Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 346: Nhặt Phải Tên Biến Thái 2 (1)

Chương 346: Nhặt Phải Tên Biến Thái 2 (1)


Tiểu Đao mang theo Diệp Kiếm và Sở nguyên từ cửa sau rời khỏi quán bar K3, sau khi đến bãi đỗ xe hắn dẫn 2 người ngồi vào trong một chiếc xe.

Đóng cửa xe, Diệp Kiếm lại hỏi:

- "Đao ca, hàng đâu."

- "Không phải ở đây."

Tiểu Đao khởi động xe phóng nhanh rời khỏi bãi xe, sau đó nhân tiện rẽ vào một siêu thị, đỗ xe bên ngoài rồi đi vào mua một đống quà vặt và thực phẩm đóng hộp.

Diệp Kiếm sửng sốt hỏi:

- "Đao ca, ngươi thế này là?"

Tiểu Đao một lần nữa ngồi vào sau xe nói:

- "Đêm nay gần rạng sáng một chút tại Tô thành, đầu đường Đan thành giao dịch, chúng ta không có thời gian ăn cơm chiều, trên đường đi thì ăn."

- "Nhưng mà hàng đâu?"

Tiểu Đao vén tay áo nhìn đồng hồ một chút, nói:

- "Nhanh đến thôi".

Sau đó lại không nói gì nữa, cũng không lái xe, cứ như vậy đỗ tại ven đường, dựa người trong xe chờ đợi.

Dĩ nhiên Tiểu Đao không vội, vậy Diệp Kiếm cũng không vội, Sở Nguyên lại càng không cần phải nói, tựa như chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, vĩnh viễn đều là lộ ra một vẻ mặt không có biểu tình gì.

Khoảng chừng không quá hai,ba phút, một chiếc xe việt dã dừng lại trước xe bọn họ. Tiểu Đao nhìn biển xe một chút, nói:

- "Xuống xe."

Ba người đồng thời xuống xe, mà lúc này một người đàn ông hơn 30 tuổi từ trên chiếc xe việt dã cũng bước xuống, Tiểu Đao và người đàn ông kia giao nhau một cái gật đầu, hai người sau khi tráo đổi chìa khóa xe thì phân biệt ngồi vào trong xe đối phương.

Trước khi lên xe, Tiểu Đao đã ném chìa khóa đưa cho Sở Nguyên, nói:

- "Ngươi lái."

Sở Nguyên không nói gì, lẳng lặng cầm lấy chìa khóa xe ngồi lên trước vô lăng, mà Tiểu Đao và Diệp Kiếm cũng ngồi vào ghế sau xe việt dã.

Sau khi lên xe, Tiểu Đao lại nhìn thời gian, nói:

- "Lái xe đi, về Tô Thành"

Sở Nguyên quay đầu lại, hỏi:

- "Có bản đồ không?"

- "Ân...?". Tiểu Đao quay sang nhìn Diệp Kiếm.

Diệp Kiếm nhún vai, nói:

- "Hắn chưa đi qua Nam phương."

Tiểu Đao lắc lắc đầu, hướng siêu thị mà hất hất hàm nói:

- "Quay lại mua."

Diệp Kiếm bất đắc dĩ xuống xe chạy đi mua bản đồ cho hắn, Sở Nguyên nhìn vài lần rồi nhét vào một bên, sau đó hướng đường cao tốc phóng xe đi.

Diệp Kiếm cầm bản đồ hỏi:

- "Không xem à?"

Sở Nguyên một bên lái xe một bên nhạt giọng nói:

- "Xem xong hết rồi."

- "A?". Diệp Kiếm kêu lên:

- "Nhanh thế sao?"

Hắn nhớ kỹ Sở Nguyên vừa rồi chẳng qua là nhìn vài lần, thời gian cũng chỉ có mười giây. Thời gian ngắn như vậy hắn không những chỉ có thể xem xong toàn lộ tuyến, mà còn có thể nhớkỹ được? Nói như vậy, người này còn là con người sao?

Không chỉ có Diệp Kiếm, mà ngay cả Tiểu Đao cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Sở Nguyên đang ở trước vô lăng.

Diệp Kiếm khẽ ho một tiếng, nói:

- "Ách, Đao ca, hàng đâu?"

Tiểu Đao không có trả lời hắn, phất tay ý bảo hắn ngồi nguyên đấy, sau đó lục lọi dưới ghế ngồi một chút. "Ca" một tiếng vang nhỏ, bộ phận ở giữa ghế ngồi bắn lên, hóa ra bên trong còn có một ngăn kép được đặc chế.

Hắn đẩy ra ghế ngồi, phía dưới lộ ra một cái va li mã khóa màu đen, còn có một hộp vuông nhỏ. Tiểu Đao lấy ra rương có mã khóa giao cho hắn, nhìn thoáng qua Sở Nguyên, nói:

- "3, 7, 4, 5"

Diệp Kiếm nhập chuẩn mật mã mở chiếc va li ra, bên trong toàn là những sấp tiền dày cộp. Nhìn số lượng có đến mấy trăm vạn.

Diệp Kiếm sửng sốt nói:

- "Lần này là mua hàng?"

- "Ân". Tiểu Đao nói:

- "Cùng đối phương hợp tác qua vài lần rồi, hẳn là không có vấn đề."

Diệp Kiếm gật gật đầu.

Trên đường đời, sợ nhất chính là lần đầu tiên lần đầu tiên cùng người ta làm giao dịch, bởi vì ngươi không biết độ tín nhiệm của đối phương thế nào, phát sinh chuyện lừa nhau cũng là thường xuyên có. Nhưng là hợp tác qua vài lần, cả hai bên đối với nhau đều có chút hiểu rõ, mặc dù vẫn còn có tồn tại nguy hiểm nhất định, nhưng so với lần đầu tiên làm làm ăn thì độ nguy hiểm thấp đi rất nhiều.

Tiểu Đao lại từ trong ngăn kép lấy ra cái hộp vuông nhỏ giơ lên, nhạt giọng nói:

- "Đại ông chủ bên kia gần nhất xảy ra chút tình huống, nhất thời rút lại điều động không xuất nhân thủ. Nhân thủ bên người Quyền ca cũng đều bị điều động ra ngoài, cho nên Quyền Ca quyết định đem chuyện này giao cho ta với ngươi hai người đi làm. Cơ trí một chút, lần này là vụ mua bán lớn."

Diệp Kiếm cầm lấy hộp vuông mở ra nhìn một chút. Bên trong lại có hai khẩu K54 (súng lục đó) và khoảng 100 viên đạn. Hắn sửng sốt nói:

- "Cái này.?"

- "Để phòng thân."

Tiểu Đao nói:

- "Hẳn là không có nguy hiểm đâu, nhưng vẫn phải chú ý một chút."

Diệp Kiếm ném cái hộp vuông trả lại cho Tiểu đao, lại đút cái va li mã khóa vào trong ngăn kép dưới ghế ngồi, phủ nệm lên trên, nói:

- "Biết rồi"

Dừng lại một chút, hắn lại hỏi:

- "Đao ca, làm ăn lần này, với hai người chúng ta có khả năng làm được không?"

Tiểu Đao nhồi từng viên từng viên tử đạn vào băng đạn, ngoài miệng đáp:

- "Thật sự không có biện pháp, phái không ra nhân thủ. Hơn nữa Đại ông chủ lại không muốn bỏ qua làm ăn này."

Dừng lại một chút, hắn còn nói:

- "Cùng đối phương hợp tác qua nhiều lần, độ tín nhiệm không tồi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đâu."

- "Đối phương là người thế nào a?"

Tiểu Đao lắp băng đạn vào thân súng, giơ lên cầm nghịch một chút, nói:

- "Là Hạ gia của Thái quốc , Thái quốc bên kia xuất hàng được người ta mua đi, bọn họ lại từ trong tay người mua đó, mua lại hàng rồi bán lại cho chúng ta."

- "Sao không mua trực tiếp từ Thái quốc?"

Tiểu Đao cười lạnh một tiếng nói:

- "Ngươi thử xem? Trước tiên chưa nói đường vòng, đơn giản là trực tiếp từ bên kia giao hàng, chúng ta cũng nuốt không xuôi nhiều hàng như vậy."

Diệp Kiếm suy nghĩ một chút, lập tức cũng rõ ràng. Thế này là tốt rồi so với Hán gia xuất hàng đều là bán buôn phát ra lượng lớn, bán sỉ là không có khả năng như Hán gia trực tiếp lấy hàng, bởi vì bọn họ nuốt không trôi.

Chỉ có Hán gia phát cho Hạ gia tiêu thụ, rồi Hạ gia lại phân phối xuống hoặc bán buôn hoặc bán lẻ, cứ như vậy tầng tầng mối hàng phân cấp xuống. Mặc dù càng xuống dưới giá càng cao, nhưng thắng lợi là ở việc nuốt hàng số lượng ít, tiền trong tay cũng sẽ không vì nuốt nhiều hàng mà doanh thu kém đi.

Tiểu Đao sau khi lắp đầy băng đạn khẩu K54 còn lại liền giao cho Diệp Kiếm, Diệp kiếm tiếp lấy cầm nghịch một chút, bất quá nhìn tư thế giương súng của hắn biết ngay cho tới bây giờ chưa tiếp xúc với súng lần nào.

- "Có biết dùng súng không?"

- "Cái này...".Diệp Kiếm gãi gãi đầu nói:

- "Hẳn là rất đơn giản thôi."

Tiểu Đao lắc lắc đầu, thu hồi khẩu súng. Súng đều là có phản lực, người chưa bao giờ nghịch qua súng lần nào căn bản là ngắm không chuẩn, nghịch ngợm linh tinh ngược lại rất dễ làm thương người mình. Tiểu Đao không có gan để cho Diệp Kiếm thử súng, hơn nữa nhìn tư thế cầm súng, sợ rằng bắn hết một băng đạn cũng không đấu được một người bên đối phương.

Đối với khẩu súng bị thu hồi, Diệp Kiếm cũng không đưa ra kháng nghị, hắn vốn không định chơi súng, ngay cả cầm đao chém người, hai chân cũng mềm nhũn ra rồi, chứ đừng nói đến là đấu súng.

Tiểu Đao nhìn phía Sở nguyên, cuối cùng cũng không đem súng giao cho hắn, mà hai khẩu súng đều cắm ở bên hông chính mình.

Từ Ôn Thành đến Tô thành, chạy với tốc độ cao cũng phải mất hơn 7 tiếng, ba người đều đang trong xe tùy tiện ăn một chút coi như cơm chiều. Từ trên cao tốc đến nơi thì đã là 12h đêm.

Nhìn Sở Nguyên bộ dạng tựa hồ rất quen thuộc địa hình, trực tiếp lái xe phóng nhanh tới đầu đường Đan thành, Tiểu Đao nhíu mày hỏi:

- "Ngươi đã đến Tô thành rồi à?"

Sở Nguyên từ kính chiếu hậu liếc nhìn hắn một cái, nhạt giọng nói:

- "Chưa tới bao giờ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch