nói: "Bị cải tạo đó."







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch