Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 440: Trọng Tụ Thập Tự Hắc Ám 2 (2)

Chương 440: Trọng Tụ Thập Tự Hắc Ám 2 (2)
Dường như rất thích cô."

“Trương Viễn?" Mười Một ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tên bác sĩ hả?"

“Đúng. Đúng là hắn. Cái tên thư sinh đó, ta nhìn hắn không hợp nhãn. Đại ca, muốn ta ……" Nói rồi, Hầu Tử làm động tác cắt cổ.

Mười Một lắc lắc đầu, lại hỏi: “Hân Hân thì sao?" Vừa nhắc đến tên của này, ngữ khí của hắn lại mang theo sự cảm thương khó hiểu.

Cũng như vậy, nghe đến tên này, Hầu Tử cũng cúi đầu, thở dài nói: “Vẫn thế. Không tỉnh lại."

Mười Một “Ồ “Một tiếng, lại hỏi: “Vịt Bầu có giúp Thanh Ngữ không?"

Nhắc tới Vịt Bầu, Hầu Tử lại trở nên linh hoạt, lập tức nói : "Có. Mỗi buổi sáng hắn đều lái xe đưa cô đi học, buổi tối đón cô về, do đó ngươi đừng lo, Vịt Bầu tiểu tử rất lanh lợi, có việc gì đều trước tiên báo cho chúng ta biết." Dừng một chút. Hầu Tử nói: “Đại ca, Vịt Bầu quả thực điên rồi."

Mười Một không nói gì, mà là lẳng lặng nhìn Hầu Tử.

Hầu Tử tiếp tục nói: “Tên tiểu tử đó, bây giờ ngoại trừ theo chúng ta làm việc, thì suốt ngày ở nhà huấn luyện mấy cái khí tài của ngươi một cách điên cuồng không cần mạng."

“Làm việc? Với các ngươi?"

“Ừm." Hầu Tử gật đầu nói: “Ta và Hoàng Hậu đi làm nhiệm vụ thì cũng phải có người lái xe, ta thấy kỹ thuật của Vịt Bầu cũng không tệ lắm. Bảo hắn đi theo chúng ta làm ăn."

Mười Một “Ồ “Một tiếng rồi không nói nữa..

Hầu Tử tiếp tục nói: “Bình thường có việc thì hắn theo chúng ta hành động, không có việc gì thì hắn cả ngày ở trong nhà ngươi, loay hoay với mấy thứ khí tài huấn luyện của ngươi. Ta thấy hắn liều mạng như vậy, cũng thay ngươi chỉ điểm cho hắn một chút." Nói rồi Hầu Tử dương dương tự đắc, dường như Vịt Bầu trong thời gian ngắn ngủn này đã từ một tên du côn biến thành một siêu nhân cứu cả thế giới, còn tất cả những việc này đều là do công lao của Hầu Tử vậy

Mười Một hỏi: “Vịt Bầu bây giờ còn ở nhà không?"

“Cái này ……" Hầu Tử gãi gãi đầu, hắn chỉ khi nào có nhiệm vụ thì mới tìm Vịt Bầu. Do đó cũng không biết hắn bây giờ đang làm gì, phỏng chừng vẫn còn ở nhà huấn luyện không cần mạng.

Cuồng Triều nói trong tai nghe: “Không đâu. Trưa hôm nay Vịt Bầu đi ra ngoài đưa mẹ con Thanh Ngữ đi mua vật dụng thường ngày. Bây giờ còn chưa về."

“Trong nhà có người không?"

“Không, không có Vịt Bầu, Nguyễn Thanh Ngữ thời gian này hẳn là còn ở trường học, mẹ cô mụ mụ đang ở cơ quan."

"Được." Mười Một nói với Hầu Tử: “Hầu Tử, đi Nguyệt Quang Nhai."

“Ờ." Hầu Tử lên tiếng, lập tức khởi động xe rồi chạy đi.

“Được rồi, Sở Nguyên." Xe chạy được một lúc, Cuồng Triều hỏi: “Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu?"

“Ta gia nhập Long Hồn. Thăm dò vài sự tình."

“Cái gì !?" Cuồng Triều và Hầu Tử đồng thời kêu lên.

Hàn Nguyệt Dung hỏi: “Nhưng Thanh Ngữ không phải nói ngươi mất trí nhớ rồi sao?"

Hầu Tử một bên gật đầu như giã gạo, muốn biết rốt cuộc trên người Mười Một đã phát sinh việc gì. Thanh Ngữ rõ ràng nói hắn mất trí nhớ mà, theo như ý của Mười Một, hình như là hắn không mất trí nhớ, mà cố ý gia nhập Long Hồn? Cuồng Triều mặc dù không nói gì, nhưng xem ra hắn cũng đang nghe rất chú ý.

“Ta làm bộ." Mười Một lạnh nhạt nói: “Chỉ làm bộ mất trí nhớ mới có thể xâm nhập Long Hồn."

Cuồng Triều hỏi: “Ngươi vào Long Hồn để làm chi?"

"Tìm hiểu vài việc." Dừng một chút, Mười Một nói: “Cuồng Triều, giúp ta làm vài việc."

Cuồng Triều đáp không đắn đo gì : "Được."

“Người sáng lập Long Hồn có danh hiệu là " thủ Lĩnh ", giúp ta kiểm tra tư liệu của hắn."

"A a, ta tra xét hơn nửa năm rồi, đến bây giờ vẫn không biết người sáng lập thần bí này tên là gì." Cuồng Triều nói như vậy cũng đúng theo dự tính của Mười Một, sự thật sau khi Mười Một mất tích, hắn không tiếp tục truy tra chuyện của người sáng lập nữa. Cho dù hắn tìm được, nếu Mười Một không còn thì đâu có tác dụng gì.

“Còn nữa, ta muốn tư liệu cụ thể về Thiên Độ Trấn, tốt nhất là những tư liệu cổ đại. Tư liệu năm trăm năm trở lại đây."

Cuồng Triều giật mình nói: “Ngươi muốn nó để làm gì? Nghe nói Thiên Độ Trấn gần nhất phát sinh cái gì ngàn hồn lấy mạng, mọi thứ lộn tùng phèo, bộ ngươi cũng cảm thấy hứng thú à."

Mười Một không nói nguyên nhân cho hắn, nhưng trực giác của hắn cảm thấy, năm trăm năm trước Cửu Vĩ Hồ một mực phạm án ở Thiên Độ Trấn, còn Tiểu Bạch bây giờ cũng chỉ ở Thiên Độ Trấn móc tim người ta, việc này trong đó khẳng định có liên quan gì đây. Thiên Độ Trấn, khẳng định còn cất dấu những bí mật không muốn người biết.

“Còn nữa." Mười Một nói: “Tìm tất cả tư liệu về Ngõa Khả tướng quân ở Thái quốc. Hầu Tử, Hoàng Hậu, các ngươi cũng chuẩn bị một chút, chúng ta có thể sẽ đi Thái quốc."

"Da!" Hầu Tử hưng phấn vỗ tay kêu lên: “Rốt cục có việc làm."

Hàn Nguyệt Dung nhắc nhở nói: “Hầu Tử, ngươi chú ý lái xe."

Hầu Tử hình như rất sợ Hàn Nguyệt Dung, nghe vậy lập tức để hai tay lên vô lăng.

Hàn Nguyệt Dung nói: “Ngõa Khả tướng quân, ta biết người này. Là bạo chúa lớn nhất ở Tam Giác Vàng Thái quốc, có làm ăn với " Ma Quỷ ". Hắn có rất nhiều thủ hạ, nếu ngươi muốn đối phó với hắn, chỉ sợ phải chuẩn bị đầy đủ mới được."

“Ừm." Mười Một không phản đối.

Trong tai nghe, Cuồng Triều nói : "Được. Ngoại trừ việc đầu tiên hơi khó khăn, hai việc sau rất đơn giản. Thế thôi hả?"

“Tạm thời vậy thôi, ta sẽ tìm ngươi sau."

“Không thành vấn đề, bây giờ ta phải đi làm việc. Giữ liên lạc nhé."

Dọc theo đường đi Hầu Tử nói liên tu bất tận, lúc đầu Mười Một còn miễn cưỡng đáp lại vài câu, về sau đơn giản là hắn nhắm mắt lại không để ý nữa, nhưng Hầu Tử vẫn như trước tự mình nói mình nghe. Đây là Hầu Tử, nếu tìm được một khắc an tĩnh không nói lời nào thì hắn đã không phải là Hầu Tử mà Mười Một biết nữa. May mà lúc này ngồi bên cạnh Hầu Tử là Hàn Nguyệt Dung. Nếu là Lãnh Dạ thì hai tên sắc lang cùng kẻ tung người hứng, chỉ sợ Mười Một nửa đường đã phải xuống xe ngoắc xe taxi rồi

Xe chạy hơn một giờ thì tới Nguyệt Quang Nhai. Nơi này là nhà Mười Một, đồng thời cũng là nhà Nguyễn Thanh Ngữ. Cách biệt nửa năm, một lần nữa hắn trở lại nơi này, quả thật có rất nhiều hồi ức đáng nhớ. Nhất là …… Mười Một đứng ở cửa building, nhớ lại lúc trước Trương Hân Hân ngộ tập ở chỗ này mà bị thương.

“Đại ca ……"

Mười Một liếc nhìn Hầu Tử, nói: “Các ngươi ở đây chờ ta."

"Gì cơ." Hầu Tử đột nhiên kêu lên: “Đại ca, ngươi làm sao dẫn theo con chó này?"

Hàn Nguyệt Dung cũng mặt lộ vẻ quái lạ, nói: “Đây là một con chó hồ ly."

“À, ta hiểu rồi." Hầu Tử nói làm vẻ thông minh: “Đại ca, có phải là ngươi định huấn luyện một nhóm chó cảm tử mang bom không?"

Không chỉ Hàn Nguyệt Dung, đến cả Mười Một cũng chưa hiểu được ý tứ của Hầu Tử.

Hàn Nguyệt Dung giật mình nói: “Chó cảm tử mang bom là cái gì?"

Hầu Tử giải thích: “Là gắn bom trên người con chó, bảo nó đi chịu chết đó. Không hổ là đại ca, quả là thông minh."

Hàn Nguyệt Dung không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đầu óc Hầu Tử này đều là chuyện chiến tranh.

"Ngao ô …!" Tiểu Bạch nhe răng ra, lộ ra bộ dáng hung tợn gầm gừ nhìn Hầu Tử. Nếu ngày nào đó Mười Một thật sự có ý tưởng đem nó ra làm chó cảm tử gì đó, khẳng định người thứ nhất mà nó xé xác là tên heo mập trước mắt này. Mặc dù Hầu Tử cũng không mập, nhưng Tiểu Bạch đâu thèm phân biệt cơ bắp hay là mỡ.

“Tiểu Bạch." Mười Một gọi một tiếng, Tiểu Bạch lúc này mới thu hồi vẻ hung tợn, ngoắc ngoắc đuôi không thèm quan tâm đến con heo mập đó nữa, để lại phía sau Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung hai người nhìn nhau.

Hầu Tử giơ ngón tay cái lên, thở dài nói: “Không hổ là đại ca, nuôi được một con chó có cá tính như vậy."







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch