Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 331: Cùng Chết Đi 2 (1)

Chương 331: Cùng Chết Đi 2 (1)


Không thể nói được đó là loại cảm giác gì, dường như có hàng ngàn con trùng đang chạy về phía não

Rồi, não bộ. Lần này thì cơ nhân đã khuếch tán lên não rồi. Lời tiên đoán của tiến sĩ điên đã sắp thành hiện thực, trên thế giới này chuẩn bị xuất hiện một người không có suy nghĩ, là một cỗ máy giết người.

Mười Một hơi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn từng vô số lần nghĩ tời cái chết nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng mình sẽ chết kiểu này, ý thức bị tước đoạt, thân thể biến thành một công cụ không có tư tưởng chỉ biết giết người. Mặc dù bề ngoài vẫn là Mười Một nhưng chân chánh Mười Một đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Hắn sẽ không nhớ kỹ bất kỳ kẻ nào, sẽ không có cảm tình gì nữa, có lẽ đây là “Nhân gian băng khí” tối hoàn mĩ của bác sĩ Tần? Băng là cái gì? Lạnh như băng, không có cảm tình. Băng khí chính là công cụ không có cảm tình, có lẽ đây là mới là phương hướng phát triển của bác sĩ Tần. Cái hắn muốn chính là một công cụ biết nghe lời chứ không phải là Mười Một có tư tưởng, có thể tự chủ.

Vĩnh biệt cái thể giới này. Từ này về sau chỉ còn chiến sĩ cải tạo, sẽ không còn Mười Một nữa.

Cơ bắp điên cuồn nhuyễn động, Mười Một có thể cảm giác được rõ ràng đường vận động của bọn chúng, tựa hồ cơ nhân không chỉ khuếch tán lên trên đầu. Bọn chúng bao trùm toàn thân thể tại những nơi nào chưa bị cơ nhân khuêch tán. Đồng thời, cơ nhân cũng tiếp tục khuếch tán xuống nữa thân dưới.

Nguyên lai bọn chúng một lần lan tỏa khắp toàn thân, tiến sĩ điên lần này đoán sai rồi.

Kì thật tiến sĩ điên đoán không có sai, nguyên bổn cơ nhân không phải hướng lên phía trên mà chính là khuếch tán xuống phía dưới. Bởi vì lúc trước đã giao chiến với người của Trần gia, toàn thân hắn trên dưới đều đã bị trọng thương, không có một chỗ nào lành lặn. Do đó đã kích thích cơ nhân bệnh độc trong cơ thể, không còn là khuếch tán nữa mà càng biến đổi bao trùm toàn thân thể.

Phải biết rằng, quyền đầu của Trần gia không phải là bình thường, mà toàn là những đòn trọng kích, nếu đổi lại là kẻ khác có lẽ đã bị chết rồi. Cơ thể Mười Một mặc dù biến thái nhưng không ngừng chịu những đòn công kích như vậy, khi đạt đến điểm nguy hiểm nhất thì cơ nhân trong cơ thể rốt cục cũng bộc phát.

Có thể là do đã bị trọng thương, lần cơ nhân khuếch tán này so với hai lần trước nhanh hơn rất nhiều. chỉ vài lần hô hấp, cơ nhục nhuyễn động đã bao trùm toàn bộ tay phải. Những cao thủ Trần gia này căn bản là không có đi chú ý đến tay phải hắn. Nếu giờ phút này nếu có ai đó có thể nhìn kỹ một chút phần tay phải lộ ra bên ngoài, sẽ phát hiện cả cánh tay phải đang nhuyễn động, tựa như dưới da tay đang có vô số trùng tử đang chuyển động.

Không chỉ có ở cánh tay phải mà ở nửa thân dưới. Nhuyễn động vốn đang ở bên hông rất nhanh đã lan tràn đi xuống phía dưới. Đồn bộ (mông), đại thối ( bắp đùi), tiểu thối (cẳng chân), cước chưởng (bàn chân) nhanh chóng lan tràn tới. Chỉ mới một, hai phút thời gian, Mười Một từ cổ trở xuống toàn thân đang kịch liệt nhuyễn động.

Nếu giờ phút này cởi bỏ hết quần áo hắn sẽ chứng kiến một cảnh tượng rất kinh khủng. Cam đoan mỗi người nếu nhìn thấy cảnh này cũng đều không thể quên được tràng cảnh này.

Lúc này đầu Mười Một gục xuống, vùi thật sau trên mặt đất. Cũng không phải hắn tự mình vùi đầu vào trong đất, mà là bị người ta dùng sức mạnh đánh lút xuống. Lúc này mặt đất dưới thân thể hắn đã sớm tạo thành những cái khe hướng ra bốn phía. Không biết có phải dây thần kinh hắn đã bị đứt hay không mà hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn toàn thân đầy máu, đều là từ thân thể chảy ra ngoài. Nhưng thật ra trên người không hề nhìn thấy vết thương nào, máu từ mắt, mũi, lỗ tai và miệng không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất dưới thân hắn.

Những đòn công kích của Trần gia cứ như mưa trút xuống, không hề có ý muốn dừng lại. mỗi một quyền, một cước đánh vào trên lưng hắn, vang lên “phanh, phanh “ không ngừng. Mỗi một quyền hạ xuống, thân thể Mười Một lún sâu thêm một chút nữa, không lâu sau cả người hằn đã lún sâu không sai biệt lắm với mặt đất.

Bởi vì cả thân người đều bị vùi trong mặt đất nên người của Trần Gia không có phát hiện, phía trên cổ, cơ nhục trên khuôn mặt đang kịch liệt nhuyễn động. Rất giống những tràng cảnh trong các bộ phim kinh dị, dường như có vô số tiểu trùng đang chuyển động dưới lớp da.

Mười Một mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được. Một cảm giác rất quỷ dị, Mười Một không thể cảm nhận được những trọng quyền mà Trần Gia đánh trên người hắn cũng không nghe được tiếng hô của những người Trần Gia bên cạnh “giết hắn”, chỉ cảm giác được cơ nhân từ đầu đến chân khuếch tán ra toàn thân.

Bỗng dưng, cơ thể Mười Một run lên kịch liệt, cảm nhận được vô số vật lạ đang khoan vào não bộ. Không biết đó là vật gì, dường như chỉ có vài trùng tử, lại dường như có vô số con kiến, tóm lại bọn chúng đang xông lên não hắn một cách mạnh mẽ, gặm nhấm dân bộ não của hắn.

Hành hạ, một sự hành hạ không phải con người có thể chịu được. Đau đớn, đau đến thấm vào trong tim.

Không thể hét cũng không thể gào lên, không có cách nào để có thể phát tiết được nỗi thống khổ, chỉ có thể chịu đựng sự đau nhức giống như hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trong não.

Thân thể Mười Một bắt đầu không thể khống chế run lên nhè nhẹ, hắn cắn chặt răng, dùng toàn bộ ý chí cuối cùng chống cự lại nỗi thống khổ vô cùng này, sự hành hạ này tuyệt đối không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được. Ngươi có thể tưởng tượng chính mình đang nằm trong một đám trùng tử (trong bản convert là: nhất quần lão thử trung - theo mình chỗ này là một đám chuột chứ ko phải trùng tử -anhdendem), những con trùng này gặm nhấm khắp người mình nhưng hết lần này đến lần khác không cách nào ngăn cản nỗi thống khổ?

Mười Một không thể khống chế được, cũng ngăn cản không được cho nên duy nhất điều hắn có thể làm là nhẫn.

Quyền đầu vẫn tiếp tục đánh vào trên người hắn như mưa, nhưng Mười Một không thể thấy cũng không cảm nhận được, hắn chỉ cảm giác được duy nhất những trận đau nhức từ trong não truyền đến. Phảng phất ý thức ngày càng yếu đi như muốn thoát ly ra ngoài, đầu óc ngày càng mê muội, dường như rất mệt, rất muốn ngủ. Thẳm sâu trong đáy lòng hắn dường như vẫn có một âm thanh đang thúc giục hắn: "Ngủ đi, lúc ngủ cái gì cũng không biết, không hề có chiến tranh cũng không hề có chiến đấu lẫn chết chóc".

Nhưng Mười Một lại cắn chặt hàm răng cố giữ cho mình một chút tỉnh táo cuối cùng.

Cuối cùng, bên tai truyền đến một tiếng “ông…”, trong đầu tất cả đều mê muội, cả thế giới đều yên lặng.

Bóng tối, hoàn toàn bóng tối không ngừng lan tràn khắp nơi.

Tất cả các cảm giác đều rời bỏ thân thể, khứu giác, vị giác, thị giác, xúc giác và thính giác. Năm giác quan này dường như không hề thuộc về hắn, phảng phất chỉ còn lại một linh hồn phiêu dật, phiêu lãng trong không gian bóng tối vô cùng vô tận.

Không nhìn thấy ánh sáng, không nghe được bất cứ âm thanh nào, không ngửi được mùi vị nào cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Mình đã chết rồi sao?

Từ đáy lòng Mười Một vang lên tiếng thở dài, nguyên lai tử vong là như thế này. Đúng là không thể chống cự được vận mệnh. Chỉ là không biết lúc mình mất ý thức có thể hay không biến thành một cơ nhân chiến sĩ chỉ biết giết chóc, có thể hay không đem Trần Gia đi giết sạch? Không biết, có thể hắn vĩnh viễn cũng không biết được đáp án.

Bỗng dưng, dường như có người đang nắm tóc của mình, Mười Một muốn đưa tay lên phân khai, nhưng hắn không thể cử động, hắn dường như không còn tay chân, chỉ duy nhất còn lại là tư tưởng.

Ngay sau đó, dường như có vật gì nặng nặng đánh lên mặt hắn, sau đó một cổ dịch thể nóng đổ đầy lên mặt. Mà dường như những cổ dịch thể nóng này là từ mũi và miệng đi ra.

Một cảm giác kì quái.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai dường như nghe thấy những âm thanh rất ồn ào, tựa hồ như là những âm thanh tại hàng bán rau (convert là:tựa hồ thị tại thái thị tràng - có thể dịch là chỗ bán hàng tạp phẩm -anhdendem). Dường như có rất nhiều người đang hét lên, nhưng lại không nghe rõ ràng là bọn họ đang nói cái gì.

Cuối cùng, những âm thanh bên tai càng ngày càng rõ ràng, Mười Một dường như nghe thấy được, bọn họ một mực hét lên: “Giết hắn, giết hắn…!”

Trần Gia? Ta còn chưa chết sao?

Ngón tay Mười Một có chút động đậy, hắn ngạc nhiên khi thấy ngón tay mình có thể cử động được. Theo sau toàn thân truyền đến một trận đau đớn, rất đau đớn.

Hai mắt hắn có chút nhấp nháy, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một thế giới huyết hồng sắc, trời cũng màu đỏ, đèn cũng màu đỏ, ngôi nhà cũng một màu đỏ của máu, ngay cả những người bên cạnh cũng là một màu máu.

Bao vây hắn là một đám người của Trần Gia. Không biêt lúc nào đám người của Trần gia đều đã dừng tay, đứng ở một bên, tất cả đều nhìn hắn với vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Đồng thời Mười Một cũng thấy được, đứng bên cạnh mình có hơn mười người, chính là tộc trưởng của Trần gia và các vị trưởng lão cùng với Trần gia thập đại cao thủ.

Tộc trưởng trần gia thời khắc này âm trầm nghiêm mặt, nhìn không biết là vui hay buồn. Hắn thoạt nhìn rất già ít nhất là đã già đi nhiều so với ngày trước, cũng khó trách, chỉ liên tiếp vài ngày, ba đứa con lần lượt mất đi, đổi lại là ai cũng đều như thế. Hắn còn có thể bình tĩnh như thế, không nổi điên lên đã là rất khó rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch