Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 321: Phong Vân Ám Dũng 1 (1)

Chương 321: Phong Vân Ám Dũng 1 (1)


Trong quán ăn nhanh, Mười Một một mình ngồi tại một chiếc bàn nhỏ, chậm rãi nuốt rừng miếng từng miếng thức ăn. Tai đang lắng nghe cuộc nói chuyện ở các bàn lân cận, chủ đề được nói đến đều xoay quanh một loạt sự kiện đáng sợ xảy ra hồi sáng.

- Đáng sợ quá đi..

Cô gái ở bàn bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Bây giờ tình hình trị an ở kinh thành sao kém như vậy chứ? Còn có kẻ dám nổ súng giết người giữa đường.

Nam nhân ngồi cùng bàn lắc đầu nói:

- Không chỉ vậy, nghe nói sáng nay còn chết mất mấy người nữa cơ!

- Trời ạ! Đám cảnh sát đó chỉ biết ăn thôi sao?

- Xuỵt!

Gã nam nhân để ngón trỏ lên môi nói:

- Đừng có nói bừa. Cảnh sát bắt phải giữ kín tin này. Trừ những người đã mục kích thì cấm không cho ai biết chuyện này, cẩn thận chuốc hoạ vào thân.

- Thế sao ngươi biết được?

- Ta? Hắc, ta có người biểu đệ là cảnh sát, là nó nói cho ta.

Cô gái hỏi:

- Thế biểu đệ ngươi có nói đến chuyện đã bắt được sát thủ hay chưa không? Hay đã tìm ra manh mối gì chưa? Nếu không bắt được thì vài hôm nữa dân chúng chẳng phải mỗi ngày đều sống trong sợ hãi sao?

- Biểu đệ ta nói, đó là một sát thủ chuyên nghiệp, giết xong chạy ngay, đến cả người tận mắt nhìn thấy mà cũng không biết bộ dạng hắn ra sao. Có điều ngươi cũng chẳng việc gì phải lo, biểu đệ ta nói mấy người mà sát thủ giết buổi sáng nay đều họ trần, hơn nữa còn đều là lãnh đạo của những tập đoàn lớn.”

Cô gái vỗ vỗ ngực nói:

- Còn tốt, ta không phải họ Trần.

Người đàn ông đó nhếch miệng cười nói:

- Ngươi có họ Trần thì cũng chẳng việc gì, kẻ mà hắn giết đều là người của Trần gia, một trong tứ đại gia tộc Long, Trần, Dương, Vương ở kinh thành.

- Trần gia?

Cô gái kinh ngạc:

- Kẻ nào mà lại to gan thế? Dám đối đầu với một trong tứ đại gia tộc?

Người đàn ông đó hạ thấp giọng xuống:

- Chắc là Long gia. Nghe bảo gần đây quan hệ của hai nhà Long, Trần không tốt. Đêm hôm trước có người còn nhìn thấy người của hai nhà đó đánh nhau.

Cô gái lắng nghe rất hứng thú. Tứ đại gia tộc trong kinh thành, có ai không biết chứ? Mỗi một gia tộc đều có quan hệ dây mơ dễ má với chính phủ, là những gia tộc rất có thực quyền tại Long quốc. Hơn nữa mỗi một gia tộc đều có một sản nghiệp rất lớn, nếu như bất cứ một nhà nào có chuyện cũng đều có thể khiến cho thụ trường biển động. Có thể nói, bất kì một gia tộc nào trong tứ đại gia tộc này tại kinh thành dẫm chân một cái, cả kinh thành đều sẽ phải nghiêng ngả.

Người thành phố khác có thể chưa nghe nói đến, nhưng những cư dân tại kinh thành đều biết Tứ đại gia tộc này. Hơn nữa, cho dù có người không biết đến tứ đại gia tộc thì cũng biết các công ty của họ, bởi vì những tập đoàn này đều là các công ty xí nghiệp nổi tiếng, chẳng hạn như công ti phần mềm XX, công ti điện tử XY...Tùy tiện cũng có thể nói ra một công ti nghe quen tai và nổi tiếng toàn quốc. Nhưng chẳng ai biết rằng những công ti thuộc nhiều lĩnh vực ngành nghề khác nhau đó thực lại đều chỉ thuộc về một gia tộc mà thôi.

Thông tin về Tứ đại gia tộc ngày nào cũng đầy ắp trên truyền thông, giống như lúc nào họ cũng không ngừng có tin mới vậy, lúc này mà đọc báo Đại Tân Văn, chỉ cần là người có lòng hiếu kì một chút sẽ khó mà tránh khỏi lộ ra vẻ chú ý tới tứ đại gia tộc.

- Nói nhanh lên, rốt cuộc là thế nào?

Người đàn ông lắc lắc đầu mà nhỏ giọng nói:

- Điều này ta cũng không rõ lắm, chẳng qua chỉ nghe kể lại. Biểu đệ mình bảo, kinh thành dạo này rất loạn, tuy những bách tính bình thường như chúng ta chẳng phát giác thấy gì, nhưng trên thực tế thì khắp nơi đều đang có minh tranh ám đấu cả rồi.

Cô gái giương to cặp mắt, hỏi:

- Ghê gớm như vậy sao?

- Xuỵt...!

Chàng trai ra hiệu cho cô bạn nói nhỏ đi, đoạn hai người ghé sát tai thủ thỉ.

Lúc này, điện thoại của Mười Một đột nhiên đổ chuông, hắn lấy di động ra nhìn một chút, không ngờ lại là Văn Cường gọi đến.

Mười Một tiếp điện thoại:

- Chuyện gì vậy?

Văn Cường trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:

- Hai chuyện sáng nay có phải là do ngươi làm?

- Phải!

Văn Cường thở dài một tiếng não nề:

- Sao ngươi lại…ài. Thật hồ đồ a, ngươi có biết ảnh hưởng lần này xấu đến thế nào không? Giết người trong công ty thì đã đành, ít nhất thì cũng có thể phong tỏa được. Giờ lại gây chuyện ngay trên đường phố, không thể không ngăn chặn được sự lùng sục của cảnh sát. Cái tin như thế này mà lan truyền ra, ngươi bảo chúng ta phải nói chuyện với cấp trên thế nào đây, ăn nói với quần chúng như thế này đây.

Mười Một ăn một miếng rồi mới trả lời:

- Đó là chuyện của các ông!

Văn Cường trầm ngâm hồi lâu:

- Sở Nguyên, rút cục ngươi muốn làm cái gì?

Thấy Mười Một không nói, Văn Cường lại tiếp tục:

- Khoa trương như vậy không giống với tác phong hành sự của ngươi. Ta cảm thấy…hình như người đang rất vội vã, vội vã muốn động thủ? Có phải không?

Mười Một nhẹ nhàng nuốt đồ ăn xuống, không hỏi Văn Cường vì sao lại nhận ra như thế. Trong hai giờ ngắn ngủi của buổi sáng, giết chết hàng chục người của Trần gia, một đại gia tộc. Nếu hắn không phải chạy đua với thời gian thì rỗi hơi như vậy làm gì, tự nhiên rỗi hơi không ngừng đi giết người cho hết thời gian sao?

Văn Cường nói không sai, nhưng cũng là sai. Mười Một đâu có hấp tấp giết người? Chỉ bởi vì hắn không còn thời giờ. Mấy tiếng đồng hồ nữa là trời tối, mà trời tối thì sẽ nhanh chóng sáng lại. Sau khi trời sáng, thế giới này sẽ vắng một con người, mà việc cần làm thì quá nhiều... Chính bởi lẽ đó mà Mười Một không thể chờ đợi được nữa, không muốn sau khi mình chết mà Trần gia vẫn chưa bị tiêu diệt!

Vì thế hắn phải chạy đua với thời gian, bộc phá đã châm lửa dây cháy chậm rồi, Mười Một chính là người châm lửa, một đốm lửa nhỏ đủ để tạo ra đám cháy lớn!

Văn Cường thở dài, lại hỏi:

- ngươi tìm Âu Dương Bác phải không?

Mười Một nhét miếng thức ăn vào miệng, Văn Cường chỉ nghe thấy tiếng nhai thức ăn.

- Ta không hiểu vì sao ngươi thuyết phục được Âu Dương Bác, nhưng ngươi nên biết, sự tham gia của Âu Dương Bác sẽ làm cho tình hình càng thêm phức tạp, đồng thời sẽ khiến cho Trần gia ra tay sớm hơn.

Mười Một lạnh nhạt:

- Điều đó là điều ta muốn.

- Sở Nguyên…

Mười Một đứng lên thanh toán tiền, ném lại một tờ bạc rồi đi ngay không nhận lại tiền thừa, vừa đi vừa nói:

- Cấp trên định thế nào?

Người phục vụ vội vã chạy đuổi theo, nói:

- Tiên sinh, tiền thừa này!

Mười Một nhìn bà ta, không nói gì tiếp tục đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch